Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 112: Liễu Nhị nương tử.



Chương 112: Liễu Nhị nương tử.

(Nương tử này không phải gọi vợ đâu nhé, là cách gọi những người phụ nữ trẻ thời xưa ý.)

"Xin chào Khôi bà bà, không biết lão nhân già ngài đêm khuya đến thăm là  gì muốn nói sao?"

"Ha hả, bé con này thật biết cách nói chuyện nha, ngọn núi này là nơi lão bà tử sinh sống hơn trăm năm."

"Thật xin lỗi, tụi con có chuyện cần làm, mượn đường để đi, xin Khôi bà bà giơ cao đánh khẽ để bọn con đi qua."

"Bé con, mấy đứa muốn đi đâu?"

"Cách Hạ lĩnh, Nguyệt Hương thôn."

Khôi bà bà lắc đầu: "Trở về đi, đến từ nơi nào thì về nơi đấy, chỗ kia không phải là nơi người ngoài có thể đặt chân vào."

"Xin bà bà chỉ giáo."

"Con đã là Âm sai, chắc hẳn phải biết cái gì gọi là thiên cơ không thể tiết lộ, đừng truy hỏi, một đường quay về đi."

"Xin lỗi bà bà, con phải cùng bạn thương lượng mới có thể quyết định, huống hồ tụi con có chuyện khẩn cấp, không đi không được."

Khôi bà bà nhìn chằm chằm Mục Dung nửa ngày, đáy mắt cảm khái nói: "Thiên ý nha, nếu đã nhất quyết muốn đi thì lão bà tử cũng không nhiều lời, chỉ cần lúc con rời đi phá bỏ pháp tường này, dưới chân con là chỗ tằng tôn của ta ở, hắn bị con nhốt ở dưới không ra được nên lão bà tử đến để thương thảo thôi."

Mục Dung bừng tỉnh: "Chỉ là hiểu lầm, trước khi đi con nhất định sẽ giải khai pháp tường trả lại người nhà cho ngài, bà bà, có một vấn đề con muốn thỉnh giáo."

"Nói đi"

"Tại sao chúng con không thể đi ra khỏi ngọn núi này?"

Khôi bà bà cười, gương mặt xuất hiện đầy nếp nhăn: "Mấy con chuột con giở trò trêu chọc con thôi, Khôi gia bọn ta thay mặt thủ hộ ngọn núi này, bé con đừng trách."

"Khôi bà bà, xin ngài giơ cao đánh khẽ để bọn con qua."

Khôi bà bà than nhẹ một tiếng: "Ta thấy thân phận của con không bình thường, nếu đã khăng khăng muốn vào núi thì ta cũng không cản con, chỉ là ngọn núi phía trước là Liễu Nhị nương tử mười phần không thể sống chung trấn giữ, bé con phía sau con có pháp bảo hộ thân coi như không sao đi, còn con...haiz, nói cho bà bà biết con đến Nguyệt Hương thôn làm gì?"

"Vì muốn cứu một người đáng thương, cô ấy bị người nhà hại chết, sau khi chết còn bị người nhà ác độc giam giữ hồn phách dưới chân tượng rùa không được siêu sinh, tụi con muốn cứu cô ấy."

"Chỗ đó đều là người đáng thương bị vứt bỏ, niệm tình con thiện tâm, lão bà tử chỉ con một con đường sáng, ngày mai lúc tụi con đi lên núi thì niệm: "Nghi Phương, Nghi Khang," nếu không đụng trúng Liễu Nhị nương tử thì cũng có chút tác dụng, còn không may đụng phải nàng thì nói các con họ Liễu, nàng có thể tha cho một lần."

"Cám ơn bà bà chỉ dẫn."

Khôi bà bà chống quải trượng ung dung rời đi, những con chuột lớn cỡ con thỏ cũng theo thứ tự đi phía sau lưng bà.

Ở nơi xa xa phát ra giọng ca, người cất tiếng bát chính là Khôi Tam bà bà: "Mặt trời đã ngã về phía tây, từng nhà chốt cửa gài then cài. Quân tử tìm đường về lữ quán, chim bay về núi hổ về rừng."

Mục Dung nhớ rõ, bài hát này Tằng Thiên Hàm cũng từng hát.

Đốm sáng từ giữa mi tâm của Tang Du bay ra: "từ khi lên núi ta đã thấy kỳ quái, chuột tinh hiện thân cảnh báo rồi, chúng ta vẫn tiếp tục đi sao?"

Mục Dung trầm ngâm một lát, trả lời: "Lưu nhị tỷ là người đáng thương, nếu chúng ta cũng mặc kệ thì ngươi nhìn xem thâm sơn cùng cốc này có ai biết về cô ấy nữa, ai sẽ đi cứu cô ấy? Chẳng lẽ để cô ấy vĩnh viễn không thể siêu sinh sao?"

Sau khi mặt trời ló dạng, Mục Dung phá bỏ pháp tường, đi vòng quanh thân cây của nữ quỷ treo cổ, cô phát hiện ra một hốc cây, cô xé mở bao ngũ cốc đặt trước cửa hàng: "Vô ý mạo phạm, làm ngươi bị ta nhốt cả đêm, cái này xem như bù đắp cho ngươi, đừng trách."

