Đầu năm Mục Dung mở cửa tiệm khai xuân. Dựa theo tập tục phương Bắc, ngoại trừ cúng kiến tân xuân ra, những nhà có điều kiện sẽ đi thăm viếng thân thích ở xa, sau đó cả nhà sẽ đi viếng mộ tổ tiên.
Bốn người không có thân thích để đi thăm hỏi, tết nhất tất cả các cửa hàng gần như không buôn bán gì, những người đã quen bận rộn tự nhiên giờ rảnh rỗi có chút không quen.
Tạm biệt đợt khách vừa vào, Tang Du ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, tiếng nhạc nền dịu dàng phát ra.
Bảo Tiểu Huyên gọi điện thoại cho Tang Đồng, nghe các nàng nói cửa hàng đang khai xuân liền la hét đòi đến thăm hỏi.
Thịnh tình làm sao từ chối, Tang Đồng chỉ có thể chấp nhận.
Ba mươi phút sau, Bảo Tiểu Huyên tới cầm theo bao lớn bao nhỏ lễ vật, vẻ mặt vui vẻ: "Mục đại sư, Tang đại sư, tiểu Du, tiểu Phương đại sư ăn tết vui vẻ~"
"Bảo tiểu thư năm mới vui vẻ."
"Chị tiểu Huyên tết vui vẻ~"
"Tiểu Huyên đến đây ngồi."
Bảo Tiểu Huyên ngồi lên ghế, phàn nàn nói: "Sau khi kết hôn họ hàng hai bên đều phải đi thăm, họ hàng nhà Gia Mình nhiều kinh khủng khiếp, bảy cô tám dì chỉ cười thôi mà mặt tôi cứng ngắt luôn."
Bảo Tiểu Huyên cởi áo lông, cả đám bây giờ mới nhìn thấy bụng dưới của cô là lạ.
Tang Đồng trách: "Cô được ha, chỗ này gần trung tâm mai táng và chăm sóc linh cữu như vậy mà có bầu cũng dám tới?"
Bảo Tiểu Huyên cười nói: "Tôi ở cùng mọi người mà sợ mấy thứ kia làm gì??"
Mọi người cùng cười một tiếng, Tang Đồng lại hỏi: "Mấy tháng rồi?"
"Sắp năm tháng là con gái đó " Bảo Tiểu Huyên nhẹ vuốt bụng.
"Bé gái à? Chồng cô có nói gì không?"
"Bọn tôi đều thích con gái, nhưng mà mẹ chồng thì hình như có chút không vui, họ hàng nhà mẹ chồng đều hỏi chừng nào mang đứa thứ hai đây này."
Tang Đồng an ủi: "Thế hệ trước ít nhiều gì cũng có chút để ý chuyện này, chủ yếu nhất vẫn là thái độ chồng cô thôi, hơn nữa sinh hai đứa cũng không tệ, thế hệ chúng ta bị ràng buộc bởi luật một con ít nhiều cũng có chút cô đơn, ngẫm lại mấy chục năm sau một đôi vợ chồng chăm sóc một cặp lão già muốn nhiều hơn một sự giúp đỡ cũng không có nữa là."
Bảo Tiểu Huyên sờ sờ bụng nhẹ gật đầu: "Cũng tốt, hồi còn nhỏ tôi luôn muốn có anh chị em chơi với tôi, tôi định là sau hai ba năm nữa thì sinh đứa thứ hai, nam nữ gì cũng được, quan trọng là trong quá trình tụi nhỏ lớn lên có người bầu bạn."
Bảo Tiểu Huyên nghe thấy nhạc nền quen thuộc liền nhìn điện thoại của Tang Du, vui vẻ nói: "Cô cũng chơi trò này hả?!"
Tang Du nhướng mắt lên một giây sau đó lại nhìn điện thoại: "ừm, mấy hôm trước thấy quảng cáo nên tải thử, hôm trước mới bắt đầu chơi cảm giác không tệ lắm, chị tiểu Huyên cũng chơi hả?"
Bảo Tiểu Huyên lấy ra điện thoại: "Cái trò này rất thú vị lắm, kịch bản mở! Nghe nói dựa vào lựa chọn mà kết cục khác nhau ấy, mấy hôm nay tôi lên diễn đàn thấy có người đăng ký mười mấy cái tài khoản, làm ra hơn trăm cái kết cục luôn."
Hai người cứ vậy cầm điện thoại chơi game, người một câu tôi một câu thảo luận trò chơi mới này
Ba người còn lại nghe không hiểu, nhưng nhìn bọn họ vui vẻ như vậy cũng không nở ngắt ngang.
