Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 108: Cứu giúp nhị tỷ.



Chương 108: Cứu giúp nhị tỷ.

Ánh sáng ngày mới len lỏi chiếu vào bên trong phòng ngủ 403, mùa hè nhiệt khốc đã đi qua, đầu thu miên man đưa đến từng đợt gió, ngoài cửa sổ chim chóc và ve sầu hợp tấu hát vang, Mục Dung mở mắt.

Trước đây cô không ngủ vào ban đêm, bị cách chức ba tháng cũng không làm cô quen được với cuộc sống ngủ nghỉ bình thường, nhưng vẫn luôn quen thuộc với sáng sớm như vậy.

Hách Giải Phóng than trời than đất với cô rất nhiều lần, cũng may chỉ còn mười ngày nữa là cô có thể trở lại công việc, trong khoảng thời gian này Hách Giải Phóng vất vả rất nhiều, phải thật tâm cảm ơn hắn.

Mục Dung không nhúc nhích, Tang Du đang ôm cô, hơn nữa tiếng hít thở còn chầm chập kéo dài, có thể thấy được nàng vẫn chưa tỉnh.

Hôm nay đã là ngày thứ sáu Tang Du chuyển về 403, phòng của nàng cũng đã dọn dẹp xong từ lâu, nhưng Tang Du lại cố chấp 'ở lì' trong phòng Mục Dung không chịu đi.

Một hai ngày đầu, Tang Du nói phòng lâu rồi không có người ở nên có chút ẩm thấp lạnh lẽo, Mục Dung không nghi ngờ gì liền để nàng ở lại phòng mình, cô còn đi mua cả máy điều hoà không khí.

Ngày thứ ba thứ tư, Tang Du nói: nàng ngủ ở phòng Mục Dung đặc biệt an yên, ngày mai sẽ về phòng mình ngủ.

Đến hôm qua, Mục Dung còn muốn nhìn xem Tang Du sẽ lấy 'lý do' gì, kết quả cô rửa mặt xong đi ra thì Tang Du đã ngủ mất, trong đêm cô cảm giác cơ thể Tang Du cọ quậy, vươn tay ôm lấy cô ngủ say.

Đồ dùng cá nhân của Mục Dung rất ít, đồ dùng trong nhà lại càng không nhiều, vì để cho căn phòng nhìn bớt trống trải nên cô đặc biệt mua chiếc giường lớn, chiều rộng hơn một mét tám chiều dài hơn hai mét. Hai người con gái thon tha ngủ cùng một giường lớn như vậy phải rộng rãi thoải mái mới đúng, nhưng mỗi sáng Mục Dung tỉnh lại, cô vẫn luôn nằm ở vị trí của mình, còn Tang Du thì nằm sát bên người cô, nửa giường còn lại trống không.

Mục Dung lấy tay gối đầu, đưa mắt nhìn về bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, hơn mười phút sau người bên cạnh mới lười biếng hừ một tiếng, mơ hồ tỉnh dậy.

"A...sáng sớm tốt lành nha." Giọng nói mang theo nét đặc trưng của người vừa tỉnh ngủ, mông lung mà mềm mại.

Mục Dung quay đầu nhìn người bên cạnh, khoé miệng nhẹ cười: "Sớm"

Ở cùng nhau mấy ngày, cô quan sát được thói quen của Tang Du, sau khi dậy phải nằm trên giường thêm một chút, thấy nàng chuẩn bị ngủ tiếp Mục Dung khẽ nói: "dậy thôi, chị cô sắp tới rồi."

Tang Du nhắm mắt mò điện thoại dưới gối, chật vật nhíu nhíu mắt nhìn, uể oải đáp: "Mới bảy giờ năm mươi à, chị tôi phải hơn tám giờ mới làm cơm xong, để tôi nhắm mắt thêm xíu thôi~" nói xong lại nhắm mắt.

A Miêu đột nhiên nhô đầu vào: "Tại sao tớ cứ có cảm giác hai người nói chuyện như đang trộm tình vậy ta~"

Tang Du bỗng nhiên mở mắt, thấy Mục Dung đang nhìn mình, mặt liền đỏ ửng, hai tay che mặt: "Mục Dung~ A Miêu khi dễ tôi kìa."

"Gì ngoại? Ác nhân cáo trạng trước hả?" A Miêu vèo một cái rút đầu ra.

Mục Dung nhìn thoáng qua vách tường trống không, vỗ vỗ cánh tay đang đặt trên bụng Tang Du: "Dậy thôi, mười ngày nữa là tôi hết bị cắt chức rồi, chúng ta bàn bạc một chút, giải quyết chuyện của Lưu nhị tỷ."

"Mang tôi đi theo nữa~"

"Chỉ sợ không được, dưới trạng thái hồn thể tôi đi rất nhanh, hơn nữa sao nói với chị cô chuyện này được?"

