Bạn Cùng Phòng Của Tui Siêu Ngon Luôn

Chương 30: Phiên ngoại 2: Học sinh chuyển trường là hung thú (1): Có kẻ gian luôn muốn mưu hại tôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Là một con Thao Thiết lai, từ trước cấp ba, Châu Mộ luôn học ở trường thuần yêu tộc, nếu phải dùng một từ để hình dung, thì đó chắc chắn là phẩm học kiêm ác*

(*品学兼恶: cả phẩm hạnh lẫn học hành đều nát bét.)

Bởi vì mẹ cậu muốn làm du mục, sống ở chỗ cũ lâu rồi nên muốn đi ăn ở một nơi khác. Năm Châu Mộ học lớp 11, cả nhà chuyển đến thành phố mà loài người đang sinh sống, cậu cũng sẽ trở thành một học sinh chuyển trường, chuyển đến trường trung học của loài người.

Trước khi chuyển nhà, người ba xuất thân là con người của cậu đã tận tâm chỉ bảo, sống với loài người thì không như sống với yêu tộc, loài người rất mỏng manh yếu đuối.

Hơn nữa, yêu tộc sống ở thành phố loài người thường sẽ phải tiếp nhận sự quản lý của “Văn phòng quản lý tổng hợp yêu tộc”, còn được gọi là “Văn phòng 404” do chính quyền địa phương đặc biệt thành lập.

Hệ thống điều lệ mà Văn phòng 404 ban hành bao gồm tất cả các khía cạnh mà yêu tộc cần chú ý trong khi sinh sống và làm việc tại đây, tất nhiên còn bao hàm cả việc không thể khai sát giới bừa bãi.

Ba cậu nói về cái chủ đề này non nửa giờ, đều là vì sợ Châu Mộ học ở trường trung học của loài người không quen, hoặc là sẽ phát sinh xung đột với người bình thường và yêu tộc bản địa.

“Trong quy chế còn có một điều là trẻ con phải học tập chăm chỉ.”

——Nếu như ba không nói câu cuối cùng này, chắc có lẽ Châu Mộ sẽ tin ông sái cổ.

Cậu cảm thấy không đúng, cười hì hì hai tiếng, hỏi: “Ba ơi, lúc trước mẹ từng sống ở thành phố loài người, Văn phòng 404 này… mẹ từng ăn mấy người rồi?”

Châu Mộ cũng không hỏi là từng ăn chưa, trực tiếp hỏi là đã ăn bao nhiêu rồi.

Ba: “…Con bớt hỏi ba mấy chuyện này đi.”

Lẽ ra ông phải sớm biết rằng mình tuyệt đối không thể lừa được con trai, tỷ lệ sinh nở của hung thú rất thấp, nhưng một khi đã sinh thì bẩm sinh sẽ có đầy đủ các kỹ năng sinh tồn.

Lúc Châu Mộ đi đường còn chưa vững thì đã lấy ba ruột đi dụ yêu tộc rồi… Còn không thầy tự thông, đi vây đánh viện binh, đánh cho cả bọn cun cút về nhà.

Tuy là không dọa được Châu Mộ, nhưng lời nói của ba cũng làm cho Châu Mộ có ấn tượng với Văn phòng 404 này, thậm chí còn có chút đề phòng, nơi này, rõ ràng là sẽ cản trở cậu mà.

……

Ngày đầu sau khi chuyển đến thành phố loài người, Châu Mộ liền tiếp xúc với người của Văn phòng 404 rồi.

Lúc đầu, cậu chỉ là cầm bản đồ lượn loanh quanh thành phố, đi điều tra để nắm rõ xem nơi nào vui, chỗ nào ngon thôi.

Khi đến Bảo tàng tỉnh, chợt nhìn thấy một người thuyết trình tình nguyện đang rất được mọi người hoan nghênh, lúc này cậu đã dừng lại để quan sát.

Trên bảng tên của người thuyết trình này có viết “Khương Tiểu Thông*”, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc hơi dài búi một nửa kiểu củ hành**, thoạt nhìn còn rất trẻ, căn cứ vào lời xì xào thảo luận của những quan khách thích y, hình như y là học sinh đang đi làm thêm.