Bảo Tiểu Huyên ở lại chơi game với Tang Du đến trưa, Lý Gia Mình gọi điện mấy lần đều bị cô tắt máy, cuối cùng vẫn là Tang Đồng khuyên nhủ cô mới chịu tạm biệt Tang Du.
Tối hôm đó Tang Du và Mục Dung rửa mặt xong xuôi nằm trên giường.
Mục Dung áy náy nói: "Tối nay chị phải đi làm."
Tang Du lấy sạc điện thoại: "Đi đi, nhớ cẩn thận nha."
Mục Dung xuất hồn đứng ngoài cửa sổ thấy Tang Du bắt đầu chơi điện thoại, liền bay ra ngoài.
Qua thêm mấy ngày, Khúc Đình Đình dẫn theo một bà lão đi vào cửa tiệm.
Vừa bước vào cửa tiệm cô liền đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy bóng dáng quen thuộc.
"Xin chào Khúc tiểu thư."
"Cho hỏi Mục Dung có ở đây không?"
Mục Dung ở phía sau cửa tiệm, nghe thấy giọng nói liền đi ra.
Hai mắt Khúc Đình Đình sáng rực, bước nhanh tới trước mặt Mục Dung: "Mục Dung~!" Giọng nói mười phần vui vẻ.
"Xin chào Khúc tiểu thư, tìm tôi có việc gì sao?"
"À, vị này là dì Lưu bạn của mẹ tôi, trong nhà dì ấy dạo này xảy ra chút chuyện nên tôi dẫn dì ấy tới đây."
"Ngồi xuống hẳn nói."
"Ừm~" Khúc Đình Đình đi theo sau Mục Dung, khoảng cách rất gần.
Tang Đồng nhíu mày: "Du nhi?"
"Dạ?" Tang Du ôm điện thoại, đầu không ngẩng.
"Khách tới rồi, rót ly nước."
"Dạ biết."
Dì Lưu mặt buồn rười rượi: "Không cần."
Tang Du nghe vậy lại người xuống. Tang Đồng trừng mắt nhìn Tang Du, tự mình đi rót hai ly nước, một ly đặt trước mặt dì Lưu, một ly cô ý cằm đến giữa Mục Dung và Khúc Đình Đình: "Khúc tiểu thư, mời uống."
Khúc Đình Đình xấu hổ, Tang Đồng thiếu chút là áp sát lên người cô, nên đành phải lùi về sau hai bước nhận ly nước: "Cám ơn."
Mục Dung không vui không thích không có nghĩa là Tang Đồng cũng vậy, từ lúc vị Khúc tiểu thư này bước vào cửa con mắt đã chăm chú nhìn Mục Dung, cô nhất quyết không cho phép chuyện này xảy ra, nhất định phải giết tất cả những gì uy hiếp đến hạnh phúc của em gái mình từ trong trứng nước.
Tang Đồng dời ghế đến bên cạnh Mục Dung: "Nói đi, có chuyện gì?"
Dì Lưu thở dài mấy hơi: "Năm trước chồng tôi vừa mất, hình như ổng còn tâm nguyện gì đó chưa xong nên không chịu đi đầu thai, cứ ở nhà tra tấn mấy đứa nhỏ."
"Làm sao dì biết?"
"Mười bảy tuổi tôi gả cho ổng, cùng chăn cùng gối sinh sống hơn năm mươi năm, ổng ở nhà là tôi cảm giác được ngay."
"Dì à, có phải do dì quá nhớ chú nên có cảm giác vậy không?"
"Tôi lớn tuổi rồi, một chân cũng đã bước vào quan tài rồi, có đôi khi lờ mờ cũng thấy được mấy thứ đó, mấy hôm trước tôi bệnh, nửa đêm tỉnh dậy uống nước thì thấy ổng đang đứng trước phòng thằng con trai đá mấy cái vài cửa, tôi khuyên ổng mấy câu ổng mới chịu thôi. Xế chiều cùng ngày thằng nhỏ bị té, bầm xanh bầm tím mấy mảng thiếu chút bị xe đụng, từ sau khi ổng mất mọi thứ đều không như ý, sức khỏe và công việc của con cái thì không tốt, đại sư xin ngài giúp đỡ, Đình Đình nói hai vị rất có bản lĩnh, giúp tôi hỏi ông xem ổng còn tâm nguyện gì để tôi giúp ổng hoàn thành rồi an tâm lên đường."
Tang Đồng và Mục Dung liếc mắt nhìn nhau, thấy Mục Dung gật đầu, Tang Đồng nói: "Dì, ngày tháng năm sinh của chú, dì còn nhớ không? Còn có ngày tháng năm sinh của dì nữa?"
