Theo sách sử ghi chép lại, Đại Minh Tuyên Võ năm thứ mười, tại một buổi sáng tươi đẹp đầy nắng ấm, nhiếp chính vương điện hạ cùng Hải vương phi đích thân đi sứ Đại Minh lâu ngày gặp lại ở trong đai sảnh của Nhiếp chính vương phủ, cùng hồi tưởng lại chuyện cũ lúc hai nước liên hợp tiêu diệt dân tộc Hung Nô, cũng như thương nghị việc thông thương đối với nước Tarta.
Hai người là bạn cũ đồng niên, Nhiếp chính vương điện hạ phi thường vui sướng, đem ra vân Nguyệt trà trân quý, trao đổi ý nghĩ trong lòng, nói cười yến yến, hơn nữa nói đến nhiều chuyện thơ ấu lý thú. Cuối cùng khách và chủ đều vui vẻ, lưu luyến khó có thể rời.
Sinh viên trường Đông Hải số 8226, truyền kỳ Nhiếp chính vương Đại Minh – Lục Vô Song
Hai người lần nào gặp mặt, đều lấy một đoạn nói chuyện kỳ quái đã từng xảy ra làm lời dạo đầu —— cãi nhau tranh luận đều đem các loại trách nhiệm đổ lên người đối phương. Nguyên nhân xuyên qua nhất định phải lý luận một phen, tiếp theo đến chuyện lớn là tranh cãi mậu dịch giữa Hải quốc và Đại Minh, chuyện nhỏ thì giữa ngư dân Hải quốc cùng Đại Minh, lúc nào cũng phải châm chọc khiêu khích một phen, tóm lại theo lệ cũ là chứng minh mình là đúng, đối phương là sai, mà bởi vậy cho ra luận điểm —— hai người rốt cuộc ai thụ hơn.
Nghe thấy đối thoại này căn bản mà nói là năm mươi bước cười một trăm bước a!
Kỳ thực tranh luận gì chứ, đều là mây bay thôi. Sự thật chính là hai nữ nhân bởi vì bị vũ lực mà giá trị của bản thân bị hạ thấp thành "Bị thụ" phải đạp lên đối phương để tìm cân bằng tâm lý mà thôi.
Muốn nói thế giới này, hai người kia có thể coi là ghét nhất đối phương. Một người ghi hận con gái của ông chủ cũ, đã từng đối với mình vênh mặt hất hàm sai khiến, cố ý làm khó dễ. Người kia lại chán ghét đối phương dẫn mối cho cha ruột mình. Tóm lại chính là trời sinh nhìn đối phương không vừa mắt.
Nhưng bất đắc dĩ là, tại thế giới khác này, hai bên người lại là người thân nhất của nhau.
Thân thiết nhất là chỗ nào? Đổi cách nói khác đi, chính là cãi nhau.
Cãi nhau như thế nào là ức chế nhất? Ngươi mắng người ta nửa ngày, kỳ thật người ta như người bên ngoài, một chữ nghe cũng không hiểu!
Cãi nhau như thế nào là thích nhất? Ngươi nói từ mà hiểu ra được điển cố, ánh mắt động tác thậm chí ngôn ngữ ngoài hành tinh ngươi ta cũng đều hiểu được rõ ràng nội hàm ẩn chứa trong đó.
Cho nên, chỉ cần vì cãi nhau sảng khoái cũng không thể thiếu được đồng hương đến từ chính trái đất a! Huống chi hai người hải lục cấu kết lợi dụng thủ đoạn mậu dịch khi dễ toàn bộ mấy nước quân phiệt, dân tộc du mục. Suốt ngày bày ra trò không đánh mà thắng, đem tài phú của người ta thu đến túi tiền to của mình!
Nhớ rõ năm đó gặp lại, hai người ở hiện đại rõ ràng ăn bữa hôm lo bữa mai. Đây kêu đồng mệnh tương liên...
