Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 58: Không có bí mật



Sau khi Trì Dã rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn âm thanh của phim hoạt hình trên ti vi.

Bên ngoài truyền đến tiếng khóc của trẻ con, tiếng người lớn dỗ dành và tiếng bác sĩ hỏi thăm. Văn Tiêu đặt cặp sách đen xuống, ngồi lên ghế xếp y tế.

Trên tấm nệm màu xanh tựa như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Trì Dã.

Nha Nha ngồi trên giường bệnh, nghiêng đầu nghi ngờ hỏi, “Anh Coca, sao vừa rồi anh lại bịt mắt em?”

Bị hỏi đến chuyện này, đương nhiên không thể nói thật, vì vậy Văn Tiêu dùng năm giây bịa ra một lý do, “Anh muốn so xem bàn tay của anh và mặt Nha Nha cái nào to hơn.”

“Hóa ra là như thế!” Nha Nha giơ bàn tay đang truyền dịch lên che mặt mình, ánh mắt lúc cười lên nhìn có vài phần giống Trì Dã, độ cong ở đuôi mắt cũng y chang nhau, cô bé tự tin nói, “Em chắc chắn mặt mình to hơn bàn tay của anh Coca!”

Văn Tiêu đưa tay ra: “Bàn tay của anh lớn hơn, anh thắng.”

“Hả? Tại sao lại như vậy?” Gương mặt tỏ ra sự thất vọng quan sát lòng bàn tay Văn Tiêu, Nha Nha không thể chấp nhận sự thật mình đã thua, cô bé lại thương lượng với Văn Tiêu, “Anh Coca, trong ngăn kéo có một gói bánh quy nhỏ, em có thể ăn một miếng không?” Suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Anh hai nói loại bánh quy đó bạn nhỏ cũng có thể ăn, ăn rồi thân thể vẫn sẽ khỏe, không bị ngốc.”

Lấy gói bánh quy có bao bì in hình gấu trúc từ trong ngăn kéo ra, Văn Tiêu cẩn thận mở miệng gói bánh, đặt vào trong tay cô bé, “Uống nước không?”

“Cảm ơn anh Coca, em không khát.” Vừa nói, Nha Nha vừa đưa miếng bánh quy lên miệng nhỏ ăn bánh, vừa lúng búng nói, “Bánh quy là anh hai cố ý đi mua, bình thường anh ấy sẽ không mua cho em ăn, nói rằng ăn rồi sẽ không ăn được nhiều cơm, không ăn cơm sẽ không cao lên được.”

Văn Tiêu tán thành: “Anh hai em nói đúng.”

Ở trong ngăn kéo đầu giường để một đống thứ đồ dùng lặt vặt, bịch khăn giấy ướt, đồ ăn vặt, trái cây, kem đánh răng, bàn chải và khăn lông, ngoài ra còn có hai quyển truyện, vài cuốn sách giáo khoa lớp 1. Sắp xếp lại đồ đạc cho gọn gàng, lại nhìn sang Nha Nha, Văn Tiêu phát hiện ra cô bé đang cúi đầu, bánh quy còn nửa miếng trong tay, không tiếp tục ăn nữa.

Văn Tiêu lên tiếng gọi cô bé: “Nha Nha?”

Nha Nha ngẩng đầu, khóe miệng vẫn còn dính vụn bánh quy, đôi mắt đỏ lên, nức nở nghẹn ngào: “Anh Coca, em không nên bị bệnh. Mỗi ngày anh hai đều bận rộn như thế, em không nên ngã bệnh hu hu hu.” Vừa nói, nước mắt vừa chảy xuống gò má.

Không biết có phải luôn kìm nén khi Trì Dã ở đây không, Nha Nha nắm chặt bánh quy trong tay, càng khóc nức nở, từng giọt nước mắt lăn dài, chóp mũi rất nhanh đã đỏ hồng.

Văn Tiêu cầm giấy, rũ mắt lau khô nước mắt cho cô bé, “Nha Nha của chúng ta cũng không muốn bị bệnh, không phải cố ý, vì vậy không nên tự trách bản thân, không cần khóc.” Cậu không biết cách dỗ dành trẻ nhỏ, miễn cưỡng lại nói thêm vài câu, “Em phải chữa bệnh cho khỏe, ăn ngon ngủ yên, lúc khỏi bệnh rồi mới có thể xuất viện về nhà.”