(*Nếu ai đã quên Thông này nghĩa là hành lá thì mình đào lại cho nhớ.)



Khương Tiểu Thông rốt cuộc có phải là học sinh hay không thì Châu Mộ không biết, nhưng cậu xác định, tên này chắc chắn là không còn trẻ, nói thẳng ra chút thì căn bản y cũng không phải là người, mà là yêu tộc, một yêu tộc có mùi hương không tệ.

Châu Mộ âm thầm cười khẽ, cố ý giải phóng một ít khí tức mê người, đây là dụ hương mà cậu dùng để săn mồi, quả nhiên, ánh mắt Khương Tiểu Thông thoáng cái liền đã thay đổi.

Thông thường, loài người ngửi được mùi của cậu thì cũng không có cảm giác gì, sáu giác quan của bọn họ đã thoái hóa đi nhiều, cùng lắm chỉ cảm thấy khẩu vị trở nên tốt hơn thôi. Yêu tộc thì khác, trực tiếp có thể ngửi đến chảy dãi, thậm chí mất đi lý trí. Nhưng Khương Tiểu Thông chỉ hơi thay đổi tầm mắt, đó đã được coi như là định lực không tệ rồi.

Nhưng điều khiến Châu Mộ ngạc nhiên chính là, y không chỉ không có phản ứng nào quá lớn, mà còn có thể nhịn xuống, nhịn đến khi thuyết trình xong.

Sau khi thuyết trình xong, rất nhiều người muốn thêm thông tin liên lạc của Khương Tiểu Thông, y lại đi ra từ dòng người, sải bước lớn, đi về phía Châu Mộ, người dường như là đang đứng chờ y, ngập ngừng hai giây mới tìm được cớ, gượng gạo mở miệng: “…Vừa rồi tôi nói Xuân Thu là từ năm bao nhiêu trước Công nguyên đến năm bao nhiêu, cậu còn nhớ không?”

Châu Mộ căn bản không có nghe tử tế: “Không nhớ rõ nữa.”

Công Tử Thông, bí danh là Khương Tiểu Thông trầm giọng nói: “Thế cậu lại đây, tôi củng cố tử tế lại cho cậu.”

Những người khác: “…?”

Nhìn Công Tử Thông đưa Châu Mộ đi, những quan khách khác có chút lờ mờ: Sao thế, còn có kiến thức cần phải kiểm tra du khách nữa hả? Sao y không kiểm tra mình?

……

Công Tử Thông đưa Châu Mộ vào hành lang, chú ý bốn phía không có người, lúc này mới nghiêm túc nói: “Cậu là yêu quái vừa mới vào thành phố sao? Không nên tùy tiện lộ ra khí tức của mình đâu, mùi của cậu cũng… cũng thơm quá đi mất! Nếu người cậu gặp không phải tôi, thì cậu xong đời rồi!”

Tiểu yêu quái này thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn lắm, dáng vẻ giống như là chưa quá trải đời, thân thể cũng rất gầy yếu, mới nãy đi trên đất bằng cũng không vững chút nào.

Châu Mộ kỳ quái nói: “Ồ, vậy sao anh không ăn tôi?”

“Tôi vừa mới nhận được giải học sinh ba tốt của thành phố, sẽ ăn cậu được chắc?” Khương Tiểu Thông không nói gì nữa, nhưng thấy Châu Mộ nghe câu nói đùa của mình xong thì cũng không cười, chỉ có thể gượng gạo bổ sung thêm một câu, “Ài, được rồi, tôi chỉ là khá có đạo đức thôi, tôi chưa ăn yêu quái hay con người bao giờ đâu.”

Ồ, trong thành phố nhiều mặt hàng ghê, thế mà còn có cả yêu quái ăn chay như này.

Châu Mộ đăm chiêu nói: “Vậy sao, con người anh không tồi nhỉ.”

Nhưng là một thanh thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành, luôn luôn đói khát, Châu Mộ hoàn toàn sẽ không vì Khương Tiểu Thông không công kích mình mà buông tha cho y. Khen thì khen, nhưng ăn thì vẫn sẽ ăn.

