Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 21: Bắt nạt



Kéo ghế ngồi xuống, Trì Dã quan sát Văn Tiêu, “Bệnh nghiêm trọng hơn à?”

Sắc mặt Văn Tiêu tái nhợt, không có tinh thần đáp một tiếng, “Ừ.”

Lần này bị ốm một trận dữ dội, đầu óc choáng váng như bị nhét cả một tảng đá lớn vào đầu, nếu không thì luôn cảm thấy nóng rực như nham thạch nóng chảy. Cơ thể không khỏe mạnh thì thấy gì cũng phiền, mũ áo hoodie tụt xuống, Văn Tiêu giơ tay định kéo lên, kéo một lần không được, chân mày lập tức nhăn tít lại.

Thấy cậu nóng nảy nhấc chân đạp một phát vào cái bàn, Trì Dã nhịn cười, tốt bụng giơ tay kéo mũ áo giúp cậu, lại thuận tay chạm lên trán cậu, “Chậc, sao vẫn nóng như vậy?”

Hắn định chạm một cái rồi thu tay lại, chỉ thấy Văn Tiêu rũ nửa con mắt, “Đừng động đậy.”

Hai chữ lạnh lùng nghe khàn đặc, rõ ràng là giọng ra lệnh nhưng vì nói bằng giọng mũi, Trì Dã như nghe được ý khẩn cầu từ bên trong.

Hắn không động đậy nữa, tay chạm vào trán Văn Tiêu một lúc không lấy ra.

Bàn tay Trì Dã giống như người của hắn vậy, đều rất lớn, trên bàn tay có vết chai, mãi đến khi tay Trì Dã cũng ấm nóng lên, Văn Tiêu nghiêng đầu sang một bên, “Bỏ ra được rồi.”

Cảm thấy Văn Tiêu khi bị ốm so với ngày thường chẳng giống nhau chút nào, Trì Dã lại nói: “Nhiệt độ hạ thấp hơn so với hôm qua rồi, cậu vẫn cứ sốt nhẹ từ hôm qua đến bây giờ sao?”

Văn Tiêu gật đầu, đầu đau nhức rất khó chịu, “Để tôi ngủ thêm một lát, có việc gì thì gọi tôi.”

Âm thanh ồn ào trong phòng học giống như bị một bức màn ngăn cách, tưởng như rất gần lại rất xa xôi. Không biết có phải do cậu bị ốm không mà tất cả tâm tư vốn bị đè dưới đáy lòng rất vững vàng, giờ đây như mưa như thác trào ra, không tài nào ngăn được.

Cậu mơ hồ nhớ đến những chuyện cũ, trước đây mỗi khi ba mẹ cậu ra khỏi nhà sẽ luôn báo với cậu một tiếng, còn nói rõ mấy giờ sẽ về nhà. Nhưng bây giờ họ đã đi xa rồi, không bao giờ trở về nữa.

Văn Tiêu yên lặng thầm nhủ trong lòng——-Chẳng qua cậu chỉ ốm chút thôi, mau ngủ đi, ngủ một giấc là ổn rồi.

Tiết cuối cùng là giờ Hóa, thầy Hóa học cất giọng âm cao của nam giới oang oang đến mức không thể ngăn nổi, sắp đến lúc chuông hết giờ reo, trong lớp học giống như một giọt dầu rơi vào nồi nước sôi, bắt đầu náo loạn ồn ào. Có người không kìm chế nổi mà mở lon Coca tạo ra tiếng “sì” của nước có ga, âm thanh này càng rõ ràng hơn trong phòng học.

Thầy Hóa học dừng viết bảng quay người, “Bạn học này, đừng tưởng rằng em uống thứ đồ uống đầy cacbon dioxit bão hòa nổi tiếng thế giới này thì toàn thân sẽ tràn đầy sức sống, đừng có nôn nóng như thế được không? Phải trầm ổn, bền vững như Heli, Neon, Argon, Krypton! OK?”

Lác đác vài âm thanh thưa thớt đáp lại lời thầy.

