Bản Cung Không Cần Tranh Sủng!

Chương 15: Ngoại truyện



“Hạm trưởng chiến hạm T023 - Thẩm Đoạt.”

“Không có v.ũ kh.í.”

“Không có thiết bị truyền tin.”

“Đã hoàn tất kiểm tra, chào mừng đến với phòng chỉ huy quâ.n s.ự.”

Hệ thống thông báo xong, một người đàn ông mặc một bộ phòng hộ kiểu mới sải bước tiến vào.

Anh ấy vừa bước vào, mọi người đều như đứng hình, thậm chí còn có mấy nữ thư ký quên mất tài liệu trong tay mình là gì mà trực tiếp bỏ vào máy cắt giấy.

Thẩm Đoạt không để ý, anh bình thản bước vào thang máy.

Lúc này cả đại sảnh mới như được hồi sinh trở lại.

“Là Thẩm Đoạt.. Là Thẩm Đoạt đúng không??”

“Người thật còn đẹp trai hơn trên phóng sự gấp mấy phần, trái tim nhỏ bé của tao suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài rồi.”

“Trời ạ, khí chất của thượng úy quả nhiên không thể đùa được, chân tao sắp nhũn ra rồi này.”

“Ch.ếc mất thôi, ch.ếc mất thôi, ch.ếc mất thôi, ch.ếc mất thôi! “

“Nôn văn kiện ra đây cho tao, cái máy này!!!”



Cửa phòng họp tự động mở, sau khi Thẩm Đoạt xuất hiện, tất cả những quân sĩ có cấp bậc thấp hơn đều đứng dậy chào anh ấy.

Thẩm Đoạt đi thẳng đến vị trí của mình nhưng phát hiện ở bên trái lại xuất hiện một cô gái lạ mặt.

Tháng trước anh mong manh nghe được rằng Ngọc Giang Quân đã xin nghỉ hưu sớm vì lý do sức khỏe, theo lẽ thường mà nói, người thay vị trí của cô ấy phải là người đạt vị trí đầu tiên trong cuộc kiểm duyệt vừa rồi - Ngọc Tử Du mới đúng, nhưng cô gái trước mặt này, là ai?

Có lẽ cảm nhận được sự hoài nghi của anh, cô gái hơi nghiêng đầu về phía anh, nói, “Ngọc Tử Hành.”

“Thẩm Đoạt.”

Ngọc Ngọc Tử Hành khẽ cười, cô có một mái tóc xoăn nhẹ nhàng thả xuống hai bên vai, làn da hồng hào, tràn đầy sức sống, nhưng điều khiến Thẩm Đoạt càng để ý hơn là, cô và anh đều mặc đồ bảo hộ giống nhau.

Cô ấy cũng là một ch.iến s.ĩ?

Ngọc Tử Hành thản nhiên đón nhận ánh nhìn của Thẩm Đoạt, không có lấy một chút ngại ngùng hay sợ hãi nào, lúc cô nở nụ cười hai bên má còn xuất hiện hai lúm đồng tiền rất đáng yêu, nhưng nếu không trong khoảng cách gần như vậy, có lẽ là rất khó phát hiện, “Rất vui được quen biết anh.”

Thẩm Đoạt cũng rất vui, anh không lí giải được vì sao lúc này tim mình lại đập nhanh như thế, nhưng chưa kịp tìm ra đáp án thì đại tá bước vào, mỉm cười chào hỏi mọi người rồi vào việc luôn, “Hôm nay gặp mọi người ở đây là để tuyên bố hai việc. Việc thứ nhất là, chiến hạm của hạm trưởng Thẩm Đoạt tháng trước đã giành được thắng lợi xuất sắc và tiêu diệt được xào huyệt của b.è l,ũ t.ạo ph.ản. Trải qua quá trình quan sát tỉ mỉ, kĩ lưỡng, chúng tôi nhận thấy, đồng chí Thẩm Đoạt có đủ tư cách và năng lực để đảm nhiệm vị trí của sĩ quan Thẩm Ưng. Chúc mừng đồng chí.”

Thẩm Đoạt đứng dậy nhưng không có chút kích động nào, dù sao thì ngoài anh, còn có ai xứng đáng với vị trí này hơn nữa.

“Một lòng vì nước, vì dân.”

