“Choang” - Chiếc vòng không biết bằng cách nào tuột khỏi tay Uyển Uyển, rơi xuống đất, vỡ tan.
- Uyển muội, muội làm gì vậy? - Lệ phi làm như giật mình nhìn Uyển Uyển - Bản cung thấy Lam muội đã chịu ủy khuất nên mới đưa muội chiếc vòng để muội đeo cho muội ấy, sao muội lại...?
- Uyển quý tần, nếu người không thích tần thiếp thì cũng không sao. Nhưng người đâu cần làm vậy? - Lam Khuynh Diệp ủy khuất nhìn Uyển Uyển, giọng nói nghẹn ngào, lệ đã tràn khóe mi, chỉ chực thời khắc rơi xuống, trông điềm đạm đáng yêu. Bộ dáng hoa lê đái vũ khiến người ta không thể kìm nén mà muốn yêu thương một bận.
- Uyển muội, có lẽ muội không biết nhưng là chiếc vòng này rất có ý nghĩa với bản cung. Chính là khi bản cung thăng phi vị được Hoàng thượng ngự ban, vẫn luôn trân trọng. Bản cung nhan sắc đã sớm phai nhạt, vẫn là thấy các muội tuổi còn trẻ sẽ hợp với nó hơn nên mới đem chiếc vòng cho Lam muội. Còn giờ thì...
- Nương nương bớt đau buồn, vòng tay đúng là đã vỡ nhưng vẫn còn đó. Mặc dù không thể ghép các mảnh vỡ lại vơí nhau nhưng chí ít cũng có thể để chúng ở chung một chỗ. Như thế cũng coi là viên mãn.
Chu sung nghi trong cũng thuộc phái trung lập, là thể loại gió chiều nào thì theo chiều ấy. Nay Lệ phí là phi tử phân vị cao nhất nên Chú sung nghĩ đương nhiên ở dưới trướng nàng ta. Hành vi cư xử do vậy cũng hệt Lệ phí. Đại ý cả câu của Chú sung nghĩ chính là bắt nàng tìm lại các mảnh vỡ. Còn bằng cách nào thì không phải điều nàng ta quan tâm.
- Uyển muội, sung nghi muội đã nói thế thì muội có thể giúp bản cung được không? Ít nhiều gì nó cũng từng là một vật bên bản cung rất lâu. Bản cung muốn thấy thành ý của muội. Giờ Thân hôm nay bản cung chờ muội ở Lệ Hoa cung.
Uyển Uyển tựa tiếu phi tiếu nhìn Lệ phi, bộ dáng cung kính không bằng tuân mệnh. Muốn thấy thành ý của nàng? Là muốn nàng tự tìm? Hảo cho một ác phụ.
- Ân. Vậy phiền muội rồi. - Lệ phi nói xong, tất cả đều rời đi, Thải Lam cũng bị cưỡng ép về cung, cả Ngự hoa viên vốn náo nhiệt nay chỉ còn Uyển Uyển.
Ngự hoa viên chính là lát bằng sỏi chưa qua mài dũa, rất thô cứng. Đi chân trần trên đó đã rất khó chịu, khó nói đến chuyện quỳ, còn là quỳ để di chuyển. Chưa kể giờ đang là chính ngọ, là lúc mặt trời lên cao nhất, ánh nắng chiếu thẳng vào da thịt, thực khó chịu. Uyển Uyển vốn là thiên kim tiểu thư, da mềm thịt mỏng, ngón tay chưa hề đụng nước, chưa từng chịu khổ như thế này. Đầu gối nàng đã sớm mất cảm giác, sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, bàn tay ngọc ngà xuất hiện nhiều vết xước nho nhỏ rỉ máu. Nàng cố sức với lấy một mảnh vỡ nhỏ trong góc, bỗng trước mắt chỉ thấy một mảnh đen kịt.
