Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 102: Nói thật.



Chương 102: Nói thật.

Lý Hàn Sở bị nữ quỷ đè dưới đất, cổ bị nữ quỷ bóp chặt. Móng tay nữ quỷ rất dài, cắm sâu vào da thịt hắn.

Lý Hàn Sở đau đớn, nâng đầu gối thụi vào bụng nữ quỷ, nhưng lại không thể chạm vào ả.

Mục Dung vung toả hồn liên trói lấy nữ quỷ, tiện tay kéo về sau một phát, giải cứu Lý Hàn Sở.

Quần áo của Lý Hàn Sở bị nữ quỷ xé rách tung toé, nhưng trong mắt hắn không có sợ hãi, từ miệng vết thương chảy ra không phải máu mà là nước, đây là vì hắn chết đuối mà thành.

Cảm giác đau đớn kích động ác tính của Lý Hàn Sở, hai mắt hắn đỏ rực, lúc nào cũng có thể lao vào chiến tiếp 

Đương nhiên nữ quỷ kia cũng không phải nhân vật dễ đối phó, toả hồn liên bị đánh bật ra.

Mục Đích không thể không tập trung tinh lực, tăng cường năng lực của toả hồn liên.

Tô Tứ Phương cầm bình bát đặt lên đầu Lý Hàn Sở: "cám ơn Lý thí chủ đã cứu nguy, tu hành không dễ, chớ động sát niệm, quay về đi."

Được kim quang bao phủ, Lý Hàn Sở dần dần biến lại thành thiếu niên anh tuấn. Hắn nhìn Mục Dung cười cười, nụ cười có chút ngại ngùng: "Cám ơn."

Sau đó quay về bình bát của Tô Tứ Phương.

Đột nhiên! Từ trên người nữ quỷ toát ra ánh sáng màu đỏ đánh bật toả hồn liên ra, ả thuận theo khe hở chạy đi.

Mục Dung ngây ngẩn cả người, cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy hồn phách nào có thể thoát khỏi sự giam cầm của toả hồn liên.

Nữ quỷ chạy trốn, ngoảnh đầu một trăm tám mươi độ, khuôn mặt tái nhợt, thất khiếu chảy máu, ả oán giận nhìn Mục Dung, môi khẽ nhếch như nói: Ta sẽ quay lại.

Mục Dung muốn đuổi nhưng chân lại không nghe lời cứ bất động.

Tang Đồng và Tang Du chạy vào trong cửa hàng, thấy bên trong một mớ hỗn độn, Lưu Hồng Đức nằm một đống, khoé miệng rỉ máu, bộ dạng tiểu bạch kiểm đã sưng thành đầu heo.

Tang Đồng dò xét một vòng, không nhìn thấy Tô Tứ Phương đâu, lo lắng gọi: "Tô Tứ Phương!"

"Tang Đồng với Tang Du đến rồi, chúng ta ra ngoài đi."

"Ừm."

Mục Dung và Tô Tứ Phương quay lại phía trước, Tang Đồng chạy đến trước mặt Tô Tứ Phương, bắt lấy hai tay nàng: "Có sao không? Mặt của mấy người bị sao??"

Tô Tứ Phương nhìn nhìn Tang Đồng, đôi mắt luôn không gợn sóng bỗng có chút lăn tăn: "Cám ơn Đồng sư tỷ đã quan tâm, Tứ Phương không sao."

Tang Du cũng đang nhìn Mục Dung, tuy không thấy vết thương nào nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Cô có sao không? Nữ quỷ đâu?"

Mục Dung an ủi cười: "Tôi không sao, nữ quỷ chạy rồi, tiểu Phương sư phụ bị thương nhẹ."

Tang Đồng buông tay Tô Tứ Phương ra, nhìn thấy vết xanh vết tím trên trán nàng: "Ai đánh mấy người? Có choáng đầu không, chúng ta đi chụp CT não đi, đừng để bị đánh đến xuẩn."

"Em không sao, chỉ là không thể bảo vệ cửa hàng của Đồng sư tỷ và Mục thí chủ."

"Đồ hư thì mua lại, cửa hàng thành ra vậy là do ai làm? Nữ quỷ sao?"

Mục Dung tiếp lời: "Cô xem Lưu Hồng Đức trước đi, hình như hắn trúng tà, khi tôi đến thấy hắn đang cầm cây đuổi đánh tiểu Phương sư phụ, cửa hàng cũng là do hắn phá, tôi để A Miêu nhập vào hắn rồi."

Tang Đồng nhíu mày, đi đến bên cạnh Lưu Hồng Đức, cô còn chưa kịp làm gì, Lưu Hồng Đức đã trợn mắt ngất xỉu.