Mục Dung đánh thức Tang Du, ăn bữa sáng đơn giản lại tiếp tục lên đường, lần này đi lại vô cùng thuận lợi, rất nhanh đã ra khỏi ngọn núi này.

Đứng dưới chân núi thứ hai, Mục Dung dặn dò: "Tang Du, lấy quần áo nhét vào vớ đi, đi đường nhớ cẩn thận quan sát."

"Tại sao?"

"Đêm qua Khôi bà bà đến thăm, bà nói ngọn núi có rắn, còn cho tôi khẩu quyết tránh rắn, nhưng vẫn phải đề phòng thêm."

"Ừm."

Hai người gia cố xong ống quần, tiếp tục xông vào ngọn núi không biết tên.

Mỗi ba bước, Mục Dung sẽ dựa theo khẩu quyết Khôi bà bà đã chỉ, niệm: "Nghi Phương Nghi Khang." Đi đường hơn hai ba tiếng,  không gặp bất kỳ một con rắn nào.

Mục Dung đưa mắt nhìn thấp thoáng có thể thấy được đỉnh núi, nếu thuận lợi thì trước khi ngày trôi về đêm có thể rời khỏi ngọn núi này.

Hai người cùng lúc tăng tốc độ, Mục Dung thở dài một hơi.

La Như vậy đột nhiên lên tiếng cảnh báo: "Dừng lại!"

Tang Du nhíu mày níu lại Mục Dung: "Yên Yên kêu dừng lại."

"Xoạt" một tiếng, đám cỏ trước mặt bay ra một bóng đen, tốc độ của bóng đen cực kỳ nhanh, giống như là đang bay sát mặt đất.

Trong lòng Mục Dung khẽ run, kéo Tang Du về sau: Kia là một con đại hắc xà!!

Mục Dung nhìn quanh, nơi các cô đang đứng địa thế vừa cao vừa dốc còn có rất nhiều đá cuội, rất dễ sẽ phát sinh sự cố, nên cô liền nắm lấy tay Tang Du quả tốc chạy lên đỉnh núi.

"Mục Dung nhìn kìa, nhà gỗ."

"Ừm, chúng ta vào nhà gỗ tránh một lúc đi."

Hai người vừa chạy vừa thở hồng hộc, rốt cuộc cũng đi tới trước nhà gỗ, Tang Du vừa muốn mở cửa đã bị Mục Dung túm ngược lại.

Mái hiên nhà gỗ chui ra một con rắn độc màu đỏ, đuôi rắn được giấu kín trên sà mái hiên, nửa thân trước lủng lẳng giữa không trung, phùng mang thè lưỡi về phía các cô.

Mục Dung nắm chặt tay Tang Du, chậm chạp rời khỏi phạm vi công kích của rắn độc: "Nghi Phương Nghi Khang."

Sau lưng tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên, hai người quay đầu nhìn, nhìn rõ người phía sau, con ngươi Mục Dung co rút lại: "Liễu gia nhị nương tử!"

Tang Du kinh ngạc, cô gái trước mặt nàng không hơn ba mươi tuổi, mặc trang phục hoa tử lưu hành trước giải phóng, tóc búi lên, chân trần đi đến.
(Trang phục hoa tử: mình vẫn chưa có thông tin về bộ quần áo này, nhưng trước giải phóng của Trung quốc hắn là thời kỳ Trung Hoa dân quốc, thời đó thiếu nữ hay bận trang phục là áo trên giống kiểu sườn xám, còn phía dưới mặc váy dài ý. Đoán vậy.)

Cái nơi thâm sơn cùng cốc này khi không lại có người xuất hiện rõ là kỳ quặc, nhưng mắt thường của Mục Dung có thể nhìn thấy thì không phải quỷ đâu ha!?

Tang Du há to miệng: "Cẩn thận!" Nói xong liền muốn đi kéo người kia lại.

Mục Dung bắt lấy tay nàng: "Đừng đi."

"Nhưng mà..."

"Xì xì..."

Hắc xà đầu lớn như chậu rửa mặt chậm rãi bò tới, thân lớn hơn cột đình, không nhìn thấy đuôi rắn nên không thể đánh giá chiều dài của nó.

"Phịch", sau lưng phát ra tiếng đồ rơi, rắn đỏ đang nghỉ ngơi ở mái hiên rớt xuống, bò giữa Tang Du và Mục Dung chạy đến cô gái kia.

"Uy!" Cô gái làm ngơ lời nhắc nhở của Tang Du, rắn đỏ bò tới chân cô gái, thuận theo mắt cá chân vòng từng vòng leo lên người cô gái, rắn đỏ quấn hai vòng trên cần cổ trắng như tuyết của cô, mặt đối mặt với cô.

Hắc xà phía sau cũng bò đến đứng bên cạnh cô gái, 'vụt' một cái nó 'đứng lên', đầu cúi thấp vừa tầm với cô gái.

