Bạn Cùng Phòng Của Tui Siêu Ngon Luôn

Chương 14



Lúc Thiên Kỳ nói chuyện thì có thể nói “ngắn gọn” vài câu sao thật sao?

……Sao không nhìn lại đống tin nhắn thoại mỗi tin dài sáu chục giây mà nhóc gửi trên WeChat đi!

Nhóc tổ trưởng mở miệng là người khác liền bó tay, thao thao bất tuyệt, một hai ba bốn năm sáu bảy, nhìn lại quá khứ, nghĩ về tương lai, thế mà vẫn không lạc đề, cũng khá là có bản lĩnh đó.

Châu Mộ cúi đầu nín nhịn mười phút, Thiên Kỳ vẫn nói hăng say như cũ, xem ra nói không hết nửa tiếng thì sẽ không dừng. Cậu thật sự muốn nể mặt tổ trưởng, nhưng quả thật cũng lo là đồ ăn sẽ nguội, kéo kéo ống tay Du Kỳ.

Du Kỳ nhìn cậu: “Hửm?”

Châu Mộ yếu ớt nói: “Cứu.”

Làm sao bây giờ, tổ trưởng còn là người tổ chức, làm sao để ngăn nhóc lại đây, ở đây da mặt ai dày mau đến trị nhóc ấy đi!

Du Kỳ trầm ngâm một lát, đứng dậy đi đến bên cạnh một vị khách, nói vài câu, lại trở về ngồi xuống.

Châu Mộ hỏi: “Ai vậy?”

Du Kỳ thản nhiên nói: “Chủ nhiệm lớp Thiên Kỳ.”

Tuy lúc đầu không ủng hộ, nhưng cũng đã được các bên khuyến khích tổ chức rồi, giáo viên chủ nhiệm đương nhiên sẽ có mặt.

Vừa dứt câu, liền thấy giáo viên chủ nhiệm đứng lên, thừa dịp Thiên Kỳ kết thúc đoạn thứ nhất, còn chưa kịp nói đoạn thứ hai, dẫn đầu mọi người vỗ tay, ngữ điệu trầm bổng du dương, tràn ngập tình cảm, nhìn liền biết chứng chỉ giáo viên cũng không phải là để trưng: “Bạn học Thiên Kỳ nói hay quá! Mọi người ơi, chúng ta hãy cho bạn học Thiên Kỳ một tràng pháo tay có được không?”

Mọi người đồng thanh vỗ tay, dù sao thì bọn họ cũng không thích nghe phát biểu… Chê bài tập về nhà ít quá hay gì!

Thiên Kỳ ngượng ngùng cười cười, còn định nói tiếp, chủ nhiệm lớp lại đi đến trước mặt nhóc, “Cô cũng kính trò một ly, trò muốn giới thiệu một chút về món ăn cho mọi người không?”

Thiên Kỳ: “A, được, nhưng mà em muốn nói cho xong…”

Giáo viên chủ nhiệm nhỏ giọng nói: “Nói tương đối là được rồi, một mình trò lãng phí nửa tiếng, cả căng tin bảy mươi hai người thì chính là ba mươi sáu tiếng, nhiêu đó là đã học được bao nhiêu tiết rồi?”

Thiên Kỳ: “…”

Thiên Kỳ nghẹn lời, uống một hơi hết ly sữa bò, lau vệt sữa bên môi: “Cảm ơn mọi người, đầu bếp, lên món!”

Nói vừa dứt câu, mọi người liền ồ ạt vỗ tay như sấm.

Thế cho nên, vẫn nên dùng ma pháp để đối phó ma pháp, học sinh tiểu học thì phải để giáo viên chủ nhiệm trị.

Châu Mộ vui đến mức túm lấy tay Du Kỳ, vẫn là ma cũ sẽ có biện pháp mà.

Nhân viên chạy bàn trong căng tin theo tiếng gọi bưng thức ăn lên, dựa theo lễ nghi từ xưa mà chia bữa ra ăn.

