Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 12: Đều là cùng một người



Cuối cùng, Trì Dã tìm được một người ở cùng thành phố, đối phương bày tỏ trong đêm nay sẽ viết xong, trưa mai ngồi xe buýt tự mình đưa tới.

Văn Tiêu hỏi, “Chữ viết không thành vấn đề à?”

“Không thành vấn đề, lão Hứa chỉ thu để kiểm tra chứ không bao giờ xem, nếu không Hứa Duệ làm sao dám nhận viết một phần giúp tôi chứ?” Trì Dã lại nói, “Ngược lại thầy chủ nhiệm lại rất nghiêm, ông ấy sẽ so sánh từng chữ một, chỉ cần phát hiện có người thay mặt viết hộ, lập tức nhảy lên gõ vào đầu cậu. Ngay cả tôi cũng từng bị lộ tẩy, ông ấy bắt tôi viết để kiểm tra, tôi đã phải viết rất nhiều mặt đó.”

Cảm thấy Văn Tiêu muốn hỏi gì, hắn trả lời trước, “Nhưng lão Hứa không như vậy, lão Hứa là người tốt, nhất định phải giữ mặt mũi cho ông ấy, không khiến thầy khó xử.”

Xế chiều ngày hôm sau, người cùng thành phố nọ dùng tốc độ “giao hàng hỏa tốc” mang bản kiểm điểm đến nộp chung với những người khác, quả nhiên không có phát sinh chuyện gì.

Triệu Nhất Dương than thở, “Tôi viết một bản kiểm điểm 200 chữ, sau đó lặp đi lặp lại đoạn này 20 lần, chỉ hận bản thân không biến thành máy photocopy luôn cho rồi!”

Hứa Quang Khải cầm bài thi bước vào, “Triệu Nhất Dương, em vừa nói máy photocopy gì đấy?”

Triệu Nhất Dương ngồi thẳng lưng, “Không, không có chuyện máy photocopy gì cả.”

Không truy cứu thêm, Hứa Quang Khải đứng ngay ngắn trên bục giảng, “Các bạn học, tiết sau là giờ thể dục, thầy thể dục bị đau bụng cho nên không thể dạy các em, do đó thầy có nghĩa vụ dạy thay tiết đó.”

Phía dưới có người trực tiếp vạch trần: “Mới lúc nãy em còn đứng ở hành lang nhìn thấy thầy thể dục đang đứng chơi bóng rổ trên sân, cứ ba phút vào rổ một quả rất chính xác!”

Hứa Quang Khải ho nhẹ một tiếng trong cổ họng, “Những chuyện không quan trọng không cần nói, các bạn học, lấy sách Toán học ra. Ngày mai là bắt đầu tháng thi cử, chúng ta phải tranh thủ luyện nhiều đề, không biết chừng tiết này luyện đề, ngày mai các em lại thi trúng thì sao…”

Buổi tối hôm trước, sau khi ăn cơm ở nhà Trì Dã về nhà, Văn Tiêu thức đến rạng sáng. Mỗi khi nhắm mắt, bên tai cậu lại vang lên tiếng còi báo động réo inh ỏi khiến ngực cậu chấn động đến phát hoảng. Lúc trời sắp sáng, rốt cuộc cậu cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ chỉ có sóng biển xanh đậm ngút trời, giống như có móng vuốt sắc bén thò ra từ trong vực sâu kéo cậu xuống một tấc.

Tinh thần cậu không ổn, Văn Tiêu gỡ mắt kính xuống, không tài nào tập trung chú ý vào bài giảng được. Cậu gắng gượng thử, cuối cùng bỏ cuộc.

Trên bục giảng, Hứa Quang Khải đang viết đề bài lên bảng đen, vừa viết vừa đọc, “Ghi lại hàm số f(x)=… Điểm (-2;4) chia mặt phẳng…, giá trị cần tìm là bao nhiêu?”

Ánh mắt Văn Tiêu liếc thấy Trì Dã đang cúi đầu tập trung cầm switch chơi game, sau khi chơi được nửa trận liền ngồi phân tích đề bài, theo thói quen hắn cầm bút trên bàn xoay mấy vòng, sau đó tiện tay viết ẩu mấy con số lên giấy. Viết xong, nửa hiệp sau trò chơi đã bắt đầu, hắn lại lưu loát đặt bút xuống, tiếp tục chiến đấu.

