Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 82: Lời say



Đồ nướng còn chưa được mang lên, mỗi người đã xử lý xong hai lon bia. Mặc dù hàm lượng cồn trong bia rất thấp nhưng “uống bia” ám chỉ con người ta đã trưởng thành.

Hứa Duệ dâng hiến toàn bộ những bí mật bát quái quý giá đã giấu đi nhiều năm: “Các cậu không biết đâu, thật ra lớp trưởng lớp chúng ta đã từng là một cặp với lớp phó đấy! Sau đó lớp trưởng bắt cá hai tay yêu cán bộ âm nhạc, lớp phó tức giận rồi chia tay! Tôi đã đồng ý với bọn họ trước khi tốt nghiệp sẽ không nói ra bên ngoài, thật ra tôi đã phải kìm nén rất vất vả đó!”

Triệu Nhất Dương bóp lon bia: “Mẹ kiếp!”

Hứa Duệ tiếp tục: “Lý Văn Thành sợ Trì ca đến mức hai chân run bần bật, sợ đến mức toàn thân run như cầy sấy khi gặp ma, hóa ra thích bạn nữ sinh cơ bắp hay luyện cử tạ trong lớp!”

Triệu Nhất Dương lại bóp cái lon rồi thốt ra hai chữ: “Mẹ kiếp!”

Hứa Duệ nói tiếp: “Thầy Vật lý, Vũ Lịch ấy, đã lâu lắm rồi không thấy kết hôn là vì thích giáo viên dạy mỹ thuật lớp 10, người ta chê tuổi thầy còn trẻ không muốn yêu đương chị em, một mực không đồng ý, vì thế mà thầy Vật lý cứ độc thân đến tận bây giờ! Sở dĩ thầy ấy luyện tập cơ bắp là vì hình nền máy tính trong laptop của cô giáo mỹ thuật là một pho tượng đàn ông bán thân cơ bắp, David!”

Triệu Nhất Dương bóp cái lon đến biến dạng: “Mẹ kiếp! Học ủy, sao chuyện gì xảy ra cậu cũng biết thế? Trước đây cậu tự phong cho mình cái danh hiệu gì mà tiểu vương tử* tin tức phụ trung thật sự quá thích hợp!”

*tiểu vương tử: hoàng tử nhỏ

Hứa Duệ mở tiếp một lon bia, uống liền một phát ba ngụm, cặp mắt rưng rưng: “Tiểu vương tử thì có ích gì? Tiểu vương tử vẫn không biết rốt cuộc Trì ca yêu đương lúc nào! Yêu ai! Tại sao tôi lại hoàn toàn chẳng nhận ra chứ? Sao tôi lại không phát hiện được? Tại sao ngay cả một tin tức nho nhỏ tôi cũng không nắm bắt được?”

Trì Dã nhìn Văn Tiêu một cái, sau đó ánh mắt hai người lại lảng ra.

Đưa tay cầm lon bia, Trì Dã móc ngón tay vào vòng mở lon, “cạch” một tiếng mở ra, đưa cho Văn Tiêu trước rồi lại tự mở thêm một lon nữa cho mình, miệng cười: “Biết cái gì gọi là ‘Bất Lư Sơn chân diện mục, chỉ duyên thân tại thử sơn trung’* không, người ở ngay trước mặt cậu, cậu lại không phát hiện ra, sao có thể trách tôi được.”

*Bản dịch: Hình dáng núi Lư không thấy thật, chỉ vì thân giữa núi non này ( trích bài Đề Tây Lâm bích của Tô Thức)

Văn Tiêu nhận lon bia Trì Dã đưa, ngửa cổ uống một ngụm, ngón tay trắng trẻo cầm lon, bề mặt lon bia tỏa ra một mảng hơi nước trắng.

Hứa Duệ ngẩn người: “Mẹ kiếp, Trì ca, không phải chứ, cậu ăn cỏ bên hang thỏ sao, đối tượng yêu đương của cậu lại ở trong lớp chúng ta? Không thể nào, nếu là lớp chúng ta, cậu liếc mắt đưa tình sao tôi có thể không nhìn thấy?”