"Nhưng chỗ nhà của Lưu Hồng Đức vô cùng vắng vẻ, ngồi máy bay xong còn phải ngồi xe bus mấy tiếng, sau đó còn phải ngồi tiếp xe đò, đi thêm mấy tiếng đường đất, vượt hai ngọn núi mới có thể đến thôn của hắn, không có Yên Yên chỉ đường thì chúng ta không tìm được đâu, thôn xóm đó lạc hậu bế tắc không có tín hiệu di động, lúc trước hồn phách của Lưu nhị tỷ bị giam dưới chân tượng rùa là cần đến tám người đàn ông lực lưỡng mới khiêng lên được, dưới chân tượng rùa đào cái hố sâu ba tấc ba thước rồi chôn bình gốm chứa hồn phách của Lưu nhị tỷ xuống đó, rồi lại nâng tượng lên che lại, bình gốm dán một cái phong ấn kỳ quái, tôi chưa nhìn thấy bao giờ, trạng thái hồn thể của cô người khác đâu có nhìn thấy, nếu tôi không đi thì ai giúp cô?"

"Vậy cô nghĩ cách để nói với chị cô đi, chắc cần phải đi mấy ngày ấy."

"Cũng được, đi tới đi lui cũng mất bốn ngày rồi, trên đường đi phải ở lại khách sạn trong núi mới có thể vượt qua hai ngọn núi."

"Sao lại vắng vậy? Chỗ đó tên gì?"

"Cách Hạ lĩnh, Nguyệt Hương thôn."
....

Hai ngày sau, Mục Dung và Tang Du lên đường giải cứu Lưu nhị tỷ.

Tang Du nói với Tang Đồng: Lần trước đi chơi không có mang theo A Miêu làm em canh cánh trong lòng rất lâu, lần này muốn mang A Miêu ra ngoài đi chơi mấy ngày để bù đắp 

Đúng như dự đoán, Tang Đồng không yên tâm. Vì vậy Tang Du lại nói có Mục Dung đi cùng, nhân vật chính của chuyến đi này là A Miêu, nếu Tang Đồng cũng đi theo tất nhiên sẽ bớt vui, hơn nữa Mục Dung sắp phải đi làm lại rồi, cơ hội khó gặp.

Chủ yếu nhất chính là: Tô Tứ Phương bệnh, Tang Đồng không đi được.

Từ khi nhập cửa Phật, Tô Tứ Phương chưa từng bị bệnh. Vốn nghĩ là cảm xoàng ai ngờ bệnh tình lại càng lúc càng nặng, đêm đến hay phát sốt còn nói sảng, suy yếu đến mức sớm tối gì cũng không thể ra khỏi phòng.

Mấy hôm nay Tang Đồng một mực ở bên cạnh chăm sóc, cửa tiệm cũng không thèm đến, suy đi nghĩ lại thấy Tang Du ra ngoài chơi cũng tốt, thứ nhất cô có thể tập trung toàn lực chăm sóc Tô Tứ Phương, thứ hai bệnh tình của Tô Tứ Phương kỳ quái, cô cần cầu cứu trong cục, Tang Du ở đây ít nhiều cũng có chút bất tiện.

Chuyến bay của Tang Du và Mục Dung hạ cánh thẳng đến trạm xe, lúc chờ xe đến hai người cùng ăn một bữa đơn giản, mới đầu A Miêu còn phàn nàn: Lần đầu tiên đưa cô đi chơi lại chọn cái nơi rách nát này.

Nhưng sau khi biết được chuyến đi là vì muốn cứu Lưu nhị tỷ bị người nhà ác độc hại chết, hồn phách còn bị giam cầm, thì A Miêu còn tích cực hơn so với mọi người.

Các cô cần phải ngồi bốn tiếng xe bus, năm tiếng xe đò. Đường đi được một nửa, trong xe chỉ còn lác đác vài vị khách, ngoài cửa xe cảnh vật càng lúc càng hoang vu.

Tang Du cầm điện thoại, tín hiệu rất không ổn định, nàng mở web gõ ba chữ 'cách hạ lĩnh', baidu luôn luôn vạn năng cũng không thể cho nàng đáp án.

Sáu chữ 'cách hạ lĩnh nguyệt hương thôn' cũng không có kết quả 

Điều này không khỏi làm cho Tang Du suy nghĩ, trước đây La Như Yên cho nàng nhìn hình ảnh, nàng vì đau lòng phẫn nộ thay cho hai chị em Lưu gia, cái gì cũng không để ý 

Bây giờ ngẫm lại, mọi thứ trong Nguyệt Hương thôn đều rất kỳ quái.

Ví như đến cả đỉnh Everest cũng có thể bắt tín hiệu, tại sao Nguyệt Hương thôn lại không có tín hiệu di động?

Lại ví như: Mọi thứ trong thôn đều ngập tràn mùi vị cổ xưa, nhìn như những năm 60-70 trong những thước phim ở thế kỷ trước, bất luận là kiến trúc xây dựng hay quần áo ăn mặc đều nhìn không giống đang ở thế kỷ hai mươi mốt.

Tang Du có chút bất an, theo bản năng nhích lại gần Mục Dung, mới tìm về lại chút cảm giác an toàn.

