Bạn Cùng Phòng Bạn Trai Cô Ấy Là Quỷ Vương

Chương 17: 17: Vảy Vàng




Mười phút sau, chúng tôi thuận lợi đến bên kia bờ.Không biết mọi người đã từng ngồi tàu tấn công chưa.

Con cá này rất giống với thứ đó, tốc độ không chỉ cực kì nhanh, bơi rất ổn định.


Hơn nữa khi chúng tôi đứng trên lưng cá còn không bị dính một giọt nước nào.Khi nó đang bơi trong nước, lớp vẩy mở ra đều là màu vàng, ánh sáng kì dị, trong lòng tôi thầm kinh ngạc, muốn sờ, lại sợ kinh động tới nó, chỉ đành đợi đến lúc lên bờ.

Kết quả vừa mới lên bờ, con cá này vèo một cái chui vào trong hồ lô, biến mất không thấy nữa."Sơn thủy có tương phùng, sau này còn gặp lại."Tăng nhân trực tiếp như vậy, Huyền Duyên cho dù muốn cùng đồng hành, cũng ngại ngùng mở lời, chỉ đành tiến lên, chắp tay, chân thành nói mấy lời cảm ơn, lại đưa qua ba cái túi nhỏ thủ công, tinh xảo."Hôm nay thật sự cảm ơn ba vị, đây là túi gấm mà đệ tử trong sư môn chúng tôi tự mình chế tạo, có thể tản ra mùi hương lạ, cũng có thể đuổi muỗi, an thần, trừ bệnh cùng một vài công hiệu khác.


Nếu ba vị không chê, có thể nhận lấy treo trên quần áo, cũng có thể đặt trong nhà..."Miêu bà ồ một tiếng, tăng nhân không nhúc nhích, chỉ có tôi, mím môi, cẩn thận nhận lấy, cực kì thành khẩn nói lời cảm ơn.Đối với tôi mà nói, đồ vật như vậy rất khó có được, nếu họ không cần, vậy thì tôi nhận hết, cũng không khiến đối phương cảm thấy khó xử.*"Sư huynh, vừa nãy huynh vì sao phải khách khí như vậy?" Nhìn thấy ba người đã đi xa, Ngô Diệp cũng nhịn không được lên tiếng oán giận, "Còn đem túi gấm bí chế của sơn môn chúng ta tặng cho bọn họ!""Chính là, một cái khí tức trong số họ là người bình thường, kẻ khác trên người có quỷ khí, còn một kẻ trên người có yêu khí, quá mức kiêu ngạo.""Sư phụ dạy thế nào?" Giọng điệu của Huyền Duyên hơi trầm xuống, ánh mắt oán trách đảo qua trên thân thể hai người."Khiêm, hanh, quân tử hữu chung.""Cùng là từ trong rừng rậm ra ngoài, chúng ta tìm được đường sống trong chỗ chết, liên thủ còn bị trọng thương, mà bọn họ một chút cũng không tổn hại, chứng tỏ trên người họ chắc chắn có thứ đồ tốt hơn chúng ta.Chỗ này là nơi nào, cấm địa, có phong ấn, yêu quỷ không thể vào, mặc dù nói có âm môn, nhưng âm môn không thể từ ngoài mở ra, bọn họ một người một quỷ một yêu, phong ấn, rừng rậm, hai đạo cửa đều an nhiên vô sự mà qua, còn biết cách giải thương thế do cây, cũng biết hồ này vì đâu bất đồng, các ngươi có thể biết?Nhân gian có kẻ xấu người tốt, nếu ngự kiếm qua hồ, các ngươi ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì?Mới vừa rồi lúc vảy cá phá tan mặt nước, các ngươi có thể đã ngửi thấy huyết khí, vậy có thể huyết khí đó tràn ngập khắp hồ, thay vì nói thứ chúng ta nhìn thấy là mặt hồ, còn không bằng nói là đem phong ấn ngăn cách giữa trên nước và dưới nước.

Nguy hiểm mà chúng ta không nhìn thấy, không có nghĩa là nó không tồn tại!Người khác giúp đỡ chúng ta, chúng ta cũng bớt được thời gian tinh lực, tránh được nguy hiểm tiềm tàng, kết quả các ngươi không những không biết ơn, còn buông lời xằng bậy, Ngôn Diệp, Tông Nghiêu, trong mắt các ngươi nếu toàn là phân biệt, sao lại đến đây tu hành?""Sư huynh, chúng tôi biết sai rồi." Hai người tự biết mình đuối lý, trăm miệng một lời nhận sai, Huyền Duyên mới đầu còn muốn nói, nhìn thấy sắc mặt hai người tái nhợt, môi mấy máy, lại nhìn phương hướng ba người rời đi, rốt cuộc chỉ nói câu tự mình giải quyết cho tốt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.