Bữa tiệc này chia làm nhiều vòng, vòng thứ nhất là mâm ngũ sinh, tức thịt nguội của năm loài dê, trâu, lợn, hươu, gấu, đây là thông lệ của tiệc mừng, nguội trước nóng sau. Vòng đầu gồm có Thăng Bình Chá, Biến Địa Cẩm Trang, Trợ Đầu Xuân*… vân vân, tổng cộng mười món, thêm cả bốn món tráng miệng.

Món trọng điểm của cả bữa tiệc, cũng chính là những món đặc sắc nhất sẽ được phục vụ ở vòng áp cuối—— Vòng cuối cùng là trái cây để tráng miệng. Nghe nói các món chính là Bạch Long Diệu, Phượng Hoàng Thai và vài món khác, đương nhiên sẽ không phải là Bạch Long và Phượng Hoàng thật, cái trước là chỉ cá mè “đào hoa lưu thủy quyết ngư phì”*, cái sau thật ra là bong bóng cá.

(*桃花流水鳜鱼肥: Hoa đào nở rộ bên bờ, cá mè béo tròn bơi lội dưới sông. Đây là một câu thơ.)

Đũa của Châu Mộ duỗi thẳng đến Trợ Đầu Xuân đầu tiên, Trợ Đầu Xuân thật ra là những chú chim cút thịt mềm xương mảnh, sau khi ướp đẫm gia vị sẽ được hầm với nước luộc gà, tiếp đó cho vào nồi chiên đến vàng giòn, nhưng không thể chiên quá lâu, vì thịt chim cút vốn dĩ đã rất dễ chín rồi. Cắn một miếng, lớp da giòn rụm và phần thịt liền dễ dàng tách khỏi xương, cắn rộp rộp thêm vài miếng, sẽ phát hiện ra phần xương cũng giòn tan, ứa ra nước thịt. Tuy là thịt ít, nhưng ít ngược lại sẽ làm cho người ta sau khi nếm qua mỹ vị lại có cảm giác chưa hết thòm thèm, muốn ăn thêm thịt chim, bồ câu, chim cút nữa, chẳng trách nó lại được xếp vào vòng đầu.

Chỉ riêng món này thôi, đã có một người ngồi chung bàn không lập tức ăn, ngồi đó hài lòng gật gù, nói: “Thành công của một bữa tiệc, sáu phần do nhà bếp, bốn phần do chọn mua! Cũng không biết đã sử dụng những nguyên liệu như nào nữa?”

Châu Mộ tranh thủ liếc nhìn, người này có dáng vẻ của một người tri thức cao tuổi, mặc trường sam, mái tóc hoa râm chải thành búi, cài một nhành cây nhẵn nhụi, nếp nhăn hình chữ Xuyên (川) hằn sâu ở mi tâm.

Những người khác nghe ông mở miệng thì cũng chỉ cúi đầu không dám phản ứng.

Du Kỳ nhìn qua, phổ cập kiến thức cho Châu Mộ: “Đây là quản lý thư viện, cụ Kim.”

Châu Mộ thoáng cái nhớ ra, đây chính là thầy quản lý là sách cổ thành tinh mà Từ Thiên Dịch đã nói lúc huấn luyện, nghe nói ông rất cổ hủ, ghét nhất là những người không tôn trọng sách vở, một khi phát hiện có người làm hỏng trang sách hoặc là ồn ào trong thư viện sẽ bị ông đuổi ra ngoài, sau này sẽ không mượn được sách nữa.

Đây là một hậu quả này cực kỳ nghiêm trọng, làm bài tập, viết luận văn không phải đều cần tra tài liệu sao, rất nhiều tài liệu trong thư viện Hoa Linh chỉ có một phần hoặc có cực kỳ ít bản sao, cũng không có bản điện tử trên mạng, hàng qua tay hiếm đến độ bị đội giá lên tít trên trời.

Cho nên, cho dù là ở ngoài thư viện, mọi người cũng không muốn chọc phải cụ Kim, chỉ sợ làm ông không hài lòng. Hơn nữa, cụ Kim rất thích phô trương học vấn của mình, yêu quái trẻ tuổi muốn giao tiếp với ông thì phải tốn một chút công sức.

Nhưng bữa tiệc này là do Thiên Kỳ tổ chức, Châu Mộ cũng hiểu chút ít, lập tức nói: “Đương nhiên là vì chọn mua được nguyên liệu tốt rồi, thịt bò đều là chọn từ những con khoảng bốn tuổi, dê thì chọn những con tươi ngon béo chắc nhất.”