Công Tử Thông đã đưa cậu đến một nơi hẻo lánh, cũng coi như là chó ngáp phải ruồi, sao mà bỏ qua được chứ.

Châu Mộ lập tức biến lại nguyên hình, cũng không sợ sẽ có người đi ngang qua, trực tiếp há miệng ngậm lấy đầu Công Tử Thông, đến cả một chút mở bài cũng không có, cứ đột ngột nhào tới như thế đấy.

“Đậu má áaaa!!” Công Tử Thông bất ngờ không kịp đề phòng, bị nguyên hình của Châu Mộ đánh tới, từ ngửi thấy mùi thơm, đến liều mạng kiềm chế, rồi đến đầu bị ngậm lấy, toàn bộ thế giới chìm vào bóng tối, cảm nhận được được hàm răng sắc nhọn, cổ thiếu một chút xíu nữa là đứt lìa ra rồi.

May thay, lúc này bùa hộ mệnh y mang theo bên người phát huy tác dụng, cản Châu Mộ lại một chút.

Hên quá, đầu vẫn chưa bị nhai nát, Công Tử Thông bắt lấy thời cơ ngắn ngủi này, lôi đầu mình ra ngoài, thở hổn hển mắng nhiếc: “Cậu, cậu, cậu!! Cậu là hung thú! Sao cậu vào thành phố này mà lại có thể không đến Văn phòng 404 đăng ký chứ!! Tôi muốn báo cáo cậu!!”

Châu Mộ không hề để ý: “Báo cáo thì báo cáo, thong thả báo cáo trong bụng tôi nha.”

“Tôi là một thanh kiếm!!” Công Tử Thông quát lớn, y sờ sờ cái cổ đã có một vòng vệt máu của mình, “Cậu dở người à, kiếm thì có gì ngon chứ!”

“Tôi không cho phép anh nói bản thân như thế, kiếm thì không thể ăn sao?” Châu Mộ còn kích động hơn cả y, lớn tiếng quát lại.

Công Tử Thông: “&%¥@¥&*”

Công Tử Thông hết sức khó hiểu, giờ đây y cũng nhìn ra được rằng khí tức mê người lúc nãy của Châu Mộ chỉ là thủ đoạn săn mồi, nhưng trước khi biết được chân thân của Châu Mộ, y còn cố ý thả Châu Mộ đi.

Không ngờ rằng Châu Mộ lại.. lại không lịch sự như thế, vẫn muốn ăn y.

Yêu quái này một chút lương tâm cũng không có sao?

“Quá đáng quá rồi đó, cậu đừng có qua đây, tôi báo cảnh sát rồi tôi báo cảnh sát rồi tôi báo cảnh sát rồi! Đừng tưởng rằng cậu là hung thú thì có thể kiêu ngạo, Văn phòng 404 có thể quản lý yêu tộc ở thành phố nhiều năm như thế, cậu tự nghĩ lại xem người ta có năng lực cỡ nào chứ!” Công Tử Thông nhấn phím tắt gọi Văn phòng 404, nó cũng tương tự với việc yêu tộc báo cảnh sát vậy.

Công Tử Thông vừa rồi chỉ nói mình là kiếm, kỳ thật y cũng không phải là kiếm bình thường, mà là bội kiếm của Tề Hoàn công, thuộc di sản văn hóa cần được bảo tồn cấp quốc gia, cho nên Văn phòng 404 cũng nhận được quy tắc chết* là phải bảo vệ y.

(*死规定: quy tắc chết, chết ở đây tức là dù ra sao cũng không thể sửa đổi.)

Nhưng thân phận không tầm thường này, không chỉ với hung thú, mà với bất cứ ai, vào bất cứ lúc nào thì Công Tử Thông cũng không thích phô trương ra, đó mới là đạo quân tử.

Chỉ là Châu Mộ vừa nghe y báo cảnh sát, ánh mắt ngược lại còn sáng rực hơn: “Vậy bọn họ còn bao lâu nữa mới tới?”

Công Tử Thông muốn hộc máu, cậu ta rốt cuộc là dòng biến thái gì đây chứ!