Thẩm Đoạt vừa ngồi xuống, Đại tá lại nói tiếp, “Việc thứ hai chính là, mọi người đều biết đồng chí Giang Quân đã nghỉ hưu vào tháng trước, theo như chỉ định của ngài ấy, Ngọc Tử Hành sẽ trở thành người kế nhiệm.”

Ngọc Tử Hành cũng đứng lên, chào hỏi mọi người.

Khi mọi người vẫn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, một đồng chí ch.iến s.ĩ đứng dậy, “Chuyện gì thế này, rõ ràng chúng ta còn có Ngọc Tử Du xuất sắc như vậy cơ mà?”

Đại tá không đổi sắc mặt, song trợ lý đồng thời cũng là con trai của ngài ấy lại cười nhạt, Thẩm Đoạt phát hiện ra điều này sở dĩ là bởi vì từ khi bước vào hội nghị, anh ta cứ nhìn chằm chằm về phía Ngọc Tử Hành.

Thẩm Đoạt vẫn bình tĩnh như trước, cô nghiêm trang đứng thẳng, “Ngọc Tử Hành, biệt danh Mẫu Hoàng, huấn luyện viên của Ngọc Tử Du, đạt vị trí đầu tiên trong các cuộc kiểm duyệt định kì của quân đội trong 3 năm liền nhưng sau đó sang Nga tiếp tục học tập và rèn luyện, hiện tại vẫn chưa kịp tham gia kì kiểm duyệt mới.”

Mọi người đều ồ lên, chẳng trách…

Kể cả là Thẩm Đoạt đi chăng nữa, chắc chắn cũng có vài phần nể nang cô ấy, phải biết rằng, giành top 1 trong 3 năm liền thì năng lực phải cao như thế nào.

Vậy mà hành tung lại linh hoạt như vậy, còn dùng biệt danh nữa, cô ấy là v.ũ kh.í bí mật của nhà họ Ngọc ư?

Đại tá lên tiếng cắt đứt tiếng ồn ào, “Đương nhiên, Ngọc Tử Hành phải thông qua một nhiệm vụ, xem như bài kiểm tra đánh giá năng lực trước khi tiếp quản trọng trách lớn, nhiệm vụ của đồng chí chính là: Tiêu diệt sào huyệt của Kì Khắc.”

Tiếng ồn ào vừa dứt giờ lại như sóng trào, Kì Khắc là tổ chức ghê gớm như thế nào, Thẩm Đoạt đã đánh cược cả cái mạng của anh ấy mới tiêu diệt được một trong hai hang ổ, vậy mà Ngọc Tử Hành vừa về nước đã phải chịu trách nhiệm tiêu diệt hang ổ còn lại, lại còn là căn cứ đầu não của chúng.”

Mọi người đang nhốn nháo thì đã nghe thấy tiếng nói khảng khái của cô gái duy nhất có mặt trong hội nghị lúc này, “Đã rõ.”



Trên đường trở về, Thẩm Đoạt đi xuống tầng hầm lấy xe, trùng hợp lại thấy trợ lý Trầm Liệt đang đi cùng với Ngọc Tử Hành, Trầm Liệt mặt đen như đít nồi, “Đừng tưởng rằng ai cũng được tôi quý mến như thế.”

Ngọc Tử Hành không thèm nhìn anh ta, “Nếu không nể mặt đại tá thì anh không còn răng để nói chuyện với tôi rồi, về với bố mẹ đi.”

Trầm Liệt tức tới xì khói, hậm hực rời đi.

Ngọc Tử Hành nhìn thấy Thẩm Đoạt thì thái độ liền tươi tỉnh lên trông thấy, “Trùng hợp thật, anh cũng đỗ xe ở tầng hầm này hả?”

Thẩm Đoạt gật gật đầu, không nhịn được mà hỏi, “Cô có ID VBS chứ, không biết chừng chúng ta đã từng giao đấu với nhau rồi.”

*VBS: viết tắt của Virtual Battle Space (tạm dịch: trò chơi điện tử chiến trường ảo)

Ngọc Tử Hành cười hiền, “Đương nhiên rồi, anh hẹn tôi sẽ đấu một trận nữa, “Đội trưởng đội bảo an Hoàng Gia” ạ.”