Cụ Kim vừa nghe liền biết Châu Mộ sành ăn, phóng đến ánh mắt đầy thân thiện, nếp nhăn hình chữ Xuyên trên mi tâm cũng giãn ra đôi chút, xem ra cho dù là lão cổ hủ thì cũng có một vài sở thích.

Cụ Kim tiến lại gần một chút, nói: “Biết vị nhưng không phải người nấu*! Nhưng ta vẫn phải nói rằng bộ dụng cụ này có đôi chút thiếu sót, bốn loại trái cây này, nếu đựng bằng đĩa nhỏ mạ vàng không phải sẽ đẹp hơn sao? Dùng đĩa hình Cảnh sát trưởng Mèo đen này thì có hơi không nhã nhặn.”

“……Càng phàm tục thì càng nhã nhặn!” Châu Mộ chỉ vào bát canh cá chép hầm sữa* của ông, màu hoa hồng đỏ của giăm bông thái mỏng, vàng đậm của măng khô, nâu của nấm hương cùng thịt cá hòa quyện với sắc trắng của phần canh sữa đậm đà, làm cho người ta cảm thấy thèm ăn, “Thầy ơi, nếm thử cái đó đi, nó được làm từ cá chép sông Hoàng Hà, kết hợp với nấm hương, giăm bông thái lát và măng ‘Bảo Tiêm’ trước Lập Xuân đó.”

“Ồ?” Cụ Kim hỏi: “Nhưng đã rút dây tanh chưa?”

Châu Mộ đáp: “Có thể chưa rút được sao?”

Ăn cá chép thì phải rút dây, chính là rút cái sợi dây tanh màu trắng kia ra, như vậy thì cá mới tươi ngon, không bị tanh.

Cụ Kim nếm phần nước canh đậm đà màu trắng trước, tiếp đó ăn thịt cá, quả thật là thơm ngon mềm mại, vị ngon của nấm hương, giăm bông và măng khô cũng làm nổi bật thêm độ tươi của cá, không cần dùng quá nhiều gia vị, chỉ cần sự tươi ngon tự nhiên này là đủ, phân tầng rõ ràng mà lại hòa quyện thành một thể.

Ông cụ không khỏi đập đũa, bộc phát thi hứng: “Xưa nay phàm tục đều thua ta, sắc đẹp cần chi thêm son phấn. Cởi giáp vàng, rút đai ngọc, tạm gác vũ khí, húp nước trắng đục. Đỉnh của bảo vật hơi nhọn nằm dưới lớp áo, ráng mây nhạt màu khẽ quét mời gọi yêu thương. Hẳn thái độ phong lưu ấy là do trời sinh, chẳng luyến lưu Long môn mà bơi vào lòng chàng!”

(*Không biết làm thơ nên chém được đến vậy thôi, mọi người đọc xong thì nhỏ mắt giúp mình nhé.)

Châu Mộ: “……”

Đệt, lão già ông ngâm canh cá thì ngâm canh cá đi, ngâm (thơ) đến dằm khăm đến thế làm chi, dáng vẻ thì chính trực mà lại không thèm kiêng nể gì như vậy, không thấy ở đây còn có học sinh tiểu học à!!

Kỳ quái nhất chính là, trừ cậu ra, mọi người khi nghe được bài thơ không đứng đắn này vẫn cực kỳ bình tĩnh, đang ăn thì cứ ăn, đang uống thì cứ uống, sao lại dễ dàng cúi đầu trước thế lực tà dâm của thư viện như thế? Thử hỏi chính trực ở đâu, dũng khí ở đâu, xét duyệt ở đâu chứ?

May mà tổ trưởng đã đi nơi khác kính sữa rồi, Châu Mộ khiếp sợ thấp giọng bình luận về ông lão với Du Kỳ: “Không phải nói là ông ấy bảo thủ hả, sao mà lại, bảo thủ với người khác chứ không bảo thủ với bản thân à? Là sách cổ gì thành tinh mà lại không đứng đắn vậy chớ, ông ấy rốt cuộc có tư cách để quản lý thư viện không?”