Thấy tình thế không ổn, trước khi viện binh đến, Công Tử Thông cũng chỉ có thể làm ra một động tác giả, sau đó giậm chân cuống cuồng bỏ chạy.

Châu Mộ thấy Công Tử Thông chạy, tuy rằng không bị động tác giả đánh lừa, nhưng vẫn dừng lại vài giây, rồi mới không nhanh không chậm đuổi theo.

Hai người trực tiếp nhảy lên nóc nhà, đuổi bắt trên đỉnh tòa nhà cao tầng, Châu Mộ luôn khiến Công Tử Thông cho rằng mình sắp thoát được rồi, trên thực tế thì mọi thứ đều nằm trong tầm tay Châu Mộ.

Cậu chỉ muốn nhử Công Tử Thông, để cho y chạy, hoạt động cơ bắp chút thôi.

Bởi vì thân phận Công Tử Thông tương đối đặc thù, Văn phòng 404 phản ứng lại cũng rất nhanh, chưa đầy năm phút đồng hồ, ước chừng có mười nhân viên của Văn phòng chạy tới hiện trường đuổi bắt, ập đến bao vây, ngăn cản họ tự mọi phương hướng.

Công Tử Thông cũng không phải là lần đầu liên hệ với Văn phòng 404, vừa nhìn thấy bóng người liền hét to: “Chủ nhiệm Thôi! Cứu mạng với!”

Dường như việc hét toáng lên đã mang lại cho y thêm chút dũng khí, tốc độ chạy cũng nhanh hơn, sau khi đến gần, y lập tức trốn sau lưng Thôi Giác, chủ nhiệm Văn phòng 404 của thành phố.

Từ phong độ nhẹ nhàng lúc đầu đến nhếch nhác không chịu nổi như giờ đây, chỉ cần một Châu Mộ mà thôi.

“Các người, các người làm việc kiểu gì đấy, hộc… Con hung thú này tiến vào thành phố mà căn bản không có chút thông báo cảnh báo gì hết, cậu ta còn cực kỳ, cực kỳ kiêu ngạo nữa!” Công Tử Thông tự nhiên có được chỗ dựa vững chắc, cũng mạnh dạn nói chuyện hơn, thậm chí còn oán giận Thôi Giác một phen.

Thôi Giác cũng không quay đầu lại, hai mắt sắc bén đánh giá Châu Mộ.

Châu Mộ cũng nhìn lại đám người Thôi Giác, trạng thái thả lỏng, đánh giá xem bữa này có thể ăn no mấy phần.

Khoảnh khắc mà hai bên bốn mắt nhìn nhau, đến cả Công Tử Thông cũng cảm thấy lông tơ mình dựng đứng lên, cảm giác nguy hiểm như vừa chạm là liền nổ, sẽ bùng phát ra tiếng động lớn bất cứ lúc nào…

Có thể thấy rằng lúc này, Thôi Giác quả nhiên đã động đậy.

Châu Mộ híp mắt——

Thôi Giác hơi cong người, khom lưng với Châu Mộ, tao nhã lễ độ chào hỏi: “Thiếu gia.”

……Bầu không khí căng thẳng như tên đã lên dây thoáng cái đã tiêu biến không thấy đâu nữa.

Cơ thể đang khom lưng thở dốc của Công Tử Thông chợt cứng đờ, đột nhiên bật thẳng dậy: “Gì cơ?!”

Châu Mộ còn thấy kỳ quái hơn cả Công Tử Thông, nhưng rất nhanh cậu đã hiểu rõ, cười rộ lên: “Haha, đừng xài chiêu này, lôi kéo làm quen cũng vô dụng thôi, đừng nói là gọi thiếu gia, gọi ông nội cũng không được đâu”

Công Tử Thông căng thẳng nhìn Thôi Giác, vô thức nhích ra xa Thôi Giác một chút, y gần như bị hết thảy một màn trước mắt bức điên rồi. Tình hình hiện tại rất khó tin, nhưng biểu cảm của Thôi Giác thật sự rất nghiêm túc.

Đừng nói với y là, cái người này, từ chỗ dựa của mình, biến thành chỗ dựa của Châu Mộ rồi nha.