Triệu Nhất Dương gật đầu lia lịa, ngược lại Thượng Quan Dục vẫn luôn yên lặng liếc nhìn Trì Dã đưa lon bia vào tay Văn Tiêu.

“Không đúng,” Triệu Nhất Dương chống cằm lên lon bia, “Nếu bàn về giá trị nhan sắc và trình độ học bá trong lớp chúng ta, có thể cạnh tranh cao thấp với Trì ca thật sự không có, đây cũng chính là yếu điểm của lớp Lý, quá ít nữ sinh, nữ sinh vừa xinh xắn lại còn là học bá lại càng ít hơn. Người mà Trì ca rung động chắc chắn không phải lớp chúng ta. Trong lớp chúng ta người có thể xứng đôi đứng cạnh cậu, nữ không có, nam còn có Văn Tiêu, ha ha——-hả?”

Ba người sáu con mắt cùng nhìn tới, tay phải Trì Dã cầm lon bia, lắc lắc chất lỏng bên trong, bóng hình sống mũi càng trở nên rõ ràng dưới ánh đèn khiến gương mặt hắn sắc bén như lưỡi dao, nhưng do thường xuyên cong môi cười nên trung hòa được sự lạnh lùng này, biến chúng trở thành dáng vẻ biếng nhác buông tuồng.

Lúc này, tầm mắt hắn nhìn về phía Văn Tiêu, cười giới thiệu: “Giới thiệu lại lần nữa, Văn Tiêu, bạn trai tôi.”

Văn Tiêu nhìn hắn, “ừ” một tiếng, bày tỏ sự cho phép với hai từ “bạn trai” này.

Triệu Nhất Dương há mồm, chưa thể thốt ra được câu nào. Hứa Duệ quan sát Trì Dã, lại quay sang nhìn Văn Tiêu, gương mặt như bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó lại biến thành mờ mịt không hiểu.

Cuối cùng vẫn là ông chủ bê một khay đầy đồ nướng phá vỡ sự yên tĩnh ở cái bàn trong góc này: “Đồ nướng của mấy đứa xong rồi đây!”

Thượng Quan Dục bình tĩnh nhất, nhìn ông chủ nói tiếng cảm ơn, còn tăng thêm một câu: “Thêm 20 lon bia lạnh.”

Bia lon được xếp lần lượt ở trên bàn.

Triệu Nhất Dương để ý đến những điểm đặc biệt trước đây, hỏi Thượng Quan Dục: “Bệ hạ, trước đây tôi hỏi cậu mấy từ miêu tả———–”

Thượng Quan Dục: “Đả tình mạ tiếu, thần thương khẩu chiến, phì thủy bất lưu ngoại nhân điền.”

“Đúng đúng đúng, chính là mấy câu này! Mẹ nó, điều này có thể giải thích được, có phải chúng ta đã từng thành công biến thành mấy con khỉ mù không?” Triệu Nhất Dương phẫn nộ mở lon bia, “Tôi cứ nghĩ hai người là anh em, kết quả hai cậu lén lút yêu nhau sau lưng bọn tôi!”

Trì Dã: “Không có lén lút nhé, quang minh chính đại, do các cậu mù thôi.”

Ăn xong một xiên da gà nướng, Hứa Duệ khó khăn bày tỏ cảm xúc: “Quả nhiên, Maksim Gorky đã nói đúng, sự thật thường bị che giấu ngay dưới con mắt chúng ta, truy tìm bộ mặt thật của con người, thứ đầu tiên không thể thiếu, đó là trí tưởng tượng!”

Trì Dã đâm thêm một đao: “Nhận ra được điều này cũng đã muộn rồi.”

Có lẽ đúng như Trì Dã nói, bọn họ vẫn luôn quang minh chính đại, trong đầu một lần nữa chắp vá những chi tiết trước đây ghép lại cẩn thận, quay lại nhìn chuyện cũ, toàn bộ đều đã thay đổi thành cảm giác thích thú.

