Lâm Mộc Viễn ngẫm lại Tần Thiên Mạch kỳ thật rất thảm, hắn và người trong nhà có mối quan hệ không tốt, hiện tại hắn thậm chí không có tiền sinh hoạt và phải kiếm tiền bằng cách dạy kèm cho cậu, Lâm Mộc Viễn càng nghĩ càng cảm thấy hắn đáng thương.
Lột vỏ một quả hạt dẻ xong,Lâm Mộc Viễn đưa hạt dẻ đã bóc vỏ đưa tới trước mặt Tần Thiên Mạch, cười tủm tỉm nói: “Thầy Tần, mời thầy ăn.”
Bắt đầu từ hôm nay, Tần Thiên Mạch sẽ chính thức nâng cấp trở thành thầy giáo của cậu.
Tần Thiên Mạch trong lòng run lên khi bị cậu gọi là "thầy Tần", sững sờ nhìn hạt dẻ được Lâm Mộc Viễn đưa tới, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Nhìn thấy Tần Thiên Mạch chậm chạp không nhận, Lâm Mộc Viễn còn tưởng rằng cậu bị hắn ghét bỏ.
"Tôi đã rửa tay trước khi lột hạt dẻ." Lâm Mộc Viễn duỗi đôi bàn tay trắng nõn của mình ra, "Cậu nhìn xem, bàn tay tôi rất sạch sẽ."
Tần Thiên Mạch do dự một lát, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy bỏ vào miệng.
Lâm Mộc Viễn vui vẻ mỉm cười.
Sau đó, Lâm Mộc Viễn lột tiếp một quả hạt dẻ đưa cho hắn, hạt dẻ còn có chút nóng, sau khi lột mấy quả hạt dẻ, đầu ngón tay cậu đều phiếm hồng.
"Được rồi, cậu đừng lột nữa." Tần Thiên Mạch lấy trên bàn ra một quyển sách giáo khoa toán lớp 10 và quyển sổ tay đặt trước mặt cậu, "Bắt đầu xem từ đơn vị thứ nhất, chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.”
"Quyển sổ tay này của ai?”
"Lương Khải Phi."
Không giống như những tuyển thủ có thiên phú như Tần Thiên Mạch.Thái độ học tập của Lương Khải Phi rất cẩn thận tỉ mỉ. Bắt đầu từ năm lớp 10, cậu ta đã ghi chép lại những nội dung chính của từng môn học vào quyển sổ tay,hôm nay lúc cậu ta tìm tài liệu giảng dạy lớp 10 cho Lâm Mộc Viễn, thuận tiện cũng cho Lâm Mộc Viễn mượn những quyển sổ tay này.
"Kỳ thật những nội dung này tôi đã từng học qua ở nhà rồi." Lâm Mộc Viễn không muốn bắt đầu lại từ đầu:"Tôi cảm thấy,cậu có thể bắt đầu dạy kèm cho tôi từ nội dung học kỳ này là được."
"Sự thật chứng minh,gia sư trước kia của cậu dạy không tốt, việc học cũng giống như xây một ngôi nhà, nếu không đặt nền móng tốt thì mọi thứ sẽ trở nên vô dụng. Bây giờ cậu chỉ có thể học lại những kiến thức cơ bản của cấp ba rồi dần dần học lên."
Hắn thực sự không biết gia sư trước đây của Lâm Mộc Viễn đã dạy cậu như thế nào,một đối một dạy kèm chuyên nghiệp, kết quả thành tích Lâm Mộc Viễn lại kém thành dạng này.
Chỉ lấy tiền không làm việc,gia sư kia chỉ biết đầu cơ trục lợi*.
*Lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng
Lâm Mộc Viễn không vui khi nghe Tần Thiên Mạch diss thầy giáo cũ của mình: "Gia sư cũ của tôi đã cố gắng hết sức để dạy tôi,chỉ là do tôi không không học tập chăm chỉ.”
Gia sư trước đây của cậu rất giỏi, anh từng là người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học toàn tỉnh.
Tần Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng: "Cậu còn bảo vệ cho hắn."
Lâm Mộc Viễn mở quyển sổ tay của Lương Khải Phi ra xem,trình tự sắp xếp và nội dung rõ ràng mạch lạc, quả thực chính là sản phẩm thiết yếu để ôn tập.