Điên khùng, thật là một lũ điên khùng!

“Chủ nhiệm Thôi, ông đừng đùa với tôi, cậu ta rốt cuộc là người như nào, tôi chính là di sản văn hóa cấp quốc gia đó, ông từng nhận được mệnh lệnh là phải bảo vệ tôi rồi còn gì!” Công Tử Thông bởi vì căng thẳng quá độ, giọng điệu cũng sắp đổi rồi, mang theo chút giọng địa phương, “Ông đừng có nói với choa cậu ta là động vật cần được tồn cấp quốc gia gì đó nha, thế cậu ta cũng nào có ý nghĩa lịch sử như choa đâu chớ!”

Dù là người không thích phô trương như Công Tử Thông, lúc này cũng nhịn không được mà phải nhấn mạnh thân phận di sản của mình, bởi vì y rất ít khi nói những lời này, nên lúc nói ra cũng thấy hơi ngượng mồm.

“Công Tử Thông, cậu cũng bình tĩnh chút đi.” Thôi Giác nhìn dáng vẻ như muốn ăn luôn mình của Châu Mộ, ngược lại cũng không ngoài ý muốn, cười khổ nói, “Chúng tôi cùng lệnh đường* là người quen cũ, hy vọng ngài nể mặt bà mà nương tay cho, chúng tôi vội vàng đến đây, chỉ cầm theo một chút quà mọn, kính xin vui lòng nhận cho.”

(*令堂: lệnh đường, chỉ mẹ của đối phương.)

Nói đoạn, liền có cấp dưới trình quà lên, chính là một vài yêu thú được nuôi dưỡng đến cường tráng mập mạp, thậm chí còn rất hợp khẩu vị của Châu Mộ.

“Các người quen mẹ tôi?” Châu Mộ nói tỉnh bơ, “Sao tôi lại chưa nghe bà ấy nói bao giờ?”

“Chuyện này, còn cần tôi nói sao?” Thôi Giác có chút gượng gạo, “Ngài sắp trưởng thành rồi, lượng thức ăn chắc hẳn càng ngày càng tăng lên, lệnh đường hẳn là càng ngày càng chướng mắt ngài rồi.”

Công Tử Thông: “…”

Đây quả thật là một gia đình tương thân tương ái ha.

Châu Mộ cũng không thấy xấu hổ chút nào, thản nhiên thoải mái nói: “Xem ra là ông có quen mẹ tôi thật, nhưng tôi vẫn phải gọi video xác nhận lại một chút, loài người các người gian xảo quá mà.”

Châu Mộ không quá thuần thục mà lấy ra một chiếc điện thoại cũ, trước kia cậu sống ở khu của yêu tộc, sao mà quen dùng điện thoại được, chiếc điện thoại này là do lúc trước ông nội cậu tặng cho, chưa dùng được mấy lần, ngay cả WeChat cũng là dùng tài khoản cũ của ông nội cậu nốt.

Chỉ thấy Châu Mộ vào một tài khoản WeChat tên là “Hạnh phúc cả đời”, ảnh đại diện là một chiếc cần đang câu cá và mặt nước, tìm được danh thiếp của mẹ cậu, Hạ Thi, bấm gọi video.

“Mẹ, con đi săn ở bên ngoài, có một người ở Văn phòng 404 nói là có quen mẹ. Sao mọi người biết nhau được thế, mẹ đã ăn bọn họ chưa?” Châu Mộ hỏi câu đó cực kỳ thuận miệng, Thôi Giác nghe thấy thì mặt cũng không hề đổi sắc, mỉm cười tươi rói.

Lúc này Hạ Thi đang sắp xếp hành lý ở trong nhà, căn bản không biết Châu Mộ đã ra ngoài, vốn bà cũng không quản thúc Châu Mộ, phần lớn thời gian đều là ba cậu giáo dục con cái, bà chỉ phụ trách việc dạy cậu làm thế nào để tác oai tác quái thôi.

Nghe Châu Mộ nói xong, Hạ Thi hời hợt đáp: “Quen, Văn phòng 404 là do mẹ thành lập mà, tất nhiên là ăn rồi.”