Lông mi Nha Nha ướt nhẹp, vẫn nghẹn ngào thút thít, “Cô bác sĩ nói anh hai không quan tâm đến em, anh hai không nói lời nào, cũng không giải thích với cô bác sĩ. Cô bác sĩ không biết anh hai bận bịu thế nào, buổi tối đều không có thời gian đi ngủ, anh hai rất vất vả. Em không nên bị bệnh, mẹ cũng bị bệnh nằm đây, anh hai mệt quá rồi…”

Nhớ đến những dòng tin nhắn WeChat gửi, trong lòng Văn Tiêu mặn chát. Cậu chậm giọng, nhẹ nhàng nhéo lên mũi Nha Nha một cái, “Người khác nói thế nào anh hai em cũng không quan tâm, chỉ cần em hiểu anh ấy, anh hai em sẽ không đau lòng đâu.”

Nha Nha gật đầu, dùng bàn tay quệt lên mắt, “Em không được khóc, lúc anh hai ở đây em không dám khóc, em sợ anh hai sẽ khóc cùng em mất.”

Hô hấp Văn Tiêu chợt căng thẳng: “Khóc cùng em?”

Nha Nha ngoắc tay với Văn Tiêu, chờ cậu nhích lại gần mới nhỏ giọng thì thầm, “Em không nói cho ai biết đâu. Đêm hôm trước em lên cơn sốt, anh hai đưa em đến bệnh viện, ngồi ghế đợi xếp hàng trên hành lang, khi đó lạnh lắm. Em khó chịu nên khóc, anh hai ôm em, khóc cùng em. Em nhìn thấy anh hai khóc liền muốn nín khóc. Anh ấy lúc khóc trông rất đáng thương, trước đây em chưa từng thấy anh ấy khóc bao giờ.”

Cô bé nói chuyện vẫn còn mang theo giọng mũi không rõ ràng, “Anh hai rất vất vả.” Nói xong lại nhấn mạnh thêm lần nữa, “Thật sự rất vất vả. Chờ đến lúc em lớn, em sẽ chăm sóc cho anh ấy, không để anh ấy vất vả nữa.”

Văn Tiêu nhẹ nhàng hít sâu muốn làm dịu đi sự đau đớn trong lòng, chạm nhẹ lên trán Nha Nha, “Ừ, Nha Nha sẽ lớn rất nhanh.”

Cậu có thể tưởng tượng rõ ràng hình ảnh người thiếu niên Trì Dã, nửa đêm ôm em gái bị bệnh chạy đến bệnh viện, ngồi ghế trên hành lang chờ đến lượt gọi số. Khi đó chắc chắn hắn đã thấy lo lắng, đau lòng, thậm chí sợ hãi lắm.

Nhưng không một ai ở cạnh hắn nghe thấy hắn kêu một tiếng khổ.

Nha Nha chạm nhẹ lên bàn tay Văn Tiêu, ánh mắt cong lên cười, “Đúng, chờ em lớn, đến khi mẹ không sốt nữa, anh hai có thể vui vẻ mỗi ngày!”

Nghe đến câu “đến khi mẹ không sốt”, tay Văn Tiêu hơi khựng lại, cuối cùng cậu vẫn nói, “Đúng vậy.”

Không bao lâu sau, Trì Dã nhắn tin WeChat đến, “Đã về đến nhà.”

Văn Tiêu trả lời: “Gửi hình.”

Trì Dã: “Mẹ nó, cậu không có lòng tin với Trì ca sao?” Lời thì nói vậy nhưng vẫn gửi tấm ảnh tự sướng qua.

Độ sáng trong bức hình hơi tối nhưng vẫn có thể thấy rõ khung cảnh đang ở nhà. Trì Dã tự sướng hết sức tùy ý, thế nhưng tỷ lệ ưu việt của ngũ quan vẫn rất nổi bật, thậm chí bởi vì ánh sáng không đủ, sống mũi và đường cong của cằm còn tạo ra hiệu ứng bóng tối, càng rõ ba chiều.

