*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Châu Mộ rất chi là cạn lời, không ngờ rằng Hộ Môn Thảo này chẳng những có thể phân biệt chủ khách, còn nắm giữ kỹ năng khinh hiền sợ ác linh hoạt đến vậy…!
Hộ Môn Thảo kính cẩn lễ phép giúp Châu Mộ mở cửa, thuận tiện chuyển Hổ Ưng cậu đem về vào trong.
Không gian bên trong ký túc xá của Hoa Linh vẫn đủ chứa, dù sao nơi này cũng không thiếu học sinh có nguyên hình siêu to khổng lồ.
Tiện nhất là cánh cửa có độ đàn hồi nhất định, nếu không với sức lực của nhiều học sinh nơi đây, thì có thể sẽ thường xuyên xảy ra tình huống “tông cửa xông pha” rồi. Bên trong cũng có không gian lưu trữ cực lớn cho học sinh để đồ dùng cá nhân.
Điều này quá là tiện cho Châu Mộ luôn, hành lý cậu mang theo đầy ắp, thậm chí vì lo trường học không có gì để ăn mà tự mang theo một bao gạo thơm, còn có một ít hạt giống, định trồng chút hành trong phòng ngủ.
Châu Mộ cẩn thận dọn dẹp lại mặt bàn, đem đao cụ bày ra, nguyên cả một bộ.
Tiếp đó mặt đầy vui vẻ cắt tiết, nhổ lông Hổ Ưng.
Một dao! Chặt đứt xương sống, lấy đầu xuống.
Cánh được tách ra một bên, con dao nhọn đâm vào trong xương bả vai, cắt đứt từng lớp cơ, gỡ bả vai khỏi thành ngực.
Xử lý xong tứ chi liền rạch mổ khoang bụng, lấy tất cả nội tạng ra ngoài, phân loại sắp xếp gọn gàng, còn dán cả nhãn lên trên.
Hành động có thể nói là nước chảy mây trôi, không một động tác thừa.
Châu Mộ đeo khẩu trang, hai tay mang găng tay cao su, cậu cầm một miếng sườn lên, hai mắt phát sáng quay đầu lại nói với Du Kỳ: “Anh xem, miếng sườn này to ghê, tôi biết ngay là thịt của nó thật sự rất chắc mà! Tôi thích phần vừa có thịt có vừa xương nhất luôn, biết không, thịt ở phần gần xương có rất nhiều sợi mô liên kết, vừa tươi vừa mềm, kết cấu phong phú, vừa nướng là phần thịt mọng nước——”
(Chời ơi bé Mộ nói chiện khum ngắt câu gì hết đọc muốn lòi con mắt luôn (╯ ̄Д ̄)╯╘═╛
)Toàn bộ quá trình vừa rồi Du Kỳ nhìn không sót một thứ gì.
Cậu bạn cùng phòng nhỏ bé yếu đuối có thể ngã sấp mặt tại chỗ này động tác phanh thây cực kỳ thành thạo, lúc trước dõng dạc hăng hái ngăn cản hắn hỏa táng cũng không phải là không có mục đích, còn hứng thú bừng bừng muốn dùng cách của loài người mà đem bộ phận mình thích nhất đi nấu lên.
Thậm chí trong đầu Du Kỳ còn lóe lên một ý nghĩ, loại hiểu biết thấu đáo về xương thịt này, nếu như được dùng trong lúc chiến đấu…
Nhưng suy nghĩ của hắn rất nhanh liền trở lại trên người Châu Mộ, quét qua từng tấc từng tấc một, thân hình gầy yếu, tay chân mảnh khảnh, khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, chỉ còn lại một đôi mắt sáng ngời, đang phản chiếu hình ảnh miếng sườn.
Thật đúng là, vừa nhỏ bé yếu ớt lại hung hãn mạnh mẽ mà.
Nói thế nào đây, không ngờ lại là một động vật nhỏ làm cho người ta cực kỳ yêu thích.
Điều này tuyệt đối không phải là vì từ mẫu giáo tới giờ Du Kỳ đến cả thú cưng cũng chưa từng nuôi—— Phần đông sinh vật sẽ theo bản năng mà tránh né hắn, đó là do cơ chế di truyền quyết định, nỗi sợ hãi bẩm sinh cùng với kiến thức được học sau này đều sẽ cho bọn họ hiểu được rằng không nên đến gần hung thú.
Ngón tay Du Kỳ gõ gõ lên mặt bàn nói: “Còn cần gì thì cứ nói với tôi.”
Châu Mộ càng vui vẻ hơn: “Cảm ơn! Anh tốt thật á!”
Du Kỳ:? Câu này thật sự là lần đầu được nghe.
Nửa giờ sau, sườn nướng ra lò.