Châu Mộ: “……??”

Lúc này, Công Tử Thông nghe xong liền muốn bỏ chạy, chỉ một câu ngắn củn lại chứa đựng logic động trời như vậy, có lượng tin tức lớn đến thế!

Còn Châu Mộ chỉ đơn giản là nghi hoặc, cậu không hề hay biết chuyện này, đến cả ba cậu cũng không rõ lắm, bởi vì ít nhất hai mươi năm trở lại đây, Hạ Thi đều hạc nội mây ngàn*, đi thưởng thức mỹ thực.

(*闲云野鹤: Không biết tung tích ở nơi nào, chỉ những người phóng khoáng tự tại, không chịu gò bó.)

Nói thế này cho vuông, trong nhà cậu, mẹ chính là người không tuân thủ quy củ nhất! Ai ngờ thế mà lại đi làm viên chức kiếm ăn, còn thành lập ra một cơ quan như này, nếu nói ra chắc dọa chết đám yêu tộc kia mất.

“Nhìn mẹ làm gì, năm mẹ đi làm công chức còn sớm hơn năm dựng nước kia kìa, đã qua mấy triều đại rồi. Thời triều Tống, mẹ bắt đầu làm việc trong cơ quan triều đình, chuyên bắt những yêu vật tác quái trong triều, hoàng đế còn ban cho mẹ một tấm kim bài miễn tử. Sau khi dựng nước, có một đám đại sư phong thủy bắt ông ngoại của con đi, mẹ đành phải lấy kim bài miễn tử đi chuộc người.” Hạ Thi ở đầu bên kia camera hồi tưởng lại.

Tình tiết này quen ghê á…

Có điều loại chuyện này, là việc mà ông ngoại toàn làm chuyện đâu đâu của cậu có thể làm ra thật.

Châu Mộ nói, “Thế chuộc được thật luôn?”

“Nói nhảm, đương nhiên là không rồi, bọn họ không nhận cái thứ đồ chơi đó, làm mẹ tốn nửa ngày trời vô ích.” Hạ Thi oán giận nói, “Cho nên bù lại mẹ phải tìm công việc cho bọn họ, rồi một tay mẹ thành lập Văn phòng 404, sau đó muốn nghỉ ngơi nên từ chức rồi.”

“Chức vụ của ngài chúng tôi vẫn để đó, chỉ cần muốn thì có thể về bất cứ lúc nào.” Thôi Giác vội vàng nói, “Nếu sau khi tốt nghiệp, thiếu gia muốn thi công chức thì cũng có thể trực tiếp đến văn phòng của chúng tôi.”

“Cái này thì tôi không quan tâm.” Hạ Thi thản nhiên nói, “Chỉ cần cách xa tôi ra chút, tự mình đi tìm một địa bàn để săn, đừng ăn đồ uống đồ của tôi nữa.”

“Cứ ăn cứ ăn cứ ăn đấy.” Châu Mộ thè lưỡi, cúp điện thoại.

Có một tầng quan hệ với nhau thế này, hơn nữa đám người Thôi Giác rất tự giác tặng quà cáp, Châu Mộ cũng miễn cưỡng tuân thủ luật bảo vệ di sản chút vậy, cậu không mang ý tốt liếc nhìn Công Tử Thông một cái: “Này, đống đồ ăn này đều là của bọn họ tặng tôi, phần của anh thì tôi ghi sổ rồi. Còn nữa, tôi thấy anh cũng rất sắc bén đó…”

Tuy rằng lời còn chưa nói hết, nhưng đã khiến Công Tử Thông không rét mà run rồi!

Y nhìn về phía Thôi Giác cầu cứu, rã rời nói: “Tôi, tôi là di sản văn hóa cấp quốc gia…”

Những lời này, hôm nay y nói còn nhiều hơn số lần mà mười năm qua cộng lại.

Thôi Giác lại nhắm mắt làm ngơ, còn nói với Châu Mộ: “Phía bọn tôi còn có vụ án khác, thêm WeChat của ngài rồi xin đi trước vậy, sau này có việc thì có thể đánh tiếng với chúng tôi.”