Ok, không nói đến hai người này đấu võ mồm cực nhanh như thế nào. Hai người hồn nhiên không biết hai võ lâm cao thủ ở trên nóc nhà vừa uống rượu vừa đàm luận hai nước bang giao, thuận tiện đánh nhịp đem danh sách phản động bị Hải quốc cùng Đại Minh khi dễ. Lại nói tiếp khi hai vị đứng đầu hai quốc gia rời khỏi, nhưng người cung phụng nhìn hai Tôn đại thần rời đi, vội vàng chân chó chạy tới hướng chủ tử chịu đòn nhân tội, nơm nớp lo sợ bẩm báo đồng thời cũng thành công thưởng thức được cảnh tượng sắc mặt biến ảo kỳ diệu của chủ tử.
Trong chốc lát im lặng quỷ dị...
"A!" Hải vương phi Gia Cát muội muội nhìn nhìn sắc trời: "Ngồi đây bất tri bất giác mà đã có chút muộn.Vương gia, tại hạ liền cáo từ trước." Nói xong vẻ mặt nghiêm túc chắp tay, dẫn theo những người hầu nhanh chóng chạy lấy người. Vốn những thị vệ nàng đem theo đều là tinh anh, dựa theo lệ thường ngày xưa, nhất định phải cùng đội cận vệ của Nhiếp chính vương đấu một trận thư hùng, không đánh cược một phen không được.
Nhưng hiện tại hai người đều lựa chọn coi như quên đi chuyện này mà quay về nhà. Nhiếp chính vương còn đang thu thập hành trang thì rất nhanh đã nhận được báo cáo của cơ sở ngầm, Hải vương phi ngụy trang thành Hải quốc sứ giả đem toàn bộ chức trách giao phó cho thần tử phụ trách, trực tiếp mang theo cận vệ trở về Đông Hải.
Nhiếp chính vương tỷ tỷ một bên mắng "Nhát như chuột xứng đáng cả đời làm thụ", một mặt lại bí mật chuồn ra hoàng thành, lấy danh nghĩa là " Cải trang tra xét tin tức lụt lội ở huyện Hắc Sơn Hà Đông" để vội vàng trốn đi...
"Tốt lắm, còn học được trốn nhà ra ngoài" Nhận được tấu chương, Trưởng công chúa điện hạ thay đổi thường phục, ngồi trên lưng ngựa, cười lạnh một tiếng, giống như mười bốn năm trước vậy, mang theo thủ hạ tinh nhuệ nhất đi về hướng Hắc Sơn huyện, hạ lệnh xuất phát."
...
Nhiếp chính vương tỷ tỷ bỏ nhà trốn đi... À, là cải trang vi hành đi Hắc Sơn huyện. Trên đường nhìn phong cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ. Ký ức của mười bốn năm trước chậm rãi sống lại...
Mười bốn năm trước.
Côn Bằng hoàng triều tồn tại hơn chín trăm năm đã bắt đầu hủ bại. Hoàng đế bệ hạ đương thời không thể so với Chu U vương tốt hơn bao nhiêu. Thiên hạ náo động, phương Bắc, phía Tây, Đông Bắc bị người man di từng bước ép sát. Phía Nam bị hơn mười tộc miền núi tạo thành một liên minh tiểu quốc. Phía tây thì hải tặc không dứt. Bên trong nội bộ có mấy chục thế lực lớn nhỏ khởi nghĩa.
Mà phụ thân của Triệu đại tiểu thư, Triệu Thừa nghiệp, là một trong những viên tướng tiêu diệt đạo phỉ của triều đình.
Trong một năm đó, Triệu Thừa Nghiệp suất lĩnh năm nghìn binh mã, tới gần biển ở Hắc Sơn huyện, lấy năm ngàn binh mã đối đầu với ba vạn phản tặc.
Theo dĩ vãng, cứ cách mấy ngày sẽ có tin tức của Triệu Thừa Nghiệp truyền đến. nhưng là lúc này đây, đã muốn hơn nửa tháng, không hề có tin tức của Triệu lão gia.