"Sổ tay của Lương Khải Phi coi qua quả thực không tệ.Chờ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cậu ấy có thể bán chúng với giá cao cho các đàn em lớp dưới của mình." Lâm Mộc Viễn một bên lật một bên cảm khái.
Tần Thiên Mạch nói: "Cậu ta và cậu ngồi cùng bàn, về sau cậu có thể học cậu ta cách ghi chép sổ tay."
Hắn đã từng nhìn qua sổ tay của Lâm Mộc Viễn trước đây,ghi chép vô cùng lộn xộn.
Tối đó, Tần Thiên Mạch dạy kèm môn toán cho Lâm Mộc Viễn trong một giờ,sau đó hắn khổ cực phát hiện ra,Lâm Mộc Viễn không chỉ không học tốt kiến thức cấp ba phổ thông mà nền tảng cấp hai cơ sở cũng kém,xem ra phải tìm tài liệu giảng dạy cấp hai cho cậu học.
Dạy kèm cho cậu đúng thật là một nhiệm vụ gian khổ.
Sau khi dạy kèm kết thúc, Lâm Mộc Viễn gửi cho Tần Thiên Mạch một hồng bao trị giá 200 tệ.
"Tối nay vất vả cho cậu rồi." Lâm Mộc Viễn tự hiểu lấy mình*, Tần Thiên Mạch có thể nhịn không nổi giận với cậu,đã không mấy dễ dàng rồi.
*Sự hiểu biết về bản thân đề cập đến sự hiểu biết về hoàn cảnh và khả năng của chính mình.
Tần Thiên Mạch nhận tiền, nói: "Ngày mai 10 giờ tối,tôi sẽ dạy tiếng Anh cho cậu."
"Được, thầy Tần.”Lâm Mộc Viễn ngoan ngoãn đồng ý.
"Mà cuối tuần này họp phụ huynh cậu có nói cho anh trai cậu nghe chưa?" Tần Thiên Mạch hỏi cậu.
Lâm Mộc Viễn cảm thấy hơi chột dạ: “Hôm nay tôi đã gọi điện cho anh trai, cuối tuần này anh ấy có việc nên không đến được nên tôi đã sắp xếp để anh họ đến họp phụ huynh thay cho tôi.”
Bọn họ cả nhà đều là hồ ly tinh, cậu không tin Tần Thiên Mạch đều biết.
"Anh trai cậu không đến buổi họp phụ huynh đầu tiên khi cậu chuyển đến trường khác?" Tần Thiên Mạch có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn. Dựa theo trình độ Lâm Mộc Phong yêu thương em trai mình,chẳng lẽ buổi họp phụ huynh của Lâm Mộc Viễn đối với Lâm Mộc Phong không quan trọng?
Lâm Mộc Viễn thở dài: “Có lẽ anh ấy ngại việc đi họp phụ huynh cho tôi vì sợ mất mặt.”
Tần Thiên Mạch cảm thấy lý do này rất có sức thuyết phục, dù sao Lâm Mộc Phong từ nhỏ đã ưu tú. Với thành tích của Lâm Mộc Viễn, việc đi họp phụ huynh cho cậu quả thực là phải có dũng khí và da mặt dày.Lâm Mộc Phong không thể bỏ khuôn mặt ưu tú này xuống là chuyện bình thường.
Lâm Mộc Viễn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Chú Tần có đi họp phụ huynh cho cậu không?”. Tru𝗒ện cop từ trang ++ T 𝘙 u M T 𝘙 𝑈 𝗬 𝘌 N.vn ++
Tần gia cùng Lâm gia có giao tình sâu như vậy, cậu sợ ba Tần khi đến dó sẽ phát hiện ra thân phận "anh họ giả" của cậu.
Tần Thiên Mạch mặt không biểu tình nói: "Ông ta sẽ không tới."
Lâm Mộc Viễn nhịn không được mà hiếu kì hỏi: “Vậy ai sẽ đi họp phụ huynh cho cậu?”
"Không có ai tới." Nói xong, Tần Thiên Mạch đứng dậy rời khỏi phòng đọc sách, "Tôi đi ngủ."
Học bá chính là tùy hứng như vậy, họp phụ huynh nói không đến là không đến, đáng tiếc, nếu cậu có thành tích giống Tần Thiên Mạch, cậu nhất định sẽ khiến anh trai cậu tăng thể diện khi đến trường.