Cô gái áo đỏ tươi cười rạng rỡ, cánh tay như ngọc nâng lên, trìu mến vỗ vỗ đầu hắc xà: "Nghịch ngợm ~"

Tang Du hoảng đến không ngậm được mồm, nàng dụi dụi mắt, không tin nổi cảnh đang thấy.

Cô gái chơi đùa với hai con rắn xong mới quay đầu lại, thu lại vẻ mặt tươi cười.

Mục Dung dò xét cô gái: Mặt trái xoan, mày lá liễu, hai mắt hẹp dài có thần , dưới chiếc mũi thanh tú là đôi môi anh đào, cánh môi không son vẫn đỏ.

Đây là gương mặt đẹp đặc trưng của phương đông, đương nhiên là nếu bỏ qua đôi mắt điểm nhẹ màu xanh lá cây kia.

Cô gái nở nụ cười lần nữa, nụ cười cực đẹp lại không giấu đi sự nguy hiểm.

"Hai đứa nha đầu lớn mật, tục danh của lão tổ tông cũng dám gọi?"

Mục Dung ra hiệu cho Tang Du đường lên tiếng, tiến lên một bước cung kính thi lễ: "Xin tiền bối tha thứ, hai người bọn ta chỉ đi ngang qua đây, tuyệt đối không có ý mạo phạm, có một vị tiền bối chỉ cho khẩu quyết này, ta không biết hàm nghĩa bên trong."

"Vậy à, đường này không thông, hôm nay nãi nãi tâm tình tốt, không cùng tiểu nha đầu so đo, tự thân xuống núi, nếu không thì ở lại làm thức ăn."

"Xì xì..." hai con rắn thè lưỡi nhìn Mục Dung

Cô gái đánh nhẹ vào rắn đỏ, sẵng giọng: "Như vậy cũng muốn ăn à? Có gì ngon đâu, một thứ bị bảo bọc không nhìn ra âm dương, một thứ hồn tàn thể khuyết, ăn vào không sợ đau bụng à."

Rắn đỏ nũng nịu dụi dụi vào ngón tay cô gái. 

Mục Dung quay đầu nhìn Tang Du một cái xong lại xoay đầu tiếp tục thương lượng: "tiểu thư, chuyến này chúng ta đi là vì cứu người, ngài..."

"Không biết tốt xấu, tâm tình của nãi nãi bây giờ lại không tốt rồi, hai người các ngươi ai cũng không thể đi!"

Dứt lời, bụi cỏ xung quanh nháo động, hơn mười con rắn nữa xuất hiện, dài ngắn khác nhau từ trong bụi cỏ bò đến sau lưng cô gái, bụi cỏ không ngừng rung động, đàn rắn cũng bò ra ngoài không ngừng.

Mục Dung quay người nắm tay Tang Du chạy vào nhà gỗ, cầm lên cái ghế duy nhất trong nhà chặn lên cửa.

"Chúng ta làm sao giờ?"

"Liễu gia nhị nương tử tính cách quái đản, rõ là không cho chúng ta cơ hội nói chuyện mà, cô đợi ở đây đừng ra ngoài."

Mục Dung ngồi xuống cái ghế đang chống cửa, dán trấn hồn phù lên đỉnh đầu, xoẹt một tiếng, hắc bào Mục Dung bay ra.

"Bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài, bọn chúng đều là thực thể không tổn thương được tôi."

"Mục Dung!"

"Ừm?"

"Hay là chúng ta rời khỏi đi, cô đừng ra ngoài."

Mục Dung lắc đầu: "Muốn đi cũng không đi được, trong ngọn núi này đều là rắn chúng ta chạy không thoát, tôi ra ngoài nói chuyện với cô ấy "

"Vậy cô phải cẩn thận, để Yên Yên đi cùng cô đi."

"Không cần, Yên Yên ở lại bảo vệ cô." Mục Dung thoáng nhìn mặt dây chuyền của Tang Du, yên tâm bay ra ngoài.

Mục Dung mở quỷ nhãn, nhìn thấy Liễu Nhị nương tử, không khí hít vào chợt lạnh toát.

Người ở đâu???

Rõ ràng là đại hoa xà to lớn đến không tưởng tượng nổi thì có!

Hai mắt hoa xà lớn cỡ nắm đấm, con ngươi màu xanh lục, lục khí lượn lờ quanh thân.

Mục Dung chú ý tới trước đỉnh đầu của Liễu Nhị nương tử, có một chỗ nhô lên, như cái bát úp ngược ở phía trên đầu.
~~~~
Tác giả có lời muốn: Chuyện về khẩu quyết Nghi Phương Nghi Khang...ừm thì cụ thể của cố sự không nói đến. 

Nghe nói trước đây Nữ Oa nương nương phái xuống hai con rắn lớn, tên kia chính là danh tự của đại xà là tổ tông của các loài rắn, hồi nhỏ ta hay lên núi chơi có gọi thử mấy lần, chỉ là cho tới giờ vẫn chưa thấy con rắn nào xuất hiện, hay là hiện tại không còn rắn nữa nhở?

Mị: Mị từng thổi sáo vào lúc trời ngã về chiều và bị mẹ chưởng cho vì tội dụ rắn đây ._.~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.