Đã giúp Công Tử Thông nhặt lại một cái mạng, biết được Châu Mộ sẽ không ăn Công Tử Thông nữa thì nhiệm vụ của ông cũng coi như là hoàn thành viên mãn rồi, còn những cái khác thì không nằm trong phạm vi chức trách, mà ông cũng không có năng lực để trợ giúp.

Thôi Giác chỉ có thể phớt lờ ánh mắt cầu cứu của Công Tử Thông, cùng cấp dưới sải bước rời đi.

Sau khi Thôi Giác rời đi, Công Tử Thông không thể động và cũng không dám động, mắt thấy Châu Mộ biến trở lại hình người, thậm chí còn mở miệng yêu cầu y dẫn mình đi dạo một vòng trong thành phố, làm một người thuyết trình tốt.

Công Tử Thông suy nghĩ ba giây, thật sự là không dám từ chối, chỉ có thể căng da đầu đứng bên cạnh Châu Mộ.

Tuy rằng giờ đây Châu Mộ đã thu liễm khí tức, nhưng hai chân y vẫn có xu hướng run rẩy, dẫn Châu Mộ ra đường dạo chơi, trong lòng không ngừng hối hận sao hôm nay lại đến đây thuyết trình chứ, nhưng lại rất e dè Châu Mộ, thầm nghĩ ông trời sẽ giáng chính nghĩa xuống hay không, ai đến trị con hung thú này giúp với.

Cho dù bây giờ có một tấm biển quảng cáo rớt từ trên trời xuống, đập vào đầu cậu ta, đấy cũng coi như trút giận thay mình rồi…

Đúng rồi, không phải cậu ta mới đến khu loài người sao, hy vọng cậu ta không biết điều, bị vũ khí hạng nặng giáo dục lại một phen, vũ khí bây giờ không có giống như mình đâu.

Công Tử Thông càng ảo tưởng càng thấy sướng rơn người.

Châu Mộ nhìn thấy người khác ăn quà vặt, cậu chưa nếm thử mùi vị thức ăn của loài người bao giờ, lập tức thèm ăn: “Ê, anh mua cho tôi chút đi, để tôi xem mùi vị thế nào.”

Công Tử Thông chỉ có thể vâng vâng dạ dạ nói: “Vâng, ngài muốn ăn chút gì ạ, thạch có được không ạ?”

Châu Mộ lại lạnh lùng đánh giá y: “Có phải là anh đang thầm nghĩ, tôi vừa mới tới thành phố loài người, sẽ vì không hiểu chuyện mà rất dễ gặp phải chuyện xui xẻo không?”

Công Tử Thông: “!!!”

Con hung thú này thế mà lại nhạy bén đến vậy, biết y đang oán thầm, thậm chí ngay cả việc đang oán cái gì cũng biết luôn, không phải là có thuật đọc tâm đấy chứ?

Công Tử Thông có hơi hoảng rồi, trên trán toát ra chút mồ hôi, hôm nay đại khái là ngày mà y mất hình tượng nhất từ trước tới giờ.

Công Tử Thông còn đang ấp a ấp úng, Châu Mộ lại cười lạnh một tiếng.

“Hạng như anh mà cũng muốn mưu hại tôi?” Châu Mộ mở tài khoản WeChat mà mình được thừa kế lên, “Tôi đã từng tìm hiểu về loài người trên vòng bạn bè của ông nội rồi, anh cho rằng tôi không biết thạch được làm từ giày da à?”

Cậu vừa nói vừa lộ ra hai cái răng nanh: “Xem tôi có ăn anh một miếng hay không…”

Công Tử Thông: “……”

……Công Tử Thông cũng không phân biệt được là Châu Mộ đang tin thật hay là đang giả vờ với y, dù sao thì Châu Mộ đã sớm phô bày kỹ năng diễn xuất cao siêu của mình rồi.

Trong thoáng này, y chỉ có thể giống như nửa tiếng ngắn ngủi trước, lại gọi cho đường dây nóng của Văn phòng 404, phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Cứu mạng với—— Cứu di sản văn hóa cần được bảo tồn cấp quốc gia với!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.