Cũng có lẽ là không biết cách nào để chụp, vẻ mặt Trì Dã rất vui vẻ, bộ dạng còn có vài phần bất đắc dĩ thế nhưng ánh mắt nhìn về phía ống kính rất ôn nhu.

Ngón tay Văn Tiêu không kiềm chế được lưu giữ lại bức hình.

Gửi hình xong, Trì Dã báo cáo: “Bây giờ chuẩn bị tắm, tắm xong sẽ ăn cơm rang trứng, có một đơn hàng cần kiểm tra, làm xong sẽ đi ngủ liền.”

Văn Tiêu không hỏi sao đơn hàng không để từ từ hoặc ngày mai hẵng làm—–người ngoài sẽ không quan tâm người nhà của bạn có bị ốm hay không, dù cho bạn có bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, họ vẫn sẽ không có thời gian để ý đến bạn. Đối phương không quan tâm quá trình, chỉ quan tâm xem bạn có hoàn thành công việc hay không, thứ duy nhất muốn nhận lại chính là kết quả.

Văn Tiêu: “Kiểm tra đơn hàng tôi có thể làm không? Nếu được để tôi làm.”

Văn Tiêu mở tấm hình tự sướng của Trì Dã ra ngắm vài lần vẫn chưa thấy hắn nhắn lại.

Văn Tiêu gửi thêm tin nữa: “Bí mật thương mại sao?”

Mười mấy giây sau, khung chat mới xuất hiện tin nhắn trả lời:

“Trì ca của cậu đang ở đây với cậu, không có bí mật gì hết.”

“Cậu xem qua một chút.”

Tiếp đó hắn gửi bảng kê khai qua.

Kiểm tra đơn hàng rất đơn giản, chỉ cần đếm số sản phẩm trong bảng, kiểm tra lại một lần số lượng và giá cả, sau đó thống kê chúng vào một bảng khác.

Văn Tiêu trả lời: “Không thành vấn đề.”

Trì Dã: “Ngày mai cậu vẫn còn phải thi.”

Văn Tiêu nhướn mày, đánh chữ: “Tối hôm nay tôi chơi game suốt đêm vẫn có thể giữ được hạng nhất.”

Trước lời này, Trì Dã chỉ nhắn lại hai chữ: “Cậu giỏi.”

Nha Nha dựa vào gối tiếp tục xem phim hoạt hình, Văn Tiêu đọc kỹ bảng kê khai, nội dung bên trong hẳn là vật liệu xây dựng Trì Dã cung cấp cho bên công trường, rất nhiều loại, có cái đã biết, có cái còn chưa từng nghe qua bao giờ. Văn Tiêu dựa vào khả năng tính nhẩm nhanh chóng đọc lướt qua bảng kê khai một lượt, sau đó bắt đầu sắp xếp.

Lúc y tá qua đây kiểm tra tình trạng bệnh nhân, cô hỏi Nha Nha, “Anh trai em hả?”

Cô vừa nói vừa lặng lẽ nhìn sang người đang ngồi trên ghế gấp y tế.

Thiếu niên ngồi đó mặc đồng phục của trường phụ trung Minh Nam trông rất khôi ngô, có thể học ở trường này chắc chắn thành tích không kém. Bên trong đôi mắt xinh đẹp là khí chất lạnh lùng, chân dài chống trên đất, khuỷu tay đè lên đầu gối, đang cúi đầu chuyên tâm nhìn điện thoại di động, so với người thiếu niên lúc trước đúng là hai khí chất khác hẳn nhau.

Nha Nha ngẩng đầu lên, “Anh hai em về nhà rồi, đây cũng là anh của em, anh ấy ở bệnh viện cùng em.”

Y tá cười híp mắt khen ngợi, “Hai anh của em đều rất đẹp trai.”

Nha Nha tự hào gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, cho nên em cũng rất xinh xắn!” Bím tóc đuôi sam nhỏ tết trên đầu theo động tác cũng lắc qua lắc lại.

Y tá bị chọc cười, “Đúng, em cũng là một bạn nhỏ xinh xắn.”

Sau khi y tá đi, Nha Nha ho khan mấy tiếng, Văn Tiêu đưa nước tới, sau khi nói cảm ơn lại hỏi cậu, “Anh Coca, anh cảm thấy anh và anh hai em, ai đẹp trai hơn?”