Hứa Quang Khải cho mấy phút làm đề, đến khi hết giờ liền nói, “Phương pháp giải đề này… Trước tiên ta vẽ thêm đường trên đồ thị, hai hàm số này có bảy giao điểm, trong đó có sáu giao điểm chia thành ba cặp đối xứng qua đường thẳng x=1… Đúng không? Vì vậy cách giải đề này, câu trả lời chỉ có một, 6+1 bằng mấy? Đương nhiên bằng 7! Các em đừng có ngẩn người, cầm bút trong tay, đây chính là việc các em nên làm!”

Văn Tiêu liếc nhìn trên giấy, Trì Dã nguệch ngoạc viết xuống số “7”, không biết hắn tùy ý viết lung tung hay là sau khi đọc đề của lão Hứa đã nhanh chóng tìm ra được đáp án chính xác.

Nhận ra ánh mắt của bạn cùng bàn, Trì Dã buông switch trong tay xuống tạm dừng, “Nhìn tôi chăm chú như vậy, có phải đột nhiên cậu phát hiện Trì ca rất vinh quang chói lọi không?”

Tầm mắt Văn Tiêu rời đi, rơi lên bộ quần áo đen trên người Trì Dã, “Cậu không lạnh à?”

Trì Dã cong môi, “Không lạnh lắm.”

Văn Tiêu không đáp, Trì Dã lại đùa, “Những lúc như bây giờ cậu có thể đáp, ‘Ngôi sao lấp lánh trong vũ trụ, chính là thời điểm Trì ca tỏa sáng’, biết chưa?”

Văn Tiêu quay mặt sang chỗ khác, cảm thấy hối hận khi tán gẫu cùng tên này.

Tan học, Trì Dã như thường lệ biến mất, Văn Tiêu bị lão Hứa gọi tới phòng làm việc.

“Đã thích ứng với môi trường mới chưa? Quan hệ với bạn bè có tốt không?” Hứa Quang Khải hỏi xong mới nhớ ra Văn Tiêu cũng đi theo Trì Dã và bọn Triệu Nhất Dương thám hiểm cổ mộ nửa đêm, rõ ràng quen với môi trường mới không tệ, câu trả lời của vấn đề này có vẻ dễ thấy. Lão Hứa đổi sang vấn đề khác, “Kỳ thi sắp tới có căng thẳng không?”

Văn Tiêu: “Không căng thẳng.”

Lời nói rất lạnh nhạt, lại cảm thấy sự chắc chắn.

Hứa Quang Khải phát hiện mặc dù thường ngày nhìn Văn Tiêu là một học sinh kiệm lời, không năng động, trên mặt cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng một khi liên quan đến học tập, cậu sẽ không tự chủ mà lộ ra một chút khí thế kiêu ngạo không quá rõ ràng.

Thiếu niên kiêu ngạo một chút không có vấn đề gì, nhưng đáy lòng Hứa Quang Khải vẫn cảm thấy hoài nghi với sự “không thành vấn đề” này của Văn Tiêu. Dù vậy ông sẽ không đả kích sự tích cực của học sinh, “Em giữ gìn sức khỏe để học tập, không cần quá vội vàng, năng lực học hành của em đều rất khá, chúng ta không cần gấp!” Trước hết cứ coi như đây là một bước đệm khích lệ Văn Tiêu.

Văn Tiêu nghe được ý bóng gió trong lời thầy, không nói gì.

Hứa Quang Khải lại nghĩ tới điều gì, “Đúng rồi, bạn cùng bàn của em, Trì Dã ấy, có phải lại biến mất rồi không?”

Văn Tiêu không đáp, Hứa Quang Khải cũng không ngại, “Em ấy….cũng không dễ dàng gì.” Cảm thấy nói lời này trước mặt Văn Tiêu không tốt lắm, ông gượng gạo chuyển lời, “Em ngồi cùng bàn với Trì Dã hơn nửa tháng này, cảm thấy thế nào, em ấy có làm ảnh hưởng gì đến em không?”

Văn Tiêu đáp, “Không có.”

“Không có là tốt, nếu em có ý kiến gì, nhất định phải báo với thầy.” Để tăng số câu thoại cho cuộc nói chuyện này, Hứa Quang Khải ôn hòa dặn dò, “Sắp thi rồi, em tranh thủ thời gian quay về lớp ôn bài đi.”

