Bên trong bạch trướng, là tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng của Lục Vô Song, cùng với tiếng thở dài của trưởng công chúa điện hạ. Trưởng công chúa tựa đầu vào gối, nhắm mắt lại, nắm lấy tay phải Lục Vô Song.
Cánh tay kia, đã so với mười mấy năm trước không giống nhau. Tuy rằng vẫn thon dài như trước, nhưng ở đầu ngón trỏ, ngón giữa, cùng với sườn đốt thứ nhất của ngón áp út dều có một tầng chai dày. Đây là dấu vết của hàng năm cầm bút. Mà thời điểm các nàng vừa mới gặp nhau, tay của Lục Vô Song vẫn trơn bóng mềm mại.
Triệu Chỉ từ từ mở mắt, nhìn Lục Vô Song, tóc đen tản ra, bỏ xuống dung nhan hóa trang, so với mười bốn năm trước thiếu vài phần cô gái ngây ngô, hơn vài phần thiếu phụ từng trải, vẫn tuyệt mĩ như ban đầu.
Đôi môi mỏng hồng nhạt, tỏ rõ bản chất người này bạc tình bạc nghĩa; chiếc mũi cao, đại biểu tính tình người này kiệt ngạo; hai mắt nhắm nghiền chỉ chừa lại lông mi xinh đẹp, nhưng Triệu Chỉ không nhìn cũng có thể cảm thấy đôi mắt hồ ly chôn dấu ít nhiều ích kỷ cùng tính kế. Nhưng đôi môi mỏng của nàng, chiếc mũi cao của nàng, ánh mắt kia của nàng khiến người ta vừa yêu vừa hận, đều làm cho người ta bị sa vào, yêu đến tận xương tủy.
Hiện tại, người này đối với ai cũng tràn đầy đề phòng, lại như đứa nhỏ không hề đề phòng ngủ ở bên cạnh mình. Lúc này Lục Vô Song không hề có tiếu ý ôn hòa giả dối ngày thường nhằm lừa gạt mọi người trong thiên hạ, buông xuống hết thảy phòng bị. Nếu không phải tin tưởng ở bên người yêu, tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt lúc ngủ như thế.
"Vô Song..." Đầu ngón tay của Triệu Chỉ nhẹ nhàng điểm lên nơi từng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nàng, hiện tại mỗi ngày lại không hề phiền nói những lời tâm tình nóng bỏng trên môi. Chủ nhân của đôi môi này, mỗi ngày mỗi đêm đều lặp đi lặp lại lời hứa khăng khít; nói những lời tâm tình; dâng lên môi hôn; muốn dùng toàn bộ cuộc đời yêu nàng, đều dành cho nàng, công chúa điện hạ độc nhất vô nhị.
...
Mười bốn năm trước.
Lục Vô Song xuất thân từ Học viện Văn chương, không có bối cảnh gì, sau khi tốt nghiệp hai năm lại có thể trở thành thư ký của giám đốc, có thể thấy được đây là có năng lực quan sát nhạy bén cùng với khả năng nắm bắt tình huống. Năng lực này có thể cho nàng ở trong hoàn cảnh xa lạ có thể tiếp tục sinh tồn.
Trước khi Lục Vô Song đến thế giới này, liền gặp đến Triệu công tử lăng nhục; Sau khi xuyên qua, lại bị nhốt trong đại lao, bản thân có thể gặp được một người có quyền thế ở trong thế giới này, Lục Vô Song chẳng lẽ còn không hiểu mình nên làm gì sao? Nên cúi đầu liền cúi đầu, cốt khí cùng tôn nghiêm có thể so với tính mạng được sao?
Vì thế, khi Triệu Chỉ thu nàng làm nha hoàn, Lục Vô Song chỉ là hơi ra vẻ rụt rè, liền lập tức biết vâng lời, miệng nói "chủ nhân", nhu thuận cực kỳ. Nàng biết mình lâm vào nguy cơ nên có ý thức cứu mình. Nếu không có "Ký ức hãy còn mới mẻ" tình cờ gặp gỡ ở dưới tán cây lê hoa, Triệu đại tiểu thư sao có thể dễ dàng liền thu mình làm nha hoàn như vậy?