Dì Lưu nói xong, Tang Đồng bấm bấm ngón tay tính, sau đó lại đánh giá dì Lưu thêm lần nữa.
Dì Lưu này vẻ mặt u sầu, sắc mặt khô héo hai mắt vô thần, quần áo trên người hơi cũ, rõ ràng không phải đồ tết mới sắm.
Tang Đồng tính toán bát tự hai người, hai vợ chồng này thuở thiếu thời nghèo túng, trung niên hơi phất để đến tuổi già tự tại, ít nhất cả hai phải thọ đến tám mươi.
Nhưng chồng của bà không tới bảy mươi đã qua đời, từ trên người dì Lưu không nhìn thấy hai chữ "tự tại."
Đối với người già mà nói, còn cái hiếu thuận cháu chắt ngoan ngoãn, thân thể khoẻ mạnh không lo ăn mặc thì chính là tự tại lớn nhất, nhưng dì Lưu đây đến cả quần áo mới cũng không có, xung đột rất lớn với mệnh cách định sẵn.
"Chúng tôi tiếp nhận chuyện này, về tiêu chuẩn phí tổn Khúc tiểu thư đã nói với dì chưa?"
"Có có, cô gái, trong tay dì không có nhiều tiền, hai vạn có đủ không?"
Khúc Đình Đình kinh ngạc nhìn dì Lưu: Nghe mẹ mình nói, chú Lưu để lại sáu bảy căn phòng cho thuê còn có tài khoản tiết kiệm đủ để dì Lưu an dưỡng lúc tuổi già mà??!!
Dì Lưu cảm nhận được ánh mắt của Khúc Đình Đình, buồn bã cười một tiếng không nói gì.
"Nếu vậy để tôi giảm giá cho dì, chỉ lấy của dì bốn ngàn, nếu như sự việc khó giải quyết hơn thì cũng không tăng giá, đương nhiên nếu không làm được thì một xu cũng không nhận."
Dì Lưu vui mừng khôn tả, lấy một xấp tiền từ trong bọc ra, đếm đủ bốn mươi tờ giao cho Tang Đồng.
Tang Đồng tiện tay kéo ngăn tủ của Mục Dung ra quăng tiền vào, rồi vỗ vỗ tay: "Làm việc."
Trong thang máy dì Lưu giải thích: "hồi trước tôi và ổng ở chung với nhau, con trai con gái mỗi đứa ở nhà riêng, sau khi ổng qua đời thì tôi chuyển về ở với con trai, giờ này chắc nó còn chưa dậy, nên mấy cô đi nhẹ chút nha."
Tang Đồng nhìn đồng hồ, sắp một giờ mà còn ngủ???
Hai người họ ở chung cư, hai phòng ngủ một phòng khách gần trăm mét vuông, từ trang trí có thể nhìn ra người này không thiếu tiền.
Từ lúc vào cửa, dì Lưu rón rén như mèo, đưa tay nhấc chân cẩn thận, đến cả đưa dép lê cho mọi người cũng là ngồi xổm nhẹ nhàng đặt dép xuống đất.
Mục Dung nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Dì Lưu, con trai dì làm ca đêm sao?"
Dì Lưu lắc đầu, cả đám càng thêm khó hiểu.
Tang Đồng đi một vòng phòng khách, không phát hiện ra cái gì bất thường: "Dì Lưu, có thể nhìn phòng con trai dì không?"
Đúng lúc này, cửa phòng mở.
Chàng trai ở trần đầu tóc rối bời híp mắt bước ra ngoài, vết thương xanh tím trên người vẫn chưa hết, coi ra bị té rất nặng.
"Mẹ, nay ăn gì?"
"Lúc nãy mẹ có việc đi ra ngoài,trong tủ lạnh còn chút sủi cảo, để mẹ hấp lại cho con."
Chàng trai "shit" một tiếng, phàn nàn nói: "Sủi cảo, sủi cảo, suốt ngày sủi cảo, cả ngày mẹ có làm gì đâu sao không nấu cái khác??"
"Ăn tết thì phải ăn sủi cảo chớ? Vậy con muốn ăn gì, mẹ đi nấu cho."
Hai mắt con trai dì Lưu sáng rực, bây giờ hắn mới nhìn thấy trong nhà còn có bốn vị mỹ nhân, lập tức lên tinh thần: "Cứ sủi cảo đi, mẹ, mấy vị này là ai?"
"Vị tiên sinh này, phiền anh mặc quần áo vào được không?"
"À à, xin lỗi vô ý quá." Con trai dì Lưu quay người đi vào phòng.