Triệu Nhất Dương nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, “Mấy phút nữa lại chuẩn bị chào đón tiết mục mãnh thú xổng chuồng mỗi ngày một lần của trường chúng ta, không biết hôm nay ở nhà ăn có thêm món mới nào không.” Thấy thầy dạy Hóa quay lưng viết bảng, cậu ta quay người xuống thấy Văn Tiêu vẫn nằm bò trên bàn học, chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh, “Trì ca, có cần gọi cậu ấy dậy ăn cơm trưa không?”

Trì Dã đang đánh Super Mario, “Không cần, lát nữa quay về mang hai hộp cơm giúp tôi.”

Triệu Nhất Dương gật đầu: “Được, không thành vấn đề. Khoan đã, sao phải mang hai hộp? Cậu sợ Văn Tiêu ăn không đủ no sao? Hộp cơm của nhà ăn đựng không ít thức ăn đâu.”

Trước cửa nhà ăn có bán cơm hộp, thịt kho ở đây là ngon nhất, hơn nữa ông chủ rất hào phóng, mỗi lần xới cơm đều lấy đầy ắp một hộp.

Lúc này Trì Dã mới nhấc mí mắt lên nhìn cậu ta, “Một phần cho cậu ấy, một phần cho tôi.”

Triệu Nhất Dương bừng tỉnh hiểu ra: “Ra thế, cậu lo lắng cho Văn Tiêu hả?”

“Hỏi nhiều thế.” Trì Dã lại cúi đầu xuống tiếp tục chơi Super Mario.

Tiếng chuông tan học rất nhanh đã vang lên, cả tòa nhà lớp học “ầm ầm” một trận toàn tiếng xê dịch của bàn ghế cùng âm thanh chạy như bay xuống tầng dưới. Thầy Hóa học vẫn còn một ví dụ chưa giảng xong, đặt phấn vào ô để phấn gần bảng đen, “Thầy biết dù có giữ các em lại cũng không giữ được sự tập trung của các em ở đây, đi đi, xuống muộn không còn thức ăn bây giờ.”

Những lời này giống như tiếng huýt sáo, lời chưa dứt thì hơn nửa số người trong lớp, bao gồm cả Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục đã nhanh chóng biến mất, trong nháy mắt chỉ còn lại ghế không.

Đám người đi hết rồi, phòng học trở nên yên tĩnh hẳn. Từ xa có thể nghe thấy tiếng gào thét của thầy chủ nhiệm truyền tới, “Mấy trò tưởng mình đang tham gia thi chạy vượt rào 110 mét hay sao, chạy có nhanh hơn nữa cũng chưa lấy được Huy chương vàng Olympic đâu!”

Trì Dã kiên nhẫn chơi tiếp Super Mario, bỗng dưng nghe thấy bên cạnh vang lên một câu, “Cậu chơi kém quá.”

Quay đầu sang, Trì Dã phát hiện ra không phải hắn nghe nhầm, bạn cùng bàn của hắn chìm vào giấc ngủ trưa mùa đông, cuối cùng cũng đã tỉnh.

Văn Tiêu chống cùi chỏ trên mặt bàn, chống cằm, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng như trước, chế nhạo hắn rất hiệu quả. Ngủ cả một giấc đến trưa, giọng nói của cậu chưa khôi phục lại được nhưng tinh thần đã ổn hơn rất nhiều. Cậu sáp lại gần, “Mới đến màn thứ 5 à?”

Đưa điện thoại di động ra, Trì Dã dùng hành động tỏ ý “cậu qua được ải tôi cho cậu chơi tất.”

Văn Tiêu nhận lấy điện thoại di động, không làm gì đặc biệt, chỉ nhảy mấy cái đã đến điểm cuối. Nhìn thấy lá cờ nhỏ thông báo chiến thắng hiện ra, Trì Dã buộc phải thừa nhận, hình như đúng là hắn chơi kém thật.