Nghe xong vấn đề này, Văn Tiêu không chút do dự, “Anh hai em đẹp trai hơn.” Nói xong mới nhận ra, có phải cậu nên thuận theo cảm xúc của Nha Nha không nhỉ?

Đang lúc Văn Tiêu lo lắng Nha Nha sẽ khóc, cặp mắt Nha Nha lại sáng lên, “Đúng vậy, em cũng cảm thấy anh hai em đẹp trai hơn.”

Văn Tiêu suy nghĩ một lúc, “Vậy anh và anh hai em, ai đẹp trai hơn?”

Nha Nha giơ tay, “Anh Coca đẹp trai hơn! Anh hai em nói như thế.”

Văn Tiêu ngẩn ra: “Anh hai em nói?”

“Đúng vậy, anh hai nói, mặc dù anh Coca không thích cười nhưng lúc cười lên là đẹp nhất!” Nha Nha lại ho khan mấy tiếng, tinh thần hơi uể oải.

Văn Tiêu kéo chăn lên đắp cho cô bé, “Đi ngủ nhé?”

“Vâng,” Nha Nha dụi mắt, sau khi nằm xuống, tay nắm chăn, ngoan ngoãn nhớ ra, “Cảm ơn anh Coca đã chăm sóc em.”

Văn Tiêu vén chăn cẩn thận, “Đừng khách sáo.”

Chờ cho Nha Nha nhắm mắt, Văn Tiêu dùng điều khiển tắt ti vi, trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại. Cậu cầm điện thoại di động tiếp tục sắp xếp lại bảng kê khai, thi thoảng lại dành bớt sự chú ý để ý tình trạng của Nha Nha.

Bên ngoài cửa sổ đã lên đèn.

Lúc Trì Dã tỉnh lại, đập vào mắt là ánh đèn neon đang lóe lên, ngủ một giấc dậy, cơ thể đều cảm thấy uể oải. Do đêm hôm trước hắn không ngủ, đôi mắt nhức mỏi, đầu cũng nặng trịch. Tay chống trán day day huyệt Thái dương mấy cái, hắn xuống giường, tùy tiện chọn một bộ quần áo mặc vào.

Nhớ đến Văn Tiêu đang ở trong bệnh viện, Trì Dã ném cái áo phông trong tay xuống, mở tủ quần áo, tìm quần jean và áo hoodie màu xám nhạt bên trong.

Trước khi ra cửa, chú Trương gọi điện thoại tới, hỏi hắn ngày mai có muốn cùng ăn cơm không, Trì Dã khéo léo từ chối.

“Theo trí nhớ của chú, ngày mai là thứ sáu, cháu vẫn còn phải đến trường học sao? Chú nói này, bây giờ trong xã hội không phải chỉ có mỗi con đường học tập, mặc dù thời đại không giống nhau nhưng nhìn chú xem, chỉ học đến lớp 11 không học Đại học, thợ ngõa* thợ nề thợ thủ công thợ xây, có cái gì mà chưa từng thử qua, học từng chút một rồi từng bước đi lên, bây giờ dù tài sản cũng không phải bạc triệu, thế nhưng vợ con già trẻ đều có cơm ăn áo mặc, nhà ở tử tế, thật sự không tệ.”

*thợ ngõa: thợ gạch ngói, sử dụng kĩ thuật xây dựng cổ và vật liệu truyền thống, không còn phổ biến ở thời nay.

Thay giày xong ra khỏi nhà, Trì Dã xuống tầng, đèn hành lang cảm ứng được âm thanh của bước chân liền sáng lên, hắn thuận miệng trả lời: “Đúng là như vậy, có điều mẹ cháu vẫn hi vọng cháu cố gắng học tập, thi đỗ Đại học.”

Mặc dù Văn Tiêu nói 2 giờ sáng hắn mới cần đến bệnh viện nhưng Trì Dã vẫn đến sớm. Đi thẳng qua hành lang không một bóng người đến cửa phòng bệnh, Trì Dã theo bản năng bước nhẹ hơn——Văn Tiêu cầm bút trong tay, dựa lưng trên ghế, đang ngoẹo đầu ngủ gà ngủ gật, lông mi run lên, rõ ràng đang đấu tranh chống lại cơn buồn ngủ.