Bởi vì mai là bắt đầu kỳ thi tháng, vào giờ tự học buổi tối, trong lớp không ai rời đi. Tiếng chân ma sát với mặt đất thi nhau vang lên như tiếng nhạc đóng đinh vào lỗ tai, tầng trên tầng dưới lặp đi lặp lại. Vào thời điểm này, vị trí ngồi ở hai hàng cuối mới lộ rõ lợi thế ———Cả lớp phải đứng dậy kéo bàn ghế, mà vì bọn họ ngồi ở vị trí có ưu thế này nên chỉ cần đứng im nhìn người khác làm việc.

Triệu Nhất Dương sau khi đẩy ba bàn học xếp xuống vị trí cuối lớp mới nhàn rỗi đứng nói chuyện phiếm với Văn Tiêu, “Tôi nghe lớp bên cạnh nói, thầy Vật lý rất thích lấy cậu làm ví dụ khi giáo huấn bọn họ.”

Văn Tiêu nhìn sang, “Đối với cậu, tiêu chuẩn chính là, ‘Các em nhìn Văn Tiêu ở lớp Lý 1 đi, người ta thiếu hai học kỳ, khai giảng một tuần mới chuyển đến, vậy mà tỷ lệ làm bài chính xác còn cao hơn so với hơn nửa các em đang ngồi đây! Các em có thấy xấu hổ không, nhìn lại bản thân chút đi! Nếu tôi là các em, tôi sẽ lập tức đâm đầu vào tường rào của trường học!"”

Hứa Duệ đúng lúc đi ngang qua, bàn học cũng không thèm di chuyển, “Đúng đúng đúng, mặc dù là khen đấy, nhưng những lời như vậy sẽ kéo thêm thù hận mất, bây giờ lớp bên cạnh không ít người đang chờ cậu bị chê cười.”

Hứa Duệ bị một bàn chân ngáng đường, người trước mặt đang chống đỡ, Hứa Duệ không thể làm gì khác ngoài tạm gác chuyện bát quái, tiếp tục kéo bàn.

Triệu Nhất Dương nghĩ kế, “Như vậy chẳng phải nhỡ thi không tốt, điểm số chỉ là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn sao? Nhỡ đâu——-” cậu ta hạ thấp giọng, “…vào tỉ lệ nhỏ hơn thì sao?” Cậu ta lại than thở, “Nếu như tôi cùng phòng thi với cậu thì tốt rồi, có thể được chia đáp của cậu ném lên bàn.”

Nhớ tới điều gì, Triệu Nhất Dương hỏi, “Đúng rồi, cậu mới chuyển trường tới, bị phân tới phòng thi nào vậy?”

Văn Tiêu, “Phòng thi cuối cùng.”

“…” Triệu Nhất Dương hất cằm chỉ Văn Tiêu nhìn về phía bàn trống đằng kia, “Toàn bộ lớp chúng ta, chỉ có mình cậu cùng phòng thi với Trì Dã, mà Trì ca không thể nhờ cậy được gì đâu.”

Chỗ ngồi của Văn Tiêu ở vị trí cuối cùng của phòng thi, 8 giờ bắt đầu thi, mà tận 7 giờ 50 phút cậu mới tới, phát hiện mình là người đến sớm nhất của cái phòng này.

Không đến sớm, cơ bản đều là những người không học hành tử tế, có người mang bánh bao sữa đậu nành vào ăn, có người mang cả cháo, còn mang cả gói gia vị ăn vặt cùng sủi cảo chiên vào, chỉ một lúc sau, phòng học như biến thành nhà ăn.

Văn Tiêu mặc kệ tiếng ăn mỳ sì sụp ngay bên cạnh, lấy từ cặp sách ra bài thi viết Toán học. Trong chốc lát, âm thanh trong phòng học yên tĩnh lại, rất nhanh liền vang lên giọng thì thầm nói chuyện phiếm, so với lúc trước không giống nhau.

Vừa ngẩng lên, Văn Tiêu nhìn thấy Trì Dã cầm đồng phục học sinh trong tay, chậm rãi khoan thai bước vào lớp từ cửa trước, vừa đi qua bục giảng.

Trong phòng học không ít người biết hắn, còn vẫy tay nhiệt tình chào hỏi, ngược lại Trì Dã không lạnh không nhạt, nhiều nhất chỉ đáp một tiếng “Ừ”.

Dừng lại ở hàng thứ hai ngược từ dưới lên, khóe miệng Trì Dã cong lên cười, “Bạn cùng bàn, thật là có duyên, lần này lại là bàn trước bàn sau.”

Văn Tiêu liếc mắt lên số báo danh dự thi dán ở mặt bàn phía trên, quả thật có ghi tên của Trì Dã.