Du Kỳ bình tĩnh nói: “‘Kim Bình Mai*."”

(*金瓶梅Kim Bình Mai là bộ tiểu thuyết dài thuộc thể loại tình cảm xã hội gồm 100 hồi và là một trong Tứ đại kỳ thư của Trung Quốc. Tên truyện do tên ba nhân vật nữ là Phan Kim Liên, Lý Bình Nhi và Bàng Xuân Mai mà thành.)

Châu Mộ: “……Ồ.”

Thế thì không sao rồi.

Cụ Kim vui vẻ ăn thêm miếng nữa, còn hỏi Châu Mộ: “Tiểu hữu không cùng ta hát một bài sao?”

Châu Mộ giả vờ cúi đầu ăn cơm không nghe thấy.

Thiên Kỳ lắc lư đi kính sữa một vòng, lúc quay lại thì bụng nhỏ đã hơi phồng lên, còn định đến kính Châu Mộ: “Ô, Tiểu Mộ, may là có các anh nên tiệc thiêu đuôi mới có thể tổ chức.”

Châu Mộ không rót đồ uống, cầm bát cơm cụng ly với nhóc, sau đó uống một ngụm hết sạch cháo bên trong, “Không cần khách sáo, anh còn tặng cậu 9Gb tài liệu học tập nữa, cậu học chăm chỉ vào, gặp trúng câu không hiểu thì cứ việc hỏi anh.”

Thiên Kỳ: “…??”

Những vị khách khác trên bàn cũng vừa khách khí vừa mang theo vài phần không có ý tốt nói: “Hỏi bọn tôi cũng được, hỏi bọn tôi cũng được.”

Châu Mộ nhỏ giọng nói: “Làm văn thì đừng có hỏi thầy Kim.”

Thiên Kỳ ngẩn ngơ trong lòng một lúc, nửa ngày sau mới mặt như đưa đám nói: “Cảm ơn mọi người.” Nhóc uống một ngụm sữa đầy cay đắng, “Vậy tui tới bàn khác đây, mọi người ăn uống vui vẻ nhé, với cả… đàn anh Du Kỳ cần đồ uống không?”

Du Kỳ lắc đầu, “Không cần.”

Du Kỳ chỉ là cùng Châu Mộ đến đây thôi, phần thức ăn của hắn đều đưa hết cho cậu, đến giờ cũng chưa động một giọt nước nào.

Tuy rằng chuyện này trong mắt những vị khách khác ở bữa tiệc chính là Châu Mộ ăn tiệc, Du Kỳ chờ ăn Châu Mộ là được rồi… Có ai biết nguyên hình của Châu Mộ là gì đâu, dù sao thì chắc chắn vẫn còn có thể lớn hơn nữa, nếu không hai người ở chung lâu vậy rồi mà sao vẫn không thấy Châu Mộ bị thiếu mất chỗ nào. Nói cách khác, nếu không phải vì tiện cho việc ăn Châu Mộ bất cứ lúc nào, thì Du Kỳ sao phải ngủ cùng người khác?

Huống chi, có Châu Mộ ngồi ở bàn này, tuy rằng ăn không được, nhưng mọi người đều thấy có khẩu vị hơn, cũng coi như là được hưởng ké từ chỗ Du Kỳ.

Mà Châu Mộ liếc nhìn Du Kỳ, do dự một chốc, chia một chút thức ăn trong đĩa mình ra, lén lút gói lại, ngẫm nghĩ một hồi, lại cho thêm một ít vào trong.

……

Tiệc thiêu đuôi đã kết thúc, Châu Mộ cùng Du Kỳ đi ra từ căng tin, men theo đường Tấn Giang trở về phòng.

Ăn được mấy chục món, Châu Mộ tương đối thỏa mãn, không uổng công cậu ra sức giúp đỡ trước sau mà.

Châu Mộ nhìn bốn bề vắng lặng, hỏi Du Kỳ: “Anh không đói thật à?”

“Tôi tưởng là cậu hẳn phải biết, rằng không nên hỏi tôi những câu này.” Du Kỳ cười như không cười nhìn Châu Mộ, nếu những lời này không phải là Châu Mộ nói ra, hắn sẽ trực tiếp cho rằng đó là một lời khiêu khích.