Trì Dã lặng yên không tiếng động đến gần, chắc chắn Nha Nha đã ngủ rất say mới quay lưng về phía cửa, cúi người xuống cắn nhẹ lên môi dưới nhợt nhạt của Văn Tiêu.

Cùng lúc đó như phản xạ có điều kiện, Văn Tiêu động thủ trong phút chốc. Nắm đấm vừa giơ ra một nửa, trong tiềm thức như nhận ra người trước mặt là ai, cậu hoàn toàn thu lại sức lực.

Rõ ràng một giây trước còn như báo tuyết đang ẩn núp, một giây sau lại biến thành mèo.

Lông mi run rẩy, Văn Tiêu mở mắt ra, nhìn thấy Trì Dã, “Cậu đến rồi à?” Dưới ánh đèn bệnh viện, sắc mặt cậu trắng bệch, do tư thế ngủ vừa rồi, cậu xoay khớp cổ một chút, “Hơi đau.”

Trì Dã đưa tay giúp cậu xoa bóp, “Gầy quá.”

Văn Tiêu liếc nhìn Trì Dã, “Cậu cũng thế.” Lại nhìn vào đôi mắt vẫn hằn lên tơ máu của hắn, “Về nhà ngủ được bao lâu?”

“Khoảng 4 tiếng, đặt đầu xuống gối liền ngủ, không để ý mấy giờ.” Trì Dã bóp cổ tay, không đàng hoàng lại dời sang chỗ khác, từ cái gáy trơn bóng của Văn Tiêu đến yết hầu ở cổ họng, nhẹ nhàng sượt qua vài cái, “Về nhà không?”

Nói đến ba chữ “Về nhà không”, giọng hắn bỗng dưng trầm xuống, ánh mắt cũng rũ xuống nhìn chăm chú ngón tay đang chạm lên cổ Văn Tiêu.

Yết hầu ở cổ họng là vị trí mẫn cảm, lại bị Trì Dã cứ mập mờ nắn bóp như vậy, hô hấp Văn Tiêu dồn dập vài nhịp, cậu nắm lấy cổ tay Trì Dã, “Hôm nay Nha Nha đã truyền dịch xong, sốt cao đã giảm nhiệt, y ta dặn dò phải ngủ đủ giấc, có chuyện gì thì nháy chuông ở đầu giường.”

Trì Dã đang nghe, nhận ra Văn Tiêu không có dấu hiệu báo trước nào đã tựa đầu lên vai hắn. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc đang dán chặt trên vai mình, Trì Dã cúi đầu hôn lên tóc cậu, cười khẽ: “Sao thế, không nỡ về hả?”

Văn Tiêu lắc đầu, không đáp.

Nếu thật sự phải nói, câu trả lời có lẽ là….đau lòng? Hoặc là không nỡ? Những từ này không có cái nào đủ chính xác.

Nhẹ nhàng hít một hơi, Văn Tiêu dựa lên bờ vai rắn chắc của Trì Dã, nhẹ giọng nói, “Ngày mai thi xong tôi lại đến.”

Trì Dã vỗ lên tấm lưng gầy của người trong ngực, “Được.”

Ngày hôm sau, trong lớp học không có mấy người ngồi học, rì rầm nói chuyện.

Lúc Hứa Duệ thấy Văn Tiêu vào lớp, cặp mắt cậu sáng lên, “Văn Tiêu mau đến đây mau đến đây!”

Chờ Văn Tiêu đến gần, Hứa Duệ không nhịn được vội vàng nói tin tức mới nhất, “Ha ha ha vừa mới mở cổng, có người đến trường sớm vội vội vàng vàng đến phòng làm việc tìm giáo viên hỏi đề, không ngờ lúc vừa đẩy cửa vào lại thấy trong phòng làm việc, chủ nhiệm lớp Địa Trung Hải* hướng dẫn mấy thầy trung niên đang cùng nhau tập nhảy giảm cân! Cái này vẫn chưa đủ, cái chính là, người đệm nhạc lại là lão Hứa! Lão Hứa kéo đàn nhị đệm nhạc! Con bà nó ha ha ha quá tuyệt! Đúng là không thể không thừa nhận sức mạnh của đàn nhị!