A Miêu thoát khỏi thân thể của Lưu Hồng Đức, cô nhấc chân đạp mấy cước vào hắn, đáng tiếc chân của cô lại xuyên qua thân thể hắn.

A Miêu thở hồng hộc chống eo: "Coi như mày mạng lớn, nếu không hôm nay tao đánh cho má mày nhìn hết ra!"

Tang Đồng nắm tay Lưu Hồng Đức, ấn ấn năm đầu ngón tay, ngạc nhiên "a" một tiếng.

Cô rót ly nước, châm lửa đốt bùa bỏ vào trong lý, cục xúc mở mồm Lưu Hồng Đức ra, đổ vào.

"Chúng ta sửa sang cửa tiệm một chút, đem mấy thứ đáng giá tính đủ, mai gọi công ty dọn dẹp đến."

Nửa tiếng sau Lưu Hồng Đức ung dung tỉnh lại, mắt vừa mở liền tru như heo bị thọc tiết.

Hai tay hắn che giữa hai chân, thân thể co rúm lăn lộn dưới đất.

A Miêu thấy vậy cao hứng vỗ tay: "Cho chừa thằng cẩu xục, nát trứng chưa con!"

Tang Du nghe hiểu 'hàm ý' bên trong, vội ho khan mấy tiếng.

Lưu Hồng Đức cảm giác bên cạnh có người, thân thể cứng đờ, tiếng tru tréo vội giảm xuống, nắm dưới đất tức giận.

Qua mấy phút sau Lưu Hồng Đức vật vã bò dậy, một tay che mặt một tay che trứng, chất vấn: "Chuyện gì đây? Ai đánh tôi??"

Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, nhẹ giọng trả lời: "A Di Đà Phật, là chính thí chủ tự đánh mình."

"Gì mẹ?? Không có khả năng, sao tôi không có ấn tượng gì hả?"

"Vị thí chủ này, người xuất gia sẽ không nói dối, vừa nãy là ngài tự đánh mình, cũng may Đồng sư tỷ cho ngài uống nước phép ngài mới khôi phục bình thường lại."

A Miêu trốn sau lưng Mục Dung cười ha hả: "Mục Dung đại nhân, tiểu Phương đại sư xấu xa ghê, ha ha ha~"

Khoé miệng Mục Dung khẽ nhếch, Tang Du tiến lên nói: "Tiểu Phương sư phụ nói sự thật, lúc bọn tôi tiến vào là đã thấy cậu tự mình vã mình rồi."

Tô Tứ Phương nói tiếp: "Lúc nãy thí chủ giống như nổi điên, không chỉ đập nát cửa hàng, mặt tôi ra thế này cũng là nhờ thí chủ ban cho."

Lưu Hồng Đức éo tin, quả quyết bác bỏ: "Không thể nào, cô đừng gạt tôi, một chút ấn tượng tôi cũng không có, tôi không bị điên sao có thể tự đánh mình hả? Mỗi năm tôi đều đi kiểm tra sức khỏe, thân thể của tôi rất tốt, nhất định là mấy người lừa đảo, đặc biệt là cô!"

Lưu Hồng Đức trả đũa, chỉ vào Tô Tứ Phương quát: "Chính là cô, cô dùng tà phép gì với tôi hả? Tôi nghe cô niệm cái giống gì đấy xong éo nhớ được gì nữa, mấy người các cô hợp lại định gạt tiền tôi hay gì? Tự tôi đánh tôi à? Nói không nhột mồm hả? Tôi không biết, tôi bị thương ở trong cửa tiệm các cô, ngày mai tôi đi giám định chấn thương, chờ bồi thường đi!"

"Đ!t mợ!"

A Miêu bay tới trước mặt Lưu Hồng Đức, chỉ vào mũi hắn chửi: "Cái thằng lòn vô sỉ này! Trộm chó còn la làng hả? Sao không đi giựt giải Oscar đi ba!"

Tang Đồng bắt chéo chân, ôm tay khẽ cười nói: "Trên đời này chưa từng có ai nghe Tô Tứ Phương niệm kinh mà thân thể khó chịu cả, cậu may mắn có thể nghe cô ấy niệm, là mộ tổ cha tổ mẹ cậu bốc lên khói xanh, tám đời phúc phận đấy, bọn tôi lừa đảo à? Cậu có cái thứ gì để bọn tôi lừa? Mấy miếng đất dưới quê à? Hay là hai ngàn tiền đặt cọc? Okie, giám định chấn thương đi, muốn thưa kiện thì tôi chơi tới với cậu, đồ vật bị phá hư không cần cậu bồi thường, bọn tôi sợ bẩn lắm. Việc làm ăn chấm dứt tại đây, mời đi."