Triệu Nhất Dương ôm ngực, làm ra vẻ hộc máu: “Sữa đậu nành ba phần đường! Mẹ kiếp, hóa ra không biết từ lúc nào tôi lại phải gặm cẩu lương lâu như vậy! Đã thế còn nhiều lần ăn phải bao nhiêu bạo kích kẹo ngọt! Nhiều lần chứng kiến các cậu đằm thắm như hoa nở vậy, tôi hận!”

Hứa Duệ tiếp tục rên rỉ than thở: “Tôi không xứng đáng làm tiểu vương tử tin tức phụ trung!”

Thượng Quan Dục cầm lon bia, lần lượt cụng với Trì Dã và Văn Tiêu.

Ba người đều ăn ý không nhắc đến khoảng thời gian một năm bỏ lỡ trước đây.

Kể từ bây giờ nhìn lại khoảng thời gian về trước, bọn họ mới hiểu được, vì sao Trì Dã nghỉ học, Văn Tiêu liên tục hồn bay phách lạc nhiều ngày như vậy, thậm chí khiến người khác lo lắng cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tại sao Trương Tư Diệu bôi nhọ Trì ca, Văn Tiêu “ốm yếu” lại phản ứng dữ dội như thế. Tại sao chuyện chuyển trường, Văn Tiêu nhất định phải tự mình nói cho Trì ca biết.

Hóa ra thi Đại học xong, người mà Trì ca lập tức lao đi ngàn dặm gặp được chính là Văn Tiêu, người nhắn tin WeChat với Trì ca lúc đánh MOBA cũng là Văn Tiêu, từ Thanh Châu trở về Minh Nam vì Trì ca cũng là Văn Tiêu.

Nghỉ học, chuyển trường, xa nhau một năm, lại nhìn hai người hôm nay ở cạnh nhau, ánh mắt Triệu Nhất Dương đột nhiên hơi ẩm ướt.

Nghiêng đầu lặng lẽ nhìn Thượng Quan Dục và Hứa Duệ, thì ra không chỉ mình cậu đỏ mắt.

Triệu Nhất Dương hắng giọng, lẩm bẩm một câu: “Cảm ơn Khổng thánh đã phù hộ cho sợi chỉ đỏ giữa hai người vẫn luôn bền vững.”

Hứa Duệ nói lên nghi ngờ: “Khổng thánh thật sự sẽ không phù hộ yêu sớm mà?”

“Ồ, hình như cũng rất có lý?” Triệu Nhất Dương đổi lời, “Vậy thần phật nào đó phù hộ.” Nói xong, cậu chọn một miếng sườn đã bị nướng khét không còn thịt bỏ lên mặt bàn, “Đây là cống phẩm, cảm ơn các vị thần phật đã phù hộ.”

Hứa Duệ: “Ha ha ha ha! Mẹ kiếp đại sư, cậu lại làm cái trò gì không bình thường thế! Vị thần phật này lộ ra biểu cảm chê bai, rất nhanh sẽ ném lại miếng sườn trở về trong bát cậu!”

Trong tiếng cười, bàn tay Trì Dã đang để dưới bàn nhích đến bên cạnh móc lấy ngón tay đang duỗi ra của Văn Tiêu.

Đã từng ngay cả một câu thích, một tiếng yêu cũng không dám nói rõ, cho đến tận bây giờ, cuối cùng cũng có thể kiên định không chút do dự gọi một tiếng xưng hô “bạn trai” này, ở bên cạnh người ấy.

Đồ nướng ăn được một nửa thì có xe cứu hỏa chạy vụt qua rất nhanh trên đường, mấy người Triệu Nhất Dương tò mò ngẩng đầu lên nhìn sang,”Đã muộn thế này rồi, chỗ nào còn bốc cháy?”

Cùng lúc đó, Trì Dã theo bản năng đưa tay bịt kín hai tai Văn Tiêu.

Ngón tay cầm lon bia lạnh băng như hơi nước bịt kín hai tai, đến khi xe cứu hỏa lập lòe ánh đèn đi qua, tiếng còi rú lên xa dần, Văn Tiêu mới bừng tỉnh phát hiện, mình đã không còn sợ hãi như trước đây nữa.

