Bạn Cùng Phòng Bạn Trai Cô Ấy Là Quỷ Vương

Chương 26: 26: Kết Cục Tốt




Không biết mọi người có ấn tượng gì về ánh nắng buổi sớm.

Trong kí ức của tôi, ánh mặt trời lúc bảy tám giờ sáng luôn dịu nhẹ ấm áp.

Không cháy người, không nắng như thiêu đốt, không cần cố tình che nắng, phơi đến khi cả người cả mặt cảm thấy ấm áp, rất thoải mái, nhưng lần này tôi từ trong phòng ngủ bay ra, lúc ánh mặt trời chiếu lên người, tôi đau đến mức gần như muốn hét lên.

Nó quả thực quá nóng.

Loại cảm giác này giống như lúc đang ăn lẩu, không cẩn thận ăn phải một miếng ớt đỏ cay bi3n thái, cay đến mức toàn thân nóng rực.

Theo bản năng, tôi chợt nhìn về phía kí túc xá cách vách, nhưng mà còn chưa chui vào trong, một cái bóng trắng đột nhiên kéo lấy tay tôi, nhanh chóng bay về phía trước.

"Đi theo tôi!"Tốc độ của cô ấy cực nhanh, chớp mắt chúng tôi đã đến phòng tắm công cộng mát mẻ trong khu kí túc xá, nhưng cô ấy không có dừng lại, kéo tôi nhảy xuống phía dưới từ cửa sổ phòng tắm, nhảy vào rừng cây nhỏ sau khu kí túc xá.


Nơi này cây cối rậm rạp, ánh mặt trời nóng rát bị tầng tầng lớp lớp lá cây chặn lại, cảm giác khó chịu cùng cảm giác nóng rực giảm đi không ít, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch nhưng diện mạo mơ hồ.

Là nữ quỷ!Tôi sợ tới mức lùi về sau nửa bước, lùi xong mới nhớ ra, hiện tại tôi cũng là một con quỷ, mà nữ quỷ trước mặt, còn là ân quỷ cứu mạng tôi.

"Phòng kí túc xá của các cô làm sao vậy? Bọn tôi sớm đã cảm thấy phòng kí túc xá của các cô không bình thường rồi, nhưng bọn họ gan nhỏ, không dám xem, lá gan của tôi lớn hơn một chút, mấy ngày nay liền đi lên xem, không ngờ rằng, hôm nay vừa vặn đụng trúng cô.

"Nữ quỷ nói xong lời này, hướng về phía sau lùm cây, vẫy vẫy tay, phía sau lại xuất hiện hai bóng dáng mơ hồ, tiểu nữ quỷ và tiểu nam quỷ, sắc đều trắng bệch, khuôn mặt hiếu kì nhìn chằm chằm tôi.

Nữ quỷ quay đầu lại, "Nói xem chuyện này rốt cuộc là thế nào, nam quỷ đó đạo hạnh rất cao, hắn vì sao muốn giết cô?"Chuyện này nói ra thì rất dài, tôi đang nghĩ xem phải giải thích thế nào, đột nhiên bị một tiếng cười lạnh đánh tan.

"Trời cao thật sự có mắt ha Triệu Ninh Ninh.

"Thanh âm châm chọc này quả thực quen thuộc, tôi giật mình, ngẩng đầu, nhưng bốn phía đều không nhìn thấy khuôn mặt của Miêu bà.

"Âm thanh giống như từ trên người chị phát ra?"Tiểu nữ quỷ đối diện đột nhiên mở miệng, tôi sửng sốt, cúi đầu, theo bản năng đem cổ áo kéo ra, quả nhiên nhìn thấy một thứ màu đen ở chỗ ngực, thứ đó giống như cái đầu mèo.

Hình dáng là Miêu bà không sai.

"Không ngờ tới nhỉ?" Thấy bị phát hiện, Miêu bà lạnh lùng cười, "Nói ra còn phải cảm tạ lần đầu dùng pháp thuật hồi sinh trên cơ thể ngươi, nó còn có chút lực dư thừa, bằng không ta cũng không thể nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác như vậy của ngươi.

"Tôi nhớ ra rồi, rạng sáng ngày hôm đó lần đầu tiên tôi sống lại, tôi tưởng là ác mộng, kết quả khuôn mặt của Miêu bà xuất hiện, không ngờ rằng pháp thuật hiện tại vẫn chưa mất hiệu lực, tôi mím môi, tay vừa bóp lại vừa thả, Miêu bà đột nhiên cười lạnh.

"Triệu Ninh Ninh, lực linh thạch cũng không còn nữa, từ này về sau, ngươi cũng chỉ có thể là một con quỷ, không bao giờ có thể trở lại hahahahahaha.

"Bà ta cất tiếng cười to, cười xong, lại tràn đầy trào phúng nhìn tôi.