Nhưng hắn cũng đã từng nói với Châu Mộ là trước giờ hắn dùng Tích Cốc Đan để ứng phó rồi.

“Nhưng tiệc thiêu đuôi thật sự rất ngon đó, anh đừng vì ánh mắt của người khác mà ngại không ăn.” Châu Mộ lấy một cái túi giấy ra, “Xem nè, tôi có gói lại cho anh một chút ít điểm tâm.”

Du Kỳ nghe cậu lặp từ cứ như nói lắp thế kia, chỉ cảm thấy đáng yêu, thuật lại: “Một chút ít, điểm tâm*?”

(*一点点点心: một chút ít điểm tâm, bé Mộ lặp chữ 点 3 lần.)

“Anh đừng có học lại tôi, lúc tôi ăn đến món này liền cảm thấy anh thật sự nên nếm thử nó. Cứ dùng Tích Cốc Đan mãi thì có gì hay, bụng không đói, chẳng lẽ lòng cũng không đói sao?” Châu Mộ mở túi giấy ra, bên trong lộ ra chiếc bánh hoa sen* màu vàng nhạt, tản ra hương sữa thơm nồng.

Thông thường khi mọi người biết Du Kỳ học chuyên ngành thảo dược, vẫn luôn dùng Tích Cốc Đan thì chỉ cảm thấy là đó chuyện tốt, hy vọng hắn tiếp tục kiên trì, làm một hung thú tự quản lý bản thân nghiêm khắc. Nhưng Châu Mộ nghĩ đi nghĩ lại, thấy cũng có vài món ngon mà hắn không nên bỏ lỡ.

Du Kỳ cúi người ngửi ngửi, Châu Mộ cho rằng hắn đang ngửi bánh hoa sen, còn nâng tay lên một chút, nhưng thật ra hắn áp sát là để ngửi ngón tay của Châu Mộ, so với bánh hoa sen, hình như hắn càng muốn liếm thử ngón tay mềm mại đã mở túi giấy này hơn…

“Anh không phải là sau khi sinh ra liền có cái thói quen này chứ?” Châu Mộ còn đang dò hỏi, “Chưa từng tháo xuống để ăn sao?”

Du Kỳ nhìn ánh mắt đồng tình của cậu, nhớ lại: “Tôi còn nhớ, lúc nhỏ bản thân lên núi chơi, tự mình bắt được một con Lân trưởng thành.”

Châu Mộ vừa nghe ánh mắt liền sáng lên, cái này thì cậu biết, “Sau đó thì sao? Không phóng sinh, phải không?”

Du Kỳ: “Cũng không khác lắm, tôi phóng sinh vào bụng, no căng.”

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Châu Mộ thất đức cười rộ lên, “Cho nên sau khi nhập học mới thế này nha. Vậy thì đã qua lâu lắm rồi, cũng nên ăn một chút đi.”

Hai tay cậu mò mẫm trên người Du Kỳ, “Có mang dụng cụ ăn không? Có mang không?”

Du Kỳ có một bộ dụng cụ đặc chế để ăn thức ăn, hắn cất trong tay áo càn khôn tùy thân, nó chỉ có tác dụng để nhắc nhở bản thân. Lúc này hắn đè tay Châu Mộ lại, lấy ra, nhìn thấy Châu Mộ gấp gáp gắp thức ăn lên, đưa đến bên miệng mình.

Chiếc đũa màu bạc dễ dàng gắp thức ăn xuyên qua rọ mõm kim loại, Du Kỳ há miệng, đã lâu rồi hắn chưa ăn thức ăn bình thường, lớp vỏ giòn tan, mùi sữa thơm nồng tràn ngập khoang miệng, vị giác đã lâu không tiếp xúc với ngũ vị* thông thường lập tức bị bao phủ nhiệt tình, vào khoảnh khắc đầu tiên thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy có chút xa lạ. Hắn vươn đầu lưỡi qua chiếc đũa còn dính lớp da giòn, kim loại vặn vẹo lay động dường như đã biến mất trong một thoáng chốc, cứ như hắn thật sự đã liếm đến đầu ngón tay Châu Mộ vậy.

“Ngọt quá.” Du Kỳ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.