Mặt Lưu Hồng Đức lúc trắng lúc đỏ, nhưng chân không động.

Tang Đồng khinh thường cười: "Sao vậy Lưu tiên sinh?"

Lưu Hồng Đức ấp úng nửa ngày, nói: "Các người...đâu thể nói kết thúc là kết thúc được, hơn nữa đã trễ rồi, chỗ này ngoại thành sao bắt được xe, muốn đi cũng phải sáng mai mới được."

"À, vậy cậu tùy ý đi, Du nhi, Tô Tứ Phương chúng ta đi."

Lưu Hồng Đức chặn Tang Đồng lại, bắt lấy tay cô, mặt dày cầu xin: "Đại sư đại sư, ngài đừng nóng, lúc nãy tôi đau quá nên nói bậy thôi. Ngài là ngoại thế cao nhân xin đừng chấp nhặt phàm phu tục tử như tôi, một vạn thì một vạn, nha? Chúng ta từ từ nói chuyện được không?"

Tang Đồng rút tay, lau lau chỗ bị Lưu Hồng Đức đụng vào, ung dung ngồi xuống nói: "Lưu tiên sinh, cậu ra khỏi chỗ này, ngày mai có còn thấy mặt trời nữa không tự cậu rõ hơn tôi. tôi ngán nghe xàm ngôn của cậu rồi, đương nhiên tôi cũng không cần phải tăng giá của cậu, vừa nhìn thấy cậu là đã biết làm ăn lỗ vốn rồi, sở dĩ tôi quyết định giúp cậu không phải vì tiền, hiểu không?"


"Hiểu hiểu!"

"Cho cậu cơ hội cuối, tôi có hai điều kiện."

"Được được, tôi đồng ý!",

"Thứ nhất, chân thành xin lỗi người bị cậu đánh, tất cả phí kiểm tra, chữa trị cậu nhất định phải trả."

Lưu Hồng Đức quay đầu nhìn nhìn, thấy Tô Tứ Phương tinh thần rất tốt, chỉ bị thương trên mặt liền sảng khoái đáp: "Được."

Hắn đi tới trước mặt Tô Tứ Phương, gập người chín mươi độ: "Xin lỗi đại sư, tôi thật lòng xin lỗi ngài, tiền viện phí của ngài tôi sẽ lo liệu."

"Thí chủ không cần đa lễ, chuyện này...

"Khụ khụ!"

Tang Đồng ho khan cảnh cáo Tô Tứ Phương, người sau chất phát cười, không nói ra ba chữ 'không trách ngài."

Lưu Hồng Đức trở lại trước mặt Tang Đồng, cái đầu sưng như đầu heo cố nặn tươi cười: "Tang đại sư, ngài thấy đủ chân thành chưa?"

"Ừm, rất tốt, ngồi đi."

"Ai, cám ơn!"

Tang Đồng hằng giọng, cầm ly nước hớp một ngụm: "Điều kiện thứ hai rất đơn giản."

"Ngài cứ nói."

"Tôi muốn cậu nói thật."

Lưu Hồng Đức khẽ giật mình, sau đó lại tiếp tục tươi cười: "Tang đại sư, tôi không hiểu ý của ngài lắm."


"À, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ? Lưu tiên sinh, mời đi."

"Đại sư, tôi thật không hiểu ý ngài, ngài đừng làm khó tôi được không? Ngài cũng không thể thấy chết không cứu, biển người mênh mông vậy mà cũng để tôi tìm được ngài, thì cũng là coi như có duyên đúng không?"

"Lưu tiên sinh không phải con một nhỉ?"

Lưu Hồng Đức không hiểu sao Tang Đồng lại hỏi như vậy, theo bản năng liền 'ừm', lập tức bổ sung: "Tôi có hai người chị, chị hai đã lập gia đình, chị ba thì bị bệnh qua đời lúc tôi còn nhỏ.",

"Vậy à? Chị hai của cậu có gia đình chưa thì tôi không biết, còn chị ba của cậu thì bị chết đói nhỉ?"

Lưu Hồng Đức há to miệng, hắn giỏi giả tạo vậy mà nửa ngày cũng không thể trả lời.

Tang Đồng nói tiếp: "yên tâm, tôi không lén lút điều tra cuộc sống riêng tư của cậu, chỉ muốn cậu hiểu rõ, có một số việc không thể qua mắt người trong nghề bọn tôi được, nếu muốn sống thì phải thành thật với tôi."
~~~
Chương sau vẫn sẽ buồn cười với chế Miu. :))~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.