"Triệu Ninh Ninh, ngươi không biết nhỉ, Phượng hoàng vốn dĩ không có cái tên này, cái mà hắn ta nói cho ngươi, nghe nói chỉ là cái tên giả lúc hắn du lịch dưới nhân gian, trời ạ, ngươi sẽ không thật sự đem nó coi như cọng rơm cứu mạng chứ?"Câu nói cuối cùng của Miêu bà biểu lộ sự khiếp sợ lại khoa trương, nói xong, tựa hồ còn muốn nhìn ra chút bi thương trên khuôn mặt tôi.

Đáng tiếc, tôi trước sau lạnh lùng, cuối cùng, mới hờ hững hỏi lại một câu: "Vậy thì sao?"Tôi ngước mắt, cũng cười lại một chút: "Miêu bà, giữa hai người chúng ta, lại so sánh như thế, cũng là bà thảm hại hơn nhỉ?""Tiện nhân!" Lời này quả nhiên chọc giận bà ta, Miêu bà nhất thời khóe mắt muốn nứt ra, "Chính là ngươi hại ta, nếu không phải ngươi tìm Phượng hoàng đến, ta sao lại rơi vào kết cục thế này?""Cho nên điều này cũng là báo ứng của ngươi Triệu Ninh Ninh! Lúc trước trơ mắt nhìn ngươi, cái thứ dán vào tăng nhân như chó, kết quả là người ta căn bản không thèm giúp, nỗ lực lâu như vậy vẫn không thoát khỏi vận mệnh làm quỷ, Triệu Ninh Ninh, ngươi ở thành uổng mạnh làm công, làm đến chết đi hahahaha!""Như vậy còn tốt hơn bà, vĩnh viễn bị giam cầm trong cấm địa," Tôi lập tức mở miệng phản bác, "Nếu có cơ hội, thật sự muốn để Chu Độ nhìn xem cái bộ dạng xương khô xấu xí, khô quắt khô queo, cổ trùng đầy người của bà.

"Nói xong lời này, tôi nhàn nhạt cong môi, sau đó lập tức đem tay ấn lên khuôn mặt Miêu bà, tôi muốn hung hắng ấn mạnh vào mặt bà ta, nhưng không biết có phải vì nguyên nhân tôi chết rồi hay không, khối đen nhỏ đó giống như được dán giấy, bám trên linh hồn tôi, chỉ nhẹ nhàng chạm vào, liền rơi xuống mặt đất.

Tôi không nói chuyện, cong môi nhìn về phía Miêu bà như một lời chế nhạo, sau đó một chân giẫm lên trên.

Nhưng khi giẫm lên nó, chỉ có bản thân tôi biết, tất cả sự mạnh mẽ và thờ ơ mà tôi biểu hiện ra, toàn bộ là ngụy trạng.

Nói một chút cũng không thất vọng và buồn bã là giả, nhưng đi đến bước đường này, có vẻ cũng vô cùng hợp tình hợp lý.

Cảnh tượng Vương tử anh tuấn soái khí yêu cô nàng lọ lem chỉ tồn tại trong truyện cổ tích và phim thần tượng, tương tự như vậy, tôi cũng chẳng qua chỉ là một nhân loại thiếu nữ bình thường, thân vô sở trưởng, sao lại có thể giành được sự ưu ái và bảo hộ của thần minh.

Mặc dù trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình, nhưng tôi vẫn rất buồn, muốn khóc to một trận.


Tôi cũng chỉ vừa mới mười chín tuổi, mười chín tuổi, tâm tư thiếu nữ vừa mới mọc ra liền ngã trên mặt đất biến thành một đống bùn lầy không chút ý nghĩa, mười chín tuổi, vừa mới nảy sinh ra một chút tình cảm vi diệu liền bị mai một trong hiện thực tàn khốc.

Nhưng tôi vẫn kìm nén được những giọt nước mắt sắp rơi.

Vì tôi biết mình đã sai, ngay từ đầu, tôi đã sai hoàn toàn.

Sau mỗi lần chết, cách đầu tiên mà tôi nghĩ ra chính là dựa dẫm vào người khác.

Lần đầu muốn Miêu bà giúp tôi, sau đó muốn mượn sự trợ giúp của tăng nhân và sức mạnh của linh thạch, tôi luôn có thói quen đem tiền đặt cược đặt lên trên người khác, lại không biết dựa núi núi sẽ lở, dựa sông sông sẽ cạn, dựa người người sẽ đi, từ đầu tới cuối, tôi chưa từng nghĩ sẽ dựa vào bản thân.

Luôn đem chính mình giao trên tay kẻ khác, cho nên tôi đã định trước không có một kết cục tốt.

Mới đầu đọc còn tưởng tăng nhân là nam chính, ship cuồng nhiệt :)), về sau đọc đến chương này mới tức lòi mắt, thương thương Ninh Ninh, nhưng không sao, kịch hay còn ở phía sau -)).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.