Màn hình điện thoại di động nhỏ, lại có thói quen tránh thầy giám thị hay đi tuần tra ở cửa sau, điện thoại đặt dưới gầm bàn, hai người cùng dán mắt vào màn hình, đầu chạm đầu, bả vai cũng dựa vào nhau.

Ngón tay dài của Văn Tiêu nhìn thật đẹp, thao tác lại linh hoạt.

Nhân vật Mario mặc quần yếm nhảy tới nhảy lui, ngồi xem cũng thấy rất thú vị. Trì Dã nói thêm câu nữa, “Bạn cùng bàn, cậu thơm thật đấy.”

Văn Tiêu lười để ý đến hắn.

Trì Dã đang muốn phân biệt xem rốt cuộc cái mùi này là sữa tắm hay là mùi của bột giặt quần áo thì nghe thấy động tĩnh nhỏ.

Hắn ngẩng đầu lên thấy Triệu Nhất Dương đang ngớ người đứng đó, “Sao đã quay lại rồi?”

“Chạy nhanh quá quên không mang theo thẻ cơm, Thượng Quan đang chờ, tôi lên lấy thẻ cơm.” Triệu Nhất Dương nói xong, cầm thẻ cơm trong tay, cuống cuồng, “Cái đó… Hai người các cậu cứ tiếp tục, tôi không làm phiền nữa.”

Trong giây phút quay người, Triệu Nhất Dương ngửa mặt lên trần nhà nhắm mắt lại —–Mẹ nó, ngày nào cũng thế, đây là lần thứ mấy rồi? Trì ca rốt cuộc đây có tính là đùa giỡn không? Rốt cuộc có tính như thế không? Thế giới này mẹ nó quá khó hiểu rồi!

Lại vượt tiếp được hai ải nữa, Văn Tiêu cảm thấy trò chơi này bắt đầu vô nghĩa liền đưa ra đề nghị, “Chơi cái gì khác thú vị hơn?”

Trì Dã thấy cậu uể oải, nghe lời, “Muốn chơi gì?”

Tùy ý tìm một tập ghi chép, lật một trang cuối vở, Văn Tiêu cầm bút gạch mấy đường dọc ngang, “Cờ caro, chơi không?”

Tư duy của hai người rất tốt, chơi cờ thẳng tay như lão tướng, trước đây Văn Tiêu chơi cờ caro với người khác chưa bao giờ chơi đến mức kín hết mặt bàn cờ mà vẫn chưa phân định được thắng thua.

Một nét cuối cùng vẽ lên, cuối cùng hòa nhau, Văn Tiêu nhìn Trì Dã, “Đánh nhầm à?”

Biết Văn Tiêu đang ám chỉ đến điểm thi của hắn, Trì Dã tựa lưng lên vách tường, chân dài tách ra, đồng phục học sinh khóa không kéo cao———nếu bị thầy chủ nhiệm vào lớp kiểm tra hạnh kiểm chắc chắn lại ầm ĩ một trận. Trong mắt hắn ánh lên nụ cười, “Cậu đoán xem?”

“Lười đoán.” Văn Tiêu cúi đầu, cầm bút vẽ mấy đường kẻ thẳng tắp, “Thêm một ván đi?”

Tiết thứ hai buổi chiều là giờ thể dục, người trong phòng học đã rời khỏi gần hết. Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục đứng cạnh bàn học của Văn Tiêu, ánh mắt nhìn nhau——Cậu gọi cậu ấy đi? Tôi không đi, cậu đi đi!

Hứa Duệ viết xong bài thi tiếng Anh lại gần, “Văn Tiêu ăn cơm trưa xong lại ngủ sao?”

Triệu Nhất Dương hạ thấp giọng nói xuống hết mức có thể, “Không sai, thuốc trị cảm mạo có tác dụng gây buồn ngủ rất mạnh, đã ngủ gần nửa ngày rồi. Văn Tiêu lại chưa làm đơn xin nghỉ học thể dục, vẫn là nên đánh thức cậu ấy xuống tập hợp.”