Ngọc Tử Hành biết ID này của anh, mà mấu chốt là, ID này anh mới chỉ đánh có vài trận, mà người mà anh hẹn sẽ tái đấu chỉ có…

“Cô là “Bảo mẫu nhà trẻ Hoàng gia” ư?”, sở dĩ khi đó anh nhận lời giao đấu với nhân vật này là bởi vì ID của bọn họ khá giống nhau, hơn nữa thao tác và tinh thần của đối phương để lại trong anh nhiều ấn tượng sâu sắc.

Trận đấu đó, anh thua tâm phục khẩu phục.

Ngọc Tử Hành không phủ nhận, “Đáng tiếc khi đó tôi phải tới Nga học tiếp nên không thể giữ lời hứa với anh được.”

Thẩm Đoạt đang định nói rằng không vấn đề gì cả, hai người bây giờ cũng có thể làm một trận thì một chiếc xe màu mận chín từ xa đi đến.

Người ngồi ở ghế lái là một thanh niên rất tuấn tú, nghiêm túc nói, “Chị, đi thôi.”

Thẩm Đoạt biết người ấy chính là Ngọc Tử Linh, công tâm mà nói, cậu còn đẹp trai hơn cả mấy minh tinh đang nổi đình đám hiện thời nữa.

Bộ đàm của Ngọc Tử Hành bỗng nhiên sáng lên, cô ấy buộc phải rời khỏi đó một lát/

Ngọc Tử Hành đi khỏi, Ngọc Tử Linh liền xuống xe, Thẩm Đoạt không có hứng để bắt chuyện cùng với người lạ, không ngờ Tử Linh lại nói trước, “Thẩm sĩ quan, tần số bộ đàm của anh là gì?”

“Tôi thật muốn xem đối thủ mà chị tôi hết lời khen ngợi, rốt cuộc lợi hại đến mức độ nào.”

Khen lợi hết lời??? Thẩm Đoạt như mở cờ trong bụng, trái tim vốn dĩ vẫn luôn bình ổn của anh, bằng một cách kì diệu nào đó lại đập một cách mạnh mẽ, giống như ba năm trước, khi anh nghe được giọng nói và tiếng cười đầy khảng khái mà cũng thật dễ nghe của ai đó.

“Chị cậu không đi học trường quân đội cũng không công khai danh tính, đây là cách huấn luyện đặc biệt của nhà họ Ngọc ư?”

Tử Linh cười khổ, “Chúng tôi không ai muốn chị ấy phải vất vả như thế, có trách thì trách bên trên đã nhắm trúng, nên chị ấy phải đi huấn luyện thay cho tên ph.ế v.ật Trầm Liệt kia…”

“Thẩm thượng úy, đại tá giao nhiệm vụ gì cho chị tôi vậy?”

“Tiêu diệt ba hang ổ của Kỉ Khắc.”

“...”

“Nội trong nửa tiếng nữa, chị phải trở về cho em.”

“Cậu định đi cùng cô ấy?”

“Đương nhiên phải đi rồi”, gương mặt điển trai lộ ra vài phần háo hức, “Nhiệm vụ cao cả như thế, chỉ có tiểu đội của chúng tôi mới có thể hoàn thành được.”

Nói đến đây, Ngọc Tử Hành cũng đã quay lại, nhìn cô và Ngọc Tử Linh đứng bên cạnh nhau, Thẩm Đoạt tự nhiên cảm thấy nóng bừng, “Tôi được nghỉ phép hai tháng, không biết tiểu đội của mọi người có cần “Xích tử” này không?”

“Anh nói cho Tử Linh rồi?”

“Cho dù anh ấy không nói em cũng có thể biết được, bất kể là anh Tử Du có đồng ý hay không, em cũng nhất định sẽ đi, chị không cản nổi đâu.”

“Đi thì đi, chị sẽ cho mày biết thế nào gọi là chiến trường thực sự”, nói rồi lại quay sang Thẩm Đoạt, “Đồng chí Thẩm, tôi sớm đã muốn tận mắt thường thức uy lực của anh rồi.”

Thẩm Đoạt có đôi chút không vui, “Gọi tôi hai tiếng Thẩm Đoạt là được rồi.”

Ngọc Tử Hành cũng không ngần ngại nói tiếp, “Thẩm Đoạt, tôi có một dự cảm, Mẫu Hoàng và Xích Tử sẽ là một sự kết hợp trên cả tuyệt vời.”