Lục Vô Song ở lại Triệu phủ, dần dần hiểu biết thế giới này. Càng hiểu biết thế giới này, lại càng hiểu được ở thế giới này quy luật sinh tồn không thay đổi, cũng càng may mắn có thể được Triệu đại tiểu thư thu lưu.
Côn Bằng hoàng triều tồn tại hơn chín trăm năm, đế quốc to lớn từ xưa rốt cuộc đã khó có thể duy trì. Năm trước thiên tai khiến quốc khố hoàng triều bị vét sạch, vô số thiên hạ chân đất bắt đầu oanh oanh liệt tạo phản, tự phong tướng quân, Vương gia, trại chủ, tổng quản... Các loại tước hiệu bất ngờ, cổ quái nhiều vô kể. Mà hết thảy những điều này thúc đẩy các đại quan viên "Tiêu diệt" cờ hiệu để làm chính mình mạnh lên. Càng tiêu diệt nhiều, phản tặc lại càng ngông cuồng.
Triệu đô đốc là một trong những người tiêu diệt những thủ lĩnh trên.
Triệu Chỉ từ nhỏ trí tuệ, từ lúc còn nhỏ liền đã hiểu được thế đạo này hoang đường, vì có thể giữ được trung lập ở trong loạn thế, Triệu Chỉ bỏ váy dài, thay y phục gọn gàng, tập văn luyện võ, giúp đỡ phụ thân xử lý gia vụ.
Làm nha hoàn bên người Đại tiểu thư phủ tổng đốc, chuyên quản lý chuyện của Đại tiểu thư, có thể so với quan viên gia tầm thường khác còn có quyền thế hơn. Tuy rằng Lục Vô Song không phải nha hoàn bên người, nhưng có thể thân cận Triệu Chỉ, đó cũng là ghê ghớm rồi, có thể làm nha hoàn của Triệu Chỉ so với việc ở trong loạn thế phiêu bạt an toàn gấp trăm ngàn lần!
Năm đó còn đang công tác, Lục Vô Song khắc sâu hiểu được một cái đạo lý, thì đó chính là đối với sếp mà nói, nhất định phải có giá trị. Có giá trị lợi dụng mới có thể ngồi vững vị trí của mình. Nàng luôn luôn thực hiện —— yêu cầu của sếp, đây chính là giá trị của người làm công.
Vô Song tỷ tỷ là tốt nghiệp khoa tiếng Trung, biết tạo thủy tinh, biết làm hỏa dược, biết lắp súng trường, biết làm xà phòng, biết nấu đường trắng, biết hết thảy các loại công nghệ cao, cố tình lại gặp phải thời kỳ loạn lạc. Có thể nói xuyên qua trở thành vứt đi a, vô dụng!
Chủ nhân người ta đều là nghèo túng không chịu nổi, sau khi xuyên qua liền đại phát thần uy, mà nàng, chỉ có thể dựa vào chủ nhân mà giơ mặt ăn cơm; người ta xuyên qua đều ở niên đại yên bình, tùy tiện đọc chút thơ từ ca phú liền có thể nói là tài nữ, từ đó các quan lại đệ tử hứng thú (?), bắt đầu cuộc sống trạch đấu; nàng lại phải hòa thuận ở bên cạnh các nha hoàn, thật cẩn thận hầu hạ Triệu đại tiểu thư.
Triệu Chỉ uống nước, nàng bưng trà, Triệu Chỉ ngủ nàng ấm giường.. Triệu đại tiểu thư tập văn, nàng lập tức ân cần kính dâng vài loại thể tự mà nàng sống chết luyện qua để được công ty tuyển chọn; Triệu đại tiểu thư tập võ, lập tức lấy ra bạc làm vốn riêng để cho người gác cổng nhờ người lên núi tìm được than đá chế tạo ra bảo đao dâng Triệu Chỉ; Triệu đại tiểu thư học binh pháp, nàng lập tức dâng "Ba mươi sáu kế" cùng với các trận chiến kinh điển của các thời kỳ lịch sử, chuyện xưa Tam quốc, Đường, Tống, Minh, Thanh chiến sử...