Nếu huynh trưởng của Triệu Chỉ còn trên đời, chuyện này vốn nên để huynh trưởng Triệu Chỉ an bài. Nhưng là, Vợ cả của Triệu Thừa Nghiệp chỉ có một nam một nữ. Đứa con cả đã bị hại chết, chỉ còn một nữ nhi duy nhất là Triệu Chỉ; sau Triệu Chỉ còn một thứ đệ là Triệu Vịnh mới hơn ba tuổi, sau cũng chính là ngốc hoàng đế khai quốc của Đại Minh; thứ tư là một muội muội. Ngoài những người này, Triệu Chỉ chỉ còn có một đường huynh và ba đường đệ.
Đường huynh chính là Triệu đại thiếu gia nhát gan háo sắc.
Hai thúc thúc tỏ rõ từ chối, một là sợ nguy hiểm, hai là ánh mắt thiển cận, chỉ ước gì ca ca luôn luôn đè nặng bọn họ chết ở trên chiến trường, sau đó mưu đoạt gia sản của ca ca. Nếu thúc thúc cùng các đường huynh đường đệ có năng lực một chút, cần gì đến Triệu Chỉ phải vất vả?
Triệu Chỉ nghe Lục Vô Song giật dây, suy tư nửa ngày, liền quyết định xuất phát đi tìm phụ thân. Đêm hôm đó liền triệu tập bốn mươi hộ vệ thân tín, tập hợp ngựa, chuẩn bị ngày hôm sau xuất phát.
Màn đêm buông xuống, Triệu Chỉ đang chuẩn bị ngủ, đã thấy vốn nên ấm giường Lục Vô Song, mỹ nữ nha hoàn lại không thấy tung tích. Đã nhiều ngày nàng lo lắng trong lòng, Lục Vô Song bỗng nhiên cho nàng chủ ý, khiến cho trong lòng nàng đối với Lục Vô Song thêm phần ỷ lại. Tổng cảm thấy nữ tử vẻ mặt luôn mỉm cười, không quan tâm hơn thua, có thể làm cho nàng nhiều hơn mấy phần yên tâm.
Triệu Chỉ đang muốn phái người tìm kiếm, chợt thấy một bóng dáng màu xanh đi ra. Ngẩng đầu nhìn thấy một mỹ thiếu niên để một chòm râu chữ bát cầm trong tay thanh kiếm sắc bén, ánh mắt sáng ngời, lẳng lặng đứng trước mặt nàng.
Triệu Chỉ bình tĩnh nhìn nàng một cái, ung dung nhắc nhở nàng: "Chưa tháo vòng tai."
Lục Vô Song:"..."
Khiến Lục Vô Song theo phản xạ đi sờ lỗ tai, phát hiện trống không mới hiểu được là công chúa điện hạ đùa bỡn nàng. Vì sao về sau Lục Vô Song tuy là bị thê quản nghiêm còn thường dám trêu chọc công chúa điện hạ, không khiến nàng không trừng mắt không được? Thật sự là bởi vì năm đó bị trưởng công trêu chọc do đó ghi hận trong lòng a———
Triệu Chỉ mang theo bốn mươi hộ vệ tinh nhuệ, cùng với một tay trói gà không chặt Lục Vô Song, từ Triệu phủ xuất phát, đi về Hắc Sơn huyện.
Lục Vô Song nhớ rất rõ ngày đó, Triệu Chỉ một mình cưỡi ngựa, dáng người cao lớn đón màu vàng của ánh mặt trời, mang theo ý chí bay cao đã dần rõ ràng, sắc mặt kiên nghị không chút hối hận. Mà khi đó Lục Vô Song, chỉ là một đóa hoa sống sót ở trong loạn thế, kiều diễm xinh đẹp, lại không chịu nổi mưa gió.
Cho nên Lục Vô Song không thể hiểu được hành động và lời nói của Triệu Chỉ đại biểu cho thâm ý gì, chỉ có thể nhìn không chớp mắt Triệu Chỉ trẻ tuổi, cầm roi ngựa trong tay, chỉ về hướng Hắc Sơn huyện, hạ lệnh nói: "Xuất phát."
Chính là trong nháy mắt, bị phong thái của cô gái mười lăm mười sáu tuổi làm cho động tâm.