Hứa Duệ không hiểu: “Vậy thì gọi cậu ấy đi.”

Triệu Nhất Dương lùi về sau, “Cậu gọi đi.”

Hứa Duệ cảm thấy không phải chỉ gọi một câu thôi hay sao, đang định mở miệng, lời đến khóe miệng lại theo bản năng kìm nén——-tự nhiên cậu không giải thích được sao mình lại hơi sợ.

Tính khí Văn Tiêu hôm nay không tốt lắm, ai cũng có thể cảm nhận được, chỉ còn thiếu mỗi điều viết lên mặt mấy chữ to đùng như “Tôi mất hứng” và “Người lạ chớ lại gần”.

Đúng lúc Trì Dã cầm chai nước suối đi vào, Hứa Duệ vội vàng nói, “Trì ca, cậu đến thật đúng lúc, gọi Văn Tiêu xuống học Thể dục đi!”

Trì Dã đến gần, suy nghĩ một lúc, cong đốt ngón tay gõ nhẹ nhàng lên mặt bàn mấy cái.

Trong chốc lát, người đang nằm bò trên mặt bàn có phản ứng—-cậu giơ tay lên vung một đường cong tóm chặt lấy bàn tay gõ bàn của Trì Dã, tốc độ nhanh đến mức không thấy rõ được động tác.

Trì Dã bị bất ngờ không kịp đề phòng kêu một tiếng, cổ tay hắn bị người kia hung dữ nắm chặt.

Trời ạ, mẹ nó đây là tốc độ phản ứng gì thế này, hắn muốn tách khỏi cũng không được, bị tóm trực diện luôn rồi.

Bọn Triệu Nhất Dương giương mắt nhìn nhau, đồng thời cùng lùi về sau nửa bước—–tính khí lúc thức dậy quả nhiên rất hung dữ.

Không phải lần đầu tiên bị nắm chặt tay, Trì Dã kìm chế không giãy giụa, tay khác lại gõ vài cái lên mặt bàn, “Bạn cùng bàn, đến giờ học Thể dục rồi, mau dậy đi.”

Lần này Văn Tiêu mới bất đắc dĩ ngẩng đầu lên. Cậu không đeo mắt kính nên lộ ra đôi mắt, dưới đuôi mắt còn có một nốt ruồi nhỏ rất nổi bật, cả gương mặt lại lạnh lùng và sắc bén như cũ.

Nhất là lúc bị âm thanh “cộc cộc” gõ lên mặt bàn đánh thức, cậu cau mày, khàn giọng hỏi, “Có bệnh hả?”

“Không có bệnh.” Thật đúng là chỉ có Trì Dã không sợ cậu.

Triệu Nhất Dương, Hứa Duệ và Thượng Quan Dục như người qua đường Giáp Ất Bính, đứng bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện.

Triệu Nhất Dương: “Mẹ kiếp, các cậu thấy rõ chưa, trong mắt Văn Tiêu có sát khí!”

Hứa Duệ lại không cảm nhận rõ: “So với bình thường…không giống lắm?”

Thượng Quan Dục tổng kết bằng bốn chữ: “Thật là đáng sợ.”

Đúng lúc ấy, thầy chủ nhiệm Trình Tiểu Ninh đi ngang qua cửa phòng học lớp Lý 1, bước vào nhìn, “Trì Dã! Trò lôi lôi kéo kéo Văn Tiêu làm gì? Trò bắt nạt bạn cùng bàn đúng không?”

Giọng quát vô cùng hung dữ, cả nửa hành lang bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

Trì Dã không biết làm sao, cúi đầu nhìn Văn Tiêu, “Bạn cùng bàn, tôi bắt nạt cậu sao?”

Văn Tiêu đeo kính lên, che mất ý cười trong mắt. Tiếng cười vừa định bật ra ngay lập tức đã thu lại, cậu dùng giọng mũi lên tiếng đáp lại: “Ừ.”

“…” Trì Dã thấp giọng cười mắng: “Trời ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.