Dùng chân kéo ghế ngồi xuống, Trì Dã hào phóng, “Ở cổng trường Nha Nha mua sữa đậu nành, rất thơm, cho cậu một ly này.”

Văn Tiêu: “Cậu không uống?”

Vẻ mặt thể hiện “biết thừa kiểu gì cậu cũng hỏi thế”, Trì Dã tỏ ý bảo cậu nhìn sang tay trái hắn, “Tôi mua hai ly, mỗi người một ly là đủ rồi.”

Văn Tiêu nhận lấy, cũng không hỏi bao nhiêu tiền.

Một màn này của hai người trông rất tự nhiên rơi vào mắt người khác, không ít người tò mò hóng hớt, không biết lai lịch của người ngồi bàn sau Trì Dã ra sao.

“Người này được Trì ca chia sữa đậu nành cho, lai lịch như nào vậy? Trước kia sao chưa từng thấy?”

“Trông mảnh mai đơn thuần, không giống lắm, chẳng lẽ….là anh em ruột thịt của Trì ca sao?”

“Có thể lắm, trông dáng dấp không tệ, không chừng là họ hàng ruột thịt đó.”

Buổi sáng Văn Tiêu chưa ăn sáng, nhấp một ngụm sữa đậu nành vẫn còn ấm, quả nhiên rất thơm ngon. Đúng lúc này, một giọng nói lao tới, “Cậu, chính là cậu, tôi nhớ ra cậu, cậu chính là người nói đồng phục bị chó tha đi!”

Văn Tiêu còn chưa phản ứng, Trì Dã đã bị sặc, ho liên tục mấy tiếng.

Thấy một người đứng cạnh bàn mình, Văn Tiêu giương mắt, trong trí nhớ từ từ nhớ ra người này——cùng nhau đứng phạt dưới Khổng Tử chính là cậu chàng to con đó, có bạn bè từ phương xa tới, trước tiên phải khổ cực, đói da, cơ thể trống rỗng.

Trì Dã đưa lưng về phía cửa phòng học, bạn to con không nhìn thấy, bây giờ đến gần mới nhận ra, “Trì ca, cậu lại ngồi phía sau tôi hả?”

“Triệu Vân Hào?” Giọng Trì Dã qua loa lấy lệ, “Ừ, không sai.”

Bên cạnh có người kéo đồng phục học sinh của Triệu Vân Hào, “Triệu Vân Hào, kỳ thi cuối kỳ lần trước môn Ngữ văn cậu được bao nhiêu điểm?”

Triệu Vân Hào: “78!”

“Thật lợi hại! Điểm này trâu nhất nhóm đó! Chọn trắc nghiệm xong nhớ ném đáp án nhé, các anh em đều dựa vào cậu.”

“Không thành vấn đề.” Triệu Vân Hào rất tích cực, hỏi Trì Dã, “Trì ca, chúng ta ngồi gần nhau nhất, rất thuận lợi đó, có muốn tôi ném một phần cho cậu không?”

Trì Dã buông ống hút, từ chối, “Không cần, tôi phải dựa vào chính mình.”

Văn Tiêu tiếp lời, “Lần này vẫn là 60 điểm sao?”

Trì Dã: “Ừ, 60, dù gì tôi vẫn một lòng một dạ, không thể xa rời con số 60 này được.”

Văn Tiêu ngừng vài giây, hiếm khi làm trái quy tắc trước đây của cậu, nhiều lời hỏi thêm một câu, “Không bằng thử thi được 90 điểm xem sao?”

Trì Dã nhìn vào đôi mắt Văn Tiêu, ý tứ không rõ ràng. Một lúc sau, trong mắt hắn thu lại mấy phần ý cười, “Không được, số điểm này quá cao, tôi không làm nổi đâu.”

Lúc này, thầy trông thi bước vào phòng, cau mày, “Vẫn còn ăn sáng ở đây sao, ra hành lang mà ăn, mùi gì trong phòng thi vậy, các em ai ăn sủi cảo nhân hẹ đấy?”

Văn Tiêu vừa lúc uống hết ly sữa đậu nành, Trì Dã thuận tay nhận lấy cái ly rỗng ném ra ngoài.

Chờ thầy trông thi mở túi bài thi được niêm phong bắt đầu đếm bài thi, Trì Dã quay người xuống, “Bạn cùng bàn, cho tôi mượn bút?”