Tử Linh vội vàng bổ sung thêm, “Ý của chị tôi chính là, kết hợp về mặt năng lực và kĩ thuật chiến đấu ấy.”

Thẩm Đoạt thầm nghĩ, có cần phải bổ sung không? Anh thậm chí còn tự tin rằng, mình hiểu cô hơn bất kì ai (mặc dù chưa một lần gặp mặt), nhưng vào chính lúc này đây anh đồng thời cũng không khỏi bất lực và hoài nghi về sự tự tin đến ảo diệu này.



Ngày hôm sau, Tử Du, Tử Linh, Tử Hà còn có Tử Xuyên, cũng như Thẩm Đoạt, Ngọc Tử Hành cùng nhau lên chiến hạm.

Người lái chiến hạm là một cô gái có thân hình tương đối đầy đặn và một gương mặt phúc hậu, cô tự giới thiệu mình tên là Phúc Bảo, ngoài ra trong đội còn có một nhân viên y tế tên Đào Kiêu, một đội 8 người cùng nhau tiến về phía trước.

Ngọc Tử Hành thông báo qua bộ đàm, “Tử Linh yểm trợ, Tử Du nhảy lấy đà từ hướng 8h, cho phát n.ổ khu vực ở giữa trước đi.”

“Rõ.”

Nhiệm vụ của Tử Du xong xuôi, Ngọc Tử Hành lại hạ lệnh tiếp, “Tử Linh và Tử Xuyên chuẩn bị tiếp ứng, Thẩm Đoạt và Tử Du đi theo tôi!”

“Đây là phương án tác chiến của cô ư?”

“Còn phải hỏi.”

Cô vừa dứt lời, thì liền nhanh nhẹn nhảy vào bên trong, không một động tác thừa thãi.

Đây mới là chiến đấu!

Đây mới là chiến binh!

Lúc Thẩm Đoạt và Tử Du vào đến nơi, cơ số quân địch đã bị cô hạ gục.

Phúc Bảo báo cáo qua bộ đàm, “Kế hoạch sắp hoàn thành, có thể tiến hành b.ắn ph.á.”

Thăng thiên đi những kẻ ph.ản b.ội!

***

Thẩm Đoạt dường như bị những tia sáng lập lòe xung quanh làm cho hoa mắt, nhưng lại không thể nào rời mắt khỏi cô gái quả cảm, kiên cường mà bản lĩnh đang đứng trước mặt mình.

Thẩm Đoạt, “Tôi có thể thích em được không…”

Ngọc Tử Hành, “???”

Tử Du, “???”

Tử Linh, “???”

Tử Hà, “???”

Tử Xuyên, “???”

Phúc Bảo, “???”

Đào Kiêu, “???”

Ngọc Tử Hành, “Đợi một lát nữa hãy nói, chuyên tâm chiến đấu trước đã!”



Nhiệm vụ đã kết thúc thắng lợi, Ngọc Tử Hành cởi bỏ bộ đồ bảo hộ cồng kềnh, làn tóc mai đã ướt đẫm mồ hôi.

Căn cứ của Kỉ Khắc đã bị tiêu diệt, Ngọc Tử Hành uống nước xong thì bình tĩnh đi về phía trước, về phía Thẩm Đoạt, tựa như đang từng bước, từng bước một đi vào tim anh vậy.

Sau đó cô cười thật tươi, “Anh cừ lắm.”

“Em cũng thế”, nói xong Thẩm Đoạt hận không thể cho mình hai cái bạt tai.

Trong làn kh.ói b.om mờ ảo, Thẩm Đoạt không nhìn được rõ gương mặt cô, chỉ thấy một đôi mắt long lanh ngời sáng và một đôi môi xinh đẹp tựa như đang mỉm cười.

“Những lời tôi nói vừa nãy…”

“Rất bình thường, không ai có thể cưỡng lại sức hút của tôi cả, tôi có thể hiểu được.”

Thẩm Đoạt bị sự thẳng thắn này của cô làm cho bật cười.

“Vậy nên, có thể hay không…”

“Chúng ta đừng nói chuyện có thể hay không thể nữa nhé!”

“Vậy thì nói chuyện gì?”

“Nói chuyện yêu đương!”

Cả hai người cùng cười sảng khoái, những con người mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên nhưng lại như quen biết đã lâu, có cảm giác, quãng thời gian ấy lâu đến mức, có thể tính bằng một kiếp người… 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.