Tại thế giới khác thiếu hụt như vậy, không có Xuân Thu chiến quốc, cũng không có thời Tam quốc này, vô số trận chiến kinh điển không hề tồn tại, thế cho nên những năm cuối của Côn Bằng hoàng triều, các đại quân phiệt đều là tay đem vũ khí liền đánh, binh ai nhiều người ấy thắng, đại tướng ai khí lực nhiều liền chiếm ưu thế. Một ít những đúc kết về những trận chiến kinh điển cùng luyện binh lược đều bị các đại thế gia nắm chắc trong tay, không cho đem ra ngoài. Cho nên sau khi Lục Vô Song dâng lên tóm tắt "Ba mươi sáu kế", khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Chỉ lúc nào cũng giống như người khác thiếu nàng ba trăm lượng cũng không khỏi xúc động.
Tóm lại vì lấy lòng Triệu Chỉ, có thể nói là thi triển toàn bộ bản lĩnh, vì sinh tồn, cho dù phải lấy thân báo đáp... À, ngoại trừ cái này, toàn bộ yêu cầu đều có thể thỏa mãn, mọi thủ đoạn đều có thể dùng đến.
Nhưng là!
Nhưng là!
Một tiểu muội muội mưởi lăm tuổi còn có thể thành thục như vậy không?!
Làm người được dạy dỗ. Triệu đại tiểu thư còn giữ vẻ mặt bình tĩnh giống như nàng mới là người cái gì cũng biết, có cần như phải như vậy không a?!
Một tiểu cô nương còn vị thành niên còn có thể cả ngày chèn ép một đại tỷ như ta, có thể hay không như vậy a?!
Có một số người trời sinh trí tuệ, mỗi một phương diện hoặc toàn bộ các mặt đều là thiên tài đến yêu nghiệt. Cũng giống như truyện võ hiệp không cần tuyệt thế bí tịch chỉ lấy thiếu lâm trường quyền cũng có thể xưng bá võ lâm làm thiên tài võ học, mà có người lấy được "Cửu âm chân kinh" luyện mười năm, hai mươi năm ngay cả vật hy sinh linh tinh như Hoàng hà tứ quỷ cũng đánh không lại.
(Hoàng hà tứ quỷ này là nhân vật trong Anh Hùng Xạ Điêu, bốn người này đều là đồ đệ của Quỷ Môn Long Vương – Sa Thông, gồm: đại ca "Đoạn Hồn Đao" Trầm Thanh Cương, nhị ca "Truy Mệnh Thương" Ngô Thanh Liệt, tam ca "Đoạt Phách Tiên" Mã Thanh Hùng và tứ ca "Táng Môn Phú" Tiễn Thanh Kiệt)
Triệu Chỉ liền thuộc về loại người phía trước. Điều này làm cho tôn nghiêm của một tỷ bốn trăm triệu đồng bào cùng với người lấy học thức trên dưới năm nghìn năm làm tự hào như Lục tỷ tỷ làm sao chịu nổi? Càng đừng nói đến mấy chuyện liên hệ giữa lý luận đến thực tế để âm thầm đoạt lại mấy hang ổ thổ phỉ.
Ở trước mặt thiên tài thần đồng, cho dù là kẻ ngực có tài thao lược cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn trời a!
Triệu Chỉ mười lăm mười sáu tuổi tựa như một nàng báo nhỏ, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, trên bàn mở ra bản Triệu gia tương truyền, nghe nói là binh pháp chỉ truyền nam không truyền nữ, trên tay là một ly trà xanh vẫn còn mang theo hơi ấm, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Vô Song đang say mê giảng thuật, không nói một lời, chậm rãi uống trà.