Trung học Minh Nam tổ chức thi hai ngày trong tháng, buổi sáng chỉ thi Ngữ văn. Văn Tiêu viết xong bài văn, ngẩng đầu lên nhìn thấy trên bục giảng, thầy trông thi đứng đó đeo tai nghe, trên tay quẹt quẹt cái gì đó, giống như là đang nghe kinh kịch, dưới bục giảng đang diễn ra—–trò chơi truyền miệng sao?

Trong ấn tượng của Văn Tiêu, thường phương thức trao đổi bài là viết đáp án lên giấy rồi truyền đi, không biết cái phòng thi này có phải nguyên nhân là thiếu giấy hay không, mọi người không chọn truyền giấy mà chơi trò truyền miệng.

“Chọn đáp án đi! AACDBDCD!”

“Được!…. Tôi cùng đề với cậu, đáp án là AACBBDCD!”

“Rõ, rõ!…. Đáp án đến đây, ACBDDCD!”

“Viết đây! Không đúng, anh em ơi, làm sao lại khác đề nhau rồi?”

“Không sao hết, cuối cùng vẫn có đề chọn D hết!”

“Được, để tôi điền hết đã, lần này thi Văn nhất định có thể được 70 điểm! Chờ chút, tập làm văn đâu, bài văn không có đáp án sao?”

“Tập làm văn đều là chữ, làm sao có đáp án được? Trong đầu cậu nhét đầy thạch cao sao?”

“Vậy… Vậy tôi sẽ viết tản văn hiện đại, để thầy chấm thi cảm thụ được chút sức hấp dẫn của Văn học!”

Trì Dã khá yên tĩnh từ lúc bắt đầu thi, không bao lâu sau thì đặt bút xuống, nằm bò ra bàn ngủ. Lúc sau, bất kể xung quanh có bao nhiêu người gọi hắn, hắn đều không có chút phản ứng nào.

Triệu Vân Hào gọi Trì Dã mấy tiếng cũng không có phản ứng, ánh mắt chuyển ra sau nhìn Văn Tiêu, “Người anh em, cậu có muốn đáp án không? Tôi ném một bản cho cậu!”

“…” Văn Tiêu im lặng trong chốc lát, “Cảm ơn, không cần đâu.”

Lúc này, Văn Tiêu không rõ mình có bị ảo giác hay không, giống như là nhìn thấy——–bả vai Trì Dã run lên?

Lúc này chỉ còn lại mười lăm phút nữa là đến giờ nộp bài, từ loa phát thanh truyền ra giọng nói của thầy chủ nhiệm, “Các bạn học, chỉ còn mười lăm phút nữa là hết giờ thi, mong các em tuân thủ kỷ luật, không được trao đổi bài.”

Đoạn văn trên lặp lại một lần nữa vào giờ thi Vật lý buổi chiều, mười lăm phút sau, chuông kêu thu bài, Văn Tiêu đứng ở chỗ cũ hỏi Trì Dã, “Cuối cùng có thi Toán học không?”

Trì Dã nhét hai tay trong túi, dựa lưng vào tường, cả người biếng nhác như không xương, không biết có phải lúc thi không ngủ đủ giấc không, giọng nói hơi khàn khàn, “Ừ, vẫn thi.”

Văn Tiêu: “Vậy ai đón Nha Nha?”

“Nhờ phụ huynh bạn học của Nha Nha——–” Trì Dã ngừng lời, nhìn Văn Tiêu, “Tôi từng nói rồi hả?”

Văn Tiêu: “Tôi không mù, cũng không ngu.”

Giờ tan học của tiểu học đều tầm ba bốn giờ chiều, cậu quan sát là biết.

Không biết có chuyện gì, đột nhiên Trì Dã nghĩ tới chuyện Triệu Nhất Dương kể với hắn, Văn Tiêu từng nói, cậu có mắt sẽ tự mình nhìn.

Tự nhiên thấy hứng thú một cách khó hiểu, cơ thể Trì Dã nghiêng về phía trước hai phân, nhích tới gần bạn cùng bàn của hắn hỏi, “Trong mắt cậu, tôi là dạng người gì?”

Bị dựa vào quá gần, Văn Tiêu ngửi được mùi hương dầu gội đầu nhàn nhạt rất sảng khoái, cậu đoán có lẽ buổi sáng trước khi ra khỏi nhà Trì Dã hẳn đã gội đầu. Trên cổ hắn còn đeo một vòng xích kim loại nhỏ màu đồng, bởi vì tư thế hiện tại mà lúc ẩn lúc hiện giữa hai người.

Không quen dựa gần như vậy, Văn Tiêu không chịu được phải lùi về phía sau một bước, trả lời, “Đều là cùng một người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.