La Như Yên cảm nhận được cảm xúc của Tang Du, an ủi nói: "Tiểu Du đừng lo, có Mục Dung ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Bởi vì là lần đầu tiên đến đây, Tang Du sắp xếp hành trình không được tốt lắm, lúc các cô xuống xe trời đã âm u, tìm mất hai tiếng mới thấy được một nhà nghỉ cũ nát.

Vì lý do an toàn, hai người chỉ thuê một phòng, ông chủ là Độc Nhãn Long cà thọt, gầy gò và hơn năm mươi tuổi.
(Độc Nhãn Long cà thọt, là vừa chột một mắt vừa cà thọt một chân ý.)

Lúc ổng nhìn người ánh mắt rất biến thái, đặc biệt là con mắt bị tật kia và con mắt bình thường không nhìn cùng một hướng làm cho người ta có không ít cảm giác sợ hãi khi bị nhìn.

Bàn chân giẫm lên sàn nhà bằng gỗ cũ kỹ, tiếng sàn gỗ không chịu nổi sức nặng cọt kẹt vang vang, phòng của hai người nằm ở cuối hành lang, vừa mở cửa mùi ẩm mốc đã tràn ngập trong hai buồng phổi.

Tang Du nhíu mày: "Ông chủ, còn phòng khác không?"

Ông chủ lại dùng đôi mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Tang Du, trầm thấp nói: "Còn thì còn, nhưng không sạch sẽ lắm."

Câu nói này giống như mang hai hàm nghĩa, Tang Du khẩn trương nhìn một vòng, khẽ rùn mình, Mục Dung nghiêng người đứng giữa Tang Du và ông chủ cà thọt: "Phòng này đi, cám ơn."

Ông chủ cà thọt nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng sắp chuyển hết sang màu đen, cả thọt cà cà khịa đi ra ngoài.

Mục Dung mở balo, lấy ra mấy bộ quần áo trải lên giường: "Nghỉ sớm một chút, ngày mai đi đường sẽ rất vất vả, tôi ở đây trông cô."

Mục Dung để Tang Du nằm phía trong, dời cái ghế đến cạnh giường, đặt nhục thân xuống giường, hắc bào Mục Dung bay ra.

Hắc bào Mục Dung ngồi trên ghế: "Ngủ đi."

Tang Du ngoan ngoãn "ừm" một tiếng, dùng quần áo mình mang theo đắp lên người Mục Dung.

Mục Dung đưa mắt nhìn A Miêu một cái, người sau hiểu ý liền bay ra ngoài, mười phút sau A Miêu quay lại, rón rén đi đến bên cạnh Mục Dung, nhỏ giọng nói: "Nhà nghỉ này có người chết, ở phòng đối diện có một bà lão ngồi trong đó đó, Mục Dung đại nhân thử lại nhìn xem."

Mục Dung dựng ngón trỏ lên miệng: "Quay lại hẵng nói."

Năm giờ sáng Tang Du tỉnh dậy, mở to mắt vẫn thấy Mục Dung duy trì tư thế tối qua ngồi bên cạnh canh chừng cho mình, trong lòng ấm áp an yên vô cùng.

Hai người ăn xong bữa sáng, mua chút thức ăn nước uống tiếp tục lên đường.

Lần này hai người xui xẻo, trên đường không gặp một chiếc xe kéo nào, đến cả xe chở bò cũng không nốt, ngót nghét đi bộ gần năm tiếng đồng hồ mới đến được chân núi.

Vượt qua hai ngọn núi lớn trước mặt là đến Cách Hạ lĩnh, lại đi thêm ba tiếng nữa thì đến được Nguyệt Hương thôn.

Mục Dung lấy bình xịt côn trùng xịt lên người Tang Du, lại lấy ra hai bộ quần áo tay dài.

Tang Du mặc quần áo Mục Dung đưa, cảm kích nói: "Vẫn là cô cẩn thận, tôi quên mất không mang quần áo dài tay."

Mục Dung không nói gì, ở thế giới trong tranh Tang Du theo cô đi viếng mồ mả của Mục Hải Tuấn, ngọn núi đó cũng như thế này, cỏ dại cao nửa người, còn có thêm gai nhọn. Có một số hạt giống thực vật sẽ vướng lên quần áo, cọ vào da rất đau, lần bên trong hoạ đó tay Tang Du bị rạch rách mấy đường.

A Miêu giương mắt nhìn, ngọn núi trước mặt xanh um tươi tốt lại không có đường mòn nào: "Chắc không có rắn hay hùm beo cọp báo gì đâu ha?"

Mục Dung có cùng nỗi lo với A Miêu, cô nhìn chỗ hư không nói: "A Miêu ngươi đi phía trước tìm đường đi, phát hiện dị thường thì lập tức nói với Tang Du."
~~~

Mị: hơn 100c rồi hai trẻ vẫn tình trong như đã mặt ngoài còn e. Nhắc lại, bộ này siêu cấp chậm nhiệt. :))~ à mà cũng sắp rồi.
Rõ là Nguyệt Hương thôn mà khi mị đọc qt nó lại ghi nào là 'trăng thơm thôn', 'tuế hương thôn', cũng may nó éo viết Dạ Hương thôn. ._.~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.