Hệt như Châu Mộ suy nghĩ, nhiệt độ cao làm cho bề mặt miếng sườn sinh ra phản ứng biến nâu, đến là vừa đẹp, cạnh bên có chút màu nâu cánh gián, vụn gia vị phân tán rải rác giữa những phần mỡ phát ra tiếng xèo xèo, phủ nước tương lên là đã nướng tới độ thơm ngon đạt chuẩn, ngay cả một đoạn sụn nhỏ trong thịt cũng đáng yêu đến mức khiến người ta muốn gặm một phát.
Cơm càng trắng càng thích, thịt thái càng nhỏ càng tốt.*
(*食不厌精,脍不厌细 Thực bất yếm tinh, khoái bất yếm tế: Câu nói trong “Luận ngữ” của Khổng Tử; ý là ‘thức ăn thì làm càng tinh tế càng tốt’.)Châu Mộ lớn lên với loài người, cũng có nhu cầu nhất định với mỹ thực.
Cậu không thể chờ được mà cắn một phát, cảm thụ giữa răng môi là từng tảng thịt mềm mà không bở đang dần tách ra khỏi cây sườn, phần nước thịt dồi dào được bọc dưới lớp da mềm xốp liền nhân cơ hội này lấp đầy khuôn miệng.
“Đỉnh quá đi hu hu hu Hổ Ưng à, Hổ Ưng, tôi phải nhớ thật kỹ, Hổ Ưng ăn ngon ngon.” Châu Mộ mặt đầy cảm động, đưa đĩa đến trước mặt Du Kỳ, do dự một chút, lấy ra miếng nhỏ nhất trong đó, tỏ ý cảm ơn người đã cung cấp nguyên liệu, “Mau tranh thủ lúc còn nóng ăn đi!”
Du Kỳ nghiêng đầu lẳng lặng nhìn.
Hắn không hứng thú lắm với việc như là ăn uống, nhưng dáng vẻ của Châu Mộ không hiểu sao lại lấy lòng được hắn, hắn vươn tay ra.
Bàn tay đó trên không trung không có dò về phía đĩa thịt, ngược lại lướt qua, thẳng tắp rơi xuống đầu Châu Mộ, sờ một cái.
Châu Mộ: “Hử?”
Cậu chỉ là thấy hơi khó hiểu nhìn nhìn Du Kỳ, một chút cũng không có ý định muốn trốn đi.
Du Kỳ như có như không vò vò tóc cậu, thuận miệng nói: “Cậu ăn đi.”
Ánh mắt Châu Mộ nhìn hắn liền nhiều ra vài tia thương xót: Có phải là không tháo rọ mõm ra được không, không ăn gì được hết trơn tội nghiệp quá à hu hu hu hu hu ha ha ha ha há há hí hí mình có thể ăn thêm một miếng nữa rồi.
Châu Mộ rất nhanh liền tươi tắn trở lại, vừa gặm sườn vừa cảm khái: “Hình như còn thiếu chút gì đó.”
Du Kỳ: “?”
Học viện Hoa Linh không những có căng tin, hơn nữa nó còn khá lớn.
Vả lại bởi vì nơi đây là Học viện tổng hợp, thu nhận học sinh mọi chủng tộc, cho nên mặt hàng thực phẩm của các tộc đều có cả. Không dám nói là cái gì cũng có, nhưng kỳ thực cũng không thiếu thốn như Châu Mộ nghĩ.
Sau khi kết thúc lễ khai giảng, Xuân Mười Chín liền đi thẳng đến căng tin, hôm nay hồi tưởng lại khí tức của Châu Mộ ngày hôm qua, lại uống thêm hai lạng rượu.
Ài, tiểu yêu quái, cứ trốn gã làm cái gì, không nghe hôm nay hiệu trưởng điểm mặt Du Kỳ cảnh cáo à.
Đúng, gã phải đi khuyên Châu Mộ, ở cùng với Du Kỳ nguy hiểm quá thể.
Chuyển đến sống với gã, chí ít… dù sao… ít nhất sẽ không đáng sợ đến vậy.
Trở về ký túc xá, vừa mới đi tới cầu thang liền nhìn thấy một vài học sinh không xa không gần vây quanh cửa phòng 1203, bàn luận sôi nổi.
Hửm?
Xuân Mười Chín ngửi một hồi, ở trong không khí đánh hơi được một mùi thịt cháy xém thơm ngon, cho dù gã vừa mới ăn xong, mùi vị này cũng mê người quá thể, nhưng gã vừa tiến tới gần liền nghe được những người khác thảo luận đều là:
“Rốt cuộc là đan dược gì thơm dữ vậy? Còn mang mùi thịt nữa??”
“Du Kỳ rốt cuộc là đang luyện đan dược gì vậy! Thơm chết tui rồi.”
“Ai đi gõ cửa hỏi tí đi?”