Giống như Trì Dã đã kể sự vất vả hắn trải qua cho cậu nghe, cậu cũng dần dần từ quá khứ từng bước từng bước một thoát ra ngoài———

Hình ảnh tuyệt vọng đó đã từng lặp đi lặp lại vô số lần trong giấc mơ, khi cậu bị sóng to gió lớn vùi lấp cuốn ra giữa biển, dưới cột cờ với lá cờ bay phần phật trong gió, có một người đứng cạnh cột buồm, lái thuyền đi về phía cậu.

Không biết có phải do đây là lần đầu tiên trải nghiệm cách thức uống bia như người trưởng thành hay không, bữa ăn nướng kéo dài hai ba tiếng cũng dừng lại, cuối cùng, Trì Dã và Thượng Quan Dục nhìn ba con ma men rồi thở dài.

Thượng Quan Dục chỉ chỉ Hứa Duệ và Triệu Nhất Dương: “Tôi chịu trách nhiệm hai tên này.” Nói xong, cậu nhìn về phía Văn Tiêu, cảm thấy rất mới lạ——-trong ấn tượng của cậu, do tính cách nên Văn Tiêu không thường giao tiếp, cực kỳ kiệm lời, cho dù đối với ai cũng lạnh lùng, bình thường chỉ có sự khác nhau giữa “vô cùng lạnh lùng” và “hơi lạnh lùng”.

Thế nhưng lúc này, Văn Tiêu nhắm hai mắt, ngồi trên băng ghế nhựa màu xanh nhạt, tay nắm chặt vạt áo Trì Dã không chịu buông, thậm chí cả gương mặt cũng vùi vào ngang eo Trì Dã.

Là dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng.

Theo tầm mắt Thượng Quan Dục, Trì Dã cúi đầu, ngón tay thuận thế cắm vào trong tóc Văn Tiêu, che chở cho cậu, cười có chút không biết làm sao: “Tôi chịu trách nhiệm cậu ấy.”

Triệu Nhất Dương vẫn còn có thể đi được, chỉ là đứng lên lảo đảo, trong miệng vẫn nói nhảm linh tinh “Cậu có đến 48 000 tuổi vẫn không thông thái được như Tần Chiêu Tương Vương đâu! Phía trên có sáu con rồng đưa về đỉnh mặt trời, phía dưới có làn sóng quanh co đưa cậu trở về đồng bằng——-mình học thuộc lòng tốt quá!”

Hứa Duệ nhìn qua cũng không phải quá say, còn rất có tinh thần bình luận ở đây: “Tôi nói cậu nghe, đại sư, vào liên hoan văn nghệ chào năm mới, cậu lên sân khấu đọc diễn cảm, tuyệt đối có thể khiến toàn trường kinh ngạc! Từ đó còn cần khắc chữ nhìn chó ở nơi xa làm cái gì, nữ thần của cậu chắc chắn vừa thấy cậu đã thầm mến!”

Bị nhắc đến chuyện thương tâm, Triệu Nhất Dương xót thương từ trong lòng: “Lòng tôi vốn hướng về ánh trăng sáng, ánh trăng sáng cũng không biết làm thế nào…chiếu rọi kênh rạch!”

Hứa Duệ vỗ tay “bộp bộp”: “Hay! Bài này cũng rất đáng ăn mừng!”

Thượng Quan Dục: “…”

Dùng điện thoại lên mạng gọi xe, Thượng Quan Dục phải để ý cả Triệu Nhất Dương và Hứa Duệ đang ông nói gà bà nói vịt, mím chặt môi.

Trong ba người, cậu là người ăn nói khéo nhất, ba mẹ trong nhà đều là luật sư nên rèn cho cậu thói quen ăn nói cẩn trọng từ khi còn nhỏ, cái gì cũng nghĩ xong mới nói. Lần này, cậu cũng cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi mở miệng nói với Trì Dã: “Mãi mãi là anh em tốt.”