[Chiêu Dương cung]
- Thải Lam, ngươi thân là đại cung nữ của Uyển quý tần vậy mà lại để chủ tử ngươi phải trải qua loại chuyện này.
Chiêu Võ đế đắp khăn lạnh lên trán Uyển Uyển, giọng nói ôn hòa ẩn chứa uy nghi khiến Thải Lam không rét mà run.
- Nô tỳ có tội - Thải Lam quỳ phịch xuống sàn.
- Ngươi có tội gì? Ngươi không bảo vệ được chủ tử của mình đúng là có lỗi nhưng cũng không phải do cố ý. Mau đứng lên, kể lại cho trẫm nghe những chuyện đã phát sinh ở Ngự hoa viên.
- Lệ phi quả là phi tử tốt của trẫm - Chiêu Võ đế dằn mạnh ly trà xuống bàn, cười, phất tay áo bước đi. Trước khi đi không quên dặn dò Thải Lam - Chăm sóc chủ tử ngươi cho tốt.
Một khắc sau từ Dưỡng Tâm điện truyền ra một đạo thánh chỉ đi khắp hậu cung.
“ Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Lệ phi Trương thị tính tình ngoan độc, hà khắc cung nhân, chèn ép phi tần, khiến tâm trẫm không an. Nay giáng trắc nhất phẩm phi vị vì tứ phẩm Tiệp dư, chuyển đến hậu các Xảo Nguyệt cư. Uyển quý tần đã chịu nhiều ủy khuất, sắc phong vì tam phẩm sung nghi. Chu sung nghi biết Trương thị lạm dụng tư hình mà không báo, giáng làm tần. Khâm thử “.
***
- Chủ tử, người rốt cuộc đã tỉnh rồi - Thải Lam mừng rỡ nói - Vừa rồi khi Hoàng thượng bế chủ tử về đây nô tỳ rất sợ.
- Ngươi nói là Hoàng thượng bế ta về đây?
- Phải ạ. Hoàng thượng còn vì chủ tử mà hạ vị phân của Lệ phi và Chu sung nghi, nay là Trương tiệp dư và Chu tần. Còn chủ tử giờ là sung nghi.
- Hoàng thượng vốn anh minh. Người tự có suy nghĩ riêng của người, không đến phiên chúng ta bàn luận.
Nàng bị Trương thị hại, ít nhiều phụ thân ngoài cung cũng nghe được tin. Hắn ta làm Hoàng đế dĩ nhiên phải trấn an. Lệ phi chỉ là một phi tử. Trừng trị nàng ta quả là một nước cờ chính xác không hao tổn gì.
****
Uyển Uyển và Thượng Quan Thần ngồi song song trên giường, bàn tay to lớn của hắn khẽ vuốt ve những vết thương trên tay nàng.
- Nàng đừng lo nghĩ gì cả, trẫm đã trừng trị Trương thị thỏa đáng rồi.
- Hoàng thượng, Trương tỷ tỷ ở trong cung sớm hơn thần thiếp, cũng coi như là lão nhân. Huống hồ là thần thiếp có lỗi.
- Trương thị hại nàng như vậy mà nàng còn nói giúp cho nàng ta sao. Dù sao cũng chỉ là một chiếc vòng, nàng là ái phi của trẫm, dĩ nhiên quan trọng hơn. Chỗ trẫm có một lọ tuyết cao do Tây Vực tiến cống, lát nữa trẫm sẽ sai Vu Quý đưa đến chỗ nàng. Trẫm nghe nói nàng rất giỏi cầm và họa. Chờ khi vết thương của nàng lành hẳn nhất định phải vẽ tranh đánh đàn cho trẫm xem.
Uyển Uyển mặt ửng hồng, e thẹn nói. Không phải phi tần xuyên không nào cũng có chiêu này sao. Phi tần xuất thân cao như cô không nên để lộ tâm cơ quá sâu. Ngang ngược, có chút nhu nhược, lại yêu Đế vương mới có thể sinh tồn trong cung cấm này.