“Cậu dám hỏi? Chỉ đi ngang qua thôi cũng bị cọng Hộ Môn Thảo kia rủa tận năm phút, đệt, miệng bẩn vãi.”
Xuân Mười Chín chậc một tiếng, rất nhiều người vẫn không hay việc Du Kỳ có bạn cùng phòng, lại cho rằng mùi thịt này là Du Kỳ đang luyện đan.
Hôm nay uống cũng không nhiều lắm, Xuân Mười Chín tiến lên, trước khi Hộ Môn Thảo mở miệng liền nói: “Ầy dà tao biết, tao biến thái.”
Hộ Môn Thảo: “…”
Hộ Môn Thảo: “&*%¥# Đệt mợ da mặt mày đúng là dày thật á, tao ****** chưa bao giờ gặp người **** như mày nếu tao mà có tay là bây giờ tao liền vung nắm đấm quạt ** cho mày** đến bậc thềm lớp học!”
Xuân Mười Chín mắt điếc tai ngơ, nện cửa gọi: “Du Kỳ, có phải cậu lén xơi Châu Mộ tôi gửi nhờ rồi hay không, cậu mở cửa, chia cho tôi một nửa với!”
Lúc này cửa phòng 1203 liền mở ra, Du Kỳ xuất hiện ở cửa.
Rõ ràng vừa rồi còn có người vây xem, vừa nhìn thấy mặt Du Kỳ, cả một tập thể người tự dưng lại có việc cần làm, tản ra tứ phía.
“Lên lớp thôi đi học thôi.”
“Về ký túc thu quần áo đây.”
Ánh mắt Du Kỳ dừng ở trên người người duy nhất không nhúc nhích là Xuân Mười Chín, nói: “Đến vừa khéo, cái nồi gang* của cậu đâu? Cho mượn tí.”
“Bản thân cậu không có à? Chưa thấy cậu mượn tôi thứ đó bao giờ.” Xuân Mười Chín miệng là nói như vậy, nhưng vẫn mở cửa đem cái nồi gang mà mình dùng để luyện đan qua, tiện thể định thò đầu nhìn vào phòng 1203, nhân cơ hội tìm kiếm bóng dáng của Châu Mộ.
Hộ Môn Thảo tiếp tục mắng mỏ: “Mày *** là cái thứ hàng gì trong lòng mày còn không rõ sao ha ha ha ha, hỏi mượn đồ mày thôi, đừng có mà tưởng bở mình ghê gớm lắm *****”
Châu Mộ thì trốn ở sau lưng Du Kỳ, đưa tay nhận nồi gang của Xuân Mười Chín, nhưng cậu vừa nhìn thấy mặt Xuân Mười Chín liền lập tức ôm nồi trốn trở về.
Xuân Mười Chín mặt đầy tiếc hận kêu lên: “Cậu trốn tôi làm chi, tôi cứ nghĩ làm gì mà mượn nồi, hóa ra là cậu muốn dùng, có phải vừa mới khai giảng nên chưa kịp chuẩn bị không. Sao không nói sớm, tôi có thể không cho cậu mượn sao, nồi của tôi còn mới tinh luôn, nếu cậu chuyển đến ở với tôi——”
Hộ Môn Thảo cực kỳ kính nghiệp: “Cút đê ****** đừng có mà tới nhà tao giở trò lưu manh, mày tởm lợm muốn chết!”
Đang nói dở, Xuân Mười Chín ngửi được một tia hoả khí, chỉ riêng hỏa khí thì cũng không có gì, luyện đan sao có thể không có hỏa khí. Nhưng ngoài nó ra, còn có mùi trái cây ăn quả nào đó, từng ngửi thấy ở đâu ta, giống như là ở căng tin…
Xuân Mười Chín cảm thấy không ổn, “Châu Mộ! Cậu lấy cái nồi gang của tôi luyện gì đó?”
Đối diện gã, giọng của Châu Mộ như lung lay sắp đổ: “Luyện cơm cháy.”
Dù cho đã có thịt sườn, nếu không ăn thêm miếng cơm thì cứ thấy không có đủ đã.
Xuân Mười Chín: “……”
Đệt mợ!!!
Xuân Mười Chín không nhịn được nữa, muốn đoạt nồi chạy đi.
Châu Mộ ở bên trong như là biết gã đang nghĩ gì, ấm ức nói: “Anh vừa nói là cho tôi mượn mà.”
Mặt Xuân Mười Chín tái mét.
Đó là vì hắn không biết Châu Mộ lấy để làm cái, cái nồi Cửu Tinh tích góp ba tháng mới mua được, còn chưa kịp mở lò thế mà phải chịu đựng cảnh bị làm nhục như vậy.
Xuân Mười Chín cố gắng đi vào, nói chuyện tử tế với Châu Mộ, nhưng Du Kỳ vẫn chắn ở trước cửa không nhúc nhích. Gã thầm nghĩ đây chính là trả thù, đây nhất định là trả thù gã mà!