Nói xong, lại cảm thấy mình có hơi hoa mỹ, đúng lúc này xe đến, Thượng Quan Dục kéo Triệu Nhất Dương và Hứa Duệ đuổi kịp theo xe, lại vội vàng lên tiếng chào hỏi Trì Dã: “Lần sau gặp.”

Đến khi xe lái đi, ngón tay Trì Dã tuột xuống, bóp gáy Văn Tiêu: “Có khó chịu không, đi luôn bây giờ hay ngồi thêm một lúc nữa?”

Văn Tiêu cọ mặt vào ngang eo Trì Dã, lắc đầu.

Bị động tác này làm cho không chịu nổi, Trì Dã cười nói: “Được lắm Tiêu Tiêu, Trì ca của cậu ngứa, đừng có lộn xộn.”

Văn Tiêu nghe thấy câu này, chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn Trì Dã, trong con ngươi vốn lạnh lẽo như sao mờ đêm đông có chút mờ mịt, dưới mắt như thoa một lớp phấn đỏ nhạt, rõ ràng cho thấy đã uống say, giọng cậu khàn khàn, “Tôi cũng ngứa.”

Bị ánh mắt như lưỡi câu của Văn Tiêu sượt qua một cái, Trì Dã nắn cằm cậu, thấp giọng hỏi: “Nói cho Trì ca biết, ngứa chỗ nào, hửm?”

Văn Tiêu cúi đầu không trả lời.

Lại qua vài phút, Văn Tiêu đứng dậy đi vài bước thì dừng lại, “Choáng váng, cậu cõng tôi đi.”

Rõ ràng là giọng ra lệnh nhưng Trì Dã lại nghe hết sức hưởng thụ, hắn đứng trước mặt Văn Tiêu, đợi cho người nằm trên lưng thật vững mới đứng dậy đi về phía trước.

Dưới bóng cây hai bên đường, ánh đèn đường ấm áp le lói rơi xuống, Trì Dã cõng người trên lưng, bỗng nhiên nghĩ cứ đi mãi như vậy trên con đường này, kiểu gì cũng sẽ đi đến điểm cuối.

Đang ngẩn ngơ thì phát hiện bên cổ bị Văn Tiêu hôn xuống, Trì Dã đang muốn mở miệng liền nghe thấy Văn Tiêu nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn: “Tôi thật sự rất nhớ cậu.”

“Trì Dã, trong trường học không tìm được cậu…”

“Trì ca, tôi biết cậu ở đâu nhưng lại không dám đi tìm cậu…”

“Trì Dã, rõ ràng tôi đã khắc tên cậu nhưng vẫn không nhìn thấy cậu…”

“Trì ca, lúc gặp lại cậu, cậu sẽ không vui vẻ thích người khác chứ?”

“Anh, cậu sẽ giúp tôi làm thêm lần nữa chứ, giống như buổi trưa hôm đó…”

“Trì Dã, thật xin lỗi, lúc cậu khóc tôi không ở bên cạnh cậu Trì Dã…”

“Bạn cùng bàn của tôi chỉ có mình cậu, cậu là bạn cùng bàn của tôi, tôi không muốn người khác ngồi cùng bàn với tôi.”

“Cậu nói gì tôi đều nhớ, người khác đưa thư tình, tôi không đọc một chữ nào hết…”

“Nói chuyện yêu đương? Được mà…”

“Đúng, tôi đến là muốn tìm cậu hôn tiếp…”

Lời nói Văn Tiêu đứt quãng, mơ hồ không rõ ràng, tất cả đều là suy nghĩ khi đang say. Cậu dường như chìm sâu vào trong những đoạn phim ký ức bị cắt ra rời rạc, rất hỗn loạn, một câu cũng không có đủ nguyên nhân kết quả nhưng Trì Dã nghe xong lại hoàn toàn hiểu hết.

Trong lòng mềm mại chua xót, Trì Dã xốc người cậu lên.

Hồi lâu sau, Trì Dã khàn giọng hỏi Văn Tiêu: “Trì Dã là ai?”

Mấy giây sau, hắn nghe thấy Văn Tiêu trả lời: “Là người tôi yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.