*Có lẽ ở đây muốn nói là chủ nhiệm lớp Địa, giống như lão Hứa là chủ nhiệm lớp Lý

Triệu Nhất Dương: “Trên Tieba*của trường đều đoán đây là cố ý, vì muốn chúng ta thả lỏng tinh thần trước khi thi! Còn có cả sinh viên Mỹ thuật đến vẽ tranh cổ vũ!”

Hứa Duệ cười một trận, đột nhiên nghĩ đến, “Đúng rồi, trên Tieba của trường còn đang thảo luận xem tại sao hôm qua Trì ca không đến thi, không biết hôm nay có đến không.”

*Baidu Tieba: một diễn đàn trực tuyến có thao tác đơn giản, số người tham gia đông, đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia.

Văn Tiêu đặt cặp sách xuống, “Nhà cậu ấy có chuyện, hôm nay cũng không đến.”

Triệu Nhất Dương nghe Văn Tiêu nói qua loa, thấy Hứa Duệ há mồm muốn hỏi thêm, đi trước một bước cắt ngang, “Dù sao cũng nhiều ngày rồi chưa gặp Trì ca, chờ cậu ấy đến trường phải nhìn thật nhiều mới được, cũng sắp quên luôn hình dáng Trì ca thế nào rồi.”

Hứa Duệ đẩy cậu ta: “Mẹ kiếp, Triệu Nhất Dương cậu giả vờ giỏi thật đấy, còn dám nói không nhớ hình dáng Trì ca thế nào sao?”

Triệu Nhất Dương: “Nói quá! Thủ pháp nói quá có hiểu không, không trách được điểm đọc hiểu Ngữ văn của cậu cứ ngày càng bay mất!”

Buổi chiều thi xong môn cuối cùng, Triệu Nhất Dương lại hô hoán gọi nhau đi ăn chung, còn chọn một tiệm nướng ở gần và một hàng lẩu xa hơn để mọi người bỏ phiếu.

Văn Tiêu đeo cặp sách lên vai, “Bây giờ tôi không đi được.”

Triệu Nhất Dương khoát khoát tay, “Được, ba người bọn tôi đi, nhớ nhìn ảnh đồ ăn gửi trong nhóm đó, bữa ăn liên hoan!” Cậu ta chớp chớp mắt, đoán được Văn Tiêu vội vội vàng vàng đi là do đâu, “Nếu Trì ca ở đó thì tiện thể cho cậu ấy nhìn luôn, hợp đủ năm người ăn chung, bốn bỏ năm là tròn!”

Đến hành lang bên ngoài phòng bệnh, Văn Tiêu liếc thấy Trì Dã đứng trước cửa sổ cuối hàng lang, đang gọi điện thoại. Trì Dã cũng thấy cậu tới, vẫy tay về phía cậu.

Văn Tiêu đến gần, nghe mấy câu đoán ra là bệnh viện gọi đến.

Đến khi ngắt điện thoại, Trì Dã mới chậm rãi buông năm ngón tay đang nắm chặt điện thoại ra, mở miệng trước, “Mẹ tôi vừa mới cấp cứu một lần, có điều tình trạng không quá nghiêm trọng, bây giờ đã ổn định, vừa mời chuyên gia đến khám. Dì hộ lý vừa gọi đến, họ đang thúc giục phí khám bệnh, báo trước để tôi có thời gian đi đóng tiền.”

Đối mặt với Văn Tiêu, hắn không cần phải che giấu vô ích những chuyện này làm gì, thậm chí là bởi vì có Văn Tiêu ở đây, cuối cùng hắn mới có thể nói ra những lời không thể giãi bày cùng ai này.

Văn Tiêu không nhiều lời, chỉ nói, “Buổi tối tôi trông Nha Nha cho cậu, sáng nay trước khi ra khỏi nhà tôi đã báo với bà ngoại, tối nay không về. Bàn chải đánh răng tôi cũng mang theo rồi, để trong cặp sách.”

Nói xong, không đợi Trì Dã trả lời, cậu xoay người đi vào phòng bệnh.

Nhìn chăm chú bóng lưng gầy gò thẳng tắp của Văn Tiêu, Trì Dã cúi đầu, hơi mím môi, ánh mắt chua xót. Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, đè ép cảm xúc chua xót trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.