Du Kỳ trước nay luôn ở một mình, đều tại vì Xuân Mười Chín gã nên mới mang Châu Mộ đến ký túc xá của hắn. Hơn nữa tiểu yêu quái lớn lên cùng loài người này còn rất bướng bỉnh, làm thế nào cũng không dọa cậu ra ngoài được.
Du Kỳ dính vào phiền toái, lần này e là cố ý muốn xem chuyện cười của gã, trời sinh Du sao còn sinh ra Lượng…
Xuân Mười Chín não bổ* rất nhiều.
(*脑补: ngôn ngữ mạng, thường chỉ việc tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu. Suy nghĩ viễn vông về những sự việc mà mình muốn có nhưng lại không phát sinh trong truyện tranh, tiểu thuyết và cả bên ngoài cuộc sống.)Nhưng nồi Cửu Tinh đã không còn, mặt mũi cũng không thể mất nữa được.
Xuân Mười Chín miễn cưỡng nhấc lên một nụ cười, làm bộ làm tịch, giọng nói mang theo uy hiếp nói: “Tôi là kêu cậu nhớ xài cẩn thận, chớ để xảy ra chuyện.”
Mặt Châu Mộ đầy vẻ ngây thơ: “Yên tâm, tôi có chừng mực mà, tôi ít khi làm dính nồi lắm.”
Xuân Mười Chín: “…”
Hộ Môn Thảo: “Cười chết tao.”
Xuân Mười Chín: “………”
“&#%¥ rửa sạch chưa đấy!” Xuân Mười Chín lòng đầy oán khí, nâng nồi gang Châu Mộ vừa trả lại nhìn tới nhìn lui, gã sợ Châu Mộ làm dính nồi thật.
“Rửa sạch rồi.” Châu Mộ nói.
Xuân Mười Chín nâng mắt nhìn cậu, cúi người kề sát bên quai hàm của cậu: “Bữa ăn này của cậu xem như là tôi cho, sau này nhất định phải đòi lại.”
Yết hầu Châu Mộ lăn lên xuống, lui về phía trong phạm vi phòng 1203.
“Cậu vẫn chưa tham gia huấn luyện nhập học nhỉ, còn thật sự cho rằng…có một nơi an toàn.” Xuân Mười Chín cười mỉm chi, ôm nồi đóng cửa ký túc xá của mình, “Có một ngày, cậu sẽ tự mình đến tìm tôi thôi.”
Châu Mộ cũng đóng cửa lại.
Việc huấn luyện nhập học mà Xuân Mười Chín đề cập đến, thầy Loa cũng đã từng nhắc qua.
Học viện Hoa Linh không giống với trường học của loài người, sau khi khai giảng thì có huấn luyện quân sự, nhưng tương tự với nó, bọn họ có một đợt huấn luyện nhập học.
Bởi vì Hoa Linh đã thành lập mấy trăm năm, như lời cảnh cáo của chủ nhiệm giáo dục và hiệu trưởng, trong trường có kha khá điều cấm kỵ, học sinh mới nếu không cẩn thận dính phải, e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Kể từ khi thành lập trường tới nay cũng không thiếu mấy chuyện như thế bao giờ.
Do đó, khoá huấn luyện nhập học này khá là cần thiết.
Đợt huấn luyện này không phải là 24/7, mà là được thực hiện trong thời gian trống tiết, kéo dài nửa tháng.
Giờ đây, Châu Mộ sắp phải đi hoàn thành khóa huấn luyện này.
Dựa theo thông báo, Châu Mộ đi tới hội trường lớn của trường để tập hợp…
Lưu ý rằng, khoá “huấn luyện nhập học” này là huấn luyện những người lần đầu đến Hoa Linh. Lúc trước đã từng nói qua, Hoa Linh mặc dù là Học viện tổng hợp, nhưng bởi vì lý lo về khu vực vân vân, rất hiếm khi có người ngoài thi vào.
Học ở lớp càng cao thì càng là như vậy.
Cho đến năm nay, học sinh mới từ bên ngoài đến được phân vào cùng lớp với Châu Mộ lại càng thưa thớt, đến mức chỉ có một mình cậu, những người khác đều là từ trường này, phân khu học rồi cứ thế mà lên cấp.
Hơn nữa bởi vì yêu tộc ngày càng coi trọng việc giáo dục, cũng rất ít khi xuất hiện tình huống cả bó tuổi rồi mới vào nhập học.
Nói nhiều như vậy, thật ra đại ý chính là…
“Người anh em, anh học lớp mấy, sao mà cao dữ thần vậy?” Một học sinh mới thuộc khu tiểu học cao một mét tư chống nạnh ngẩng đầu, nói chuyện với Châu Mộ.
Châu Mộ: “……”