Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 202: Hai lần hạ âm



Thật Bất Giả nhìn Hách Giải Phóng lôi kéo Mục Dung chạy tới chạy lui tìm cửa nẻo, thật giống như con ruồi không đầu chạy loạn,  hắn bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ chỉ vào cửa.

Hai người vừa đi không lâu thì bốn tên âm binh dẫn theo hai đội quỷ tốt khí thế hung hăng chạy vào, Thật Bất Giả ngồi ngay ngắn trước bàn, cằm bút lông viết viết.

Quỷ Tướng muốn tiến lên hỏi thì bị một Quỷ Tướng khác chặn lại, hắn lắc đầu vung tay, hai đội quỷ tốt tự động tản ra điều tra từng góc gách trong Chuyển Sinh điện.

Tra không có kết quả, Quỷ Tướng dẫn đội rời đi, trước khi đi hai tên Quỷ Tướng còn khom người với Thật Bất Giả, mà người nọ mí mắt còn không chút nhấc lên.

...

Không ai ngờ Hoa Vân Nguyệt ngủ một phát là kéo dài ba ngày ba đêm, trong lúc ngủ Tang Đồng lén lút chuồn vào phòng lấy châm đâm ngón chân Hoa Vân Nguyệt, cô cũng không tỉnh.

Không biết do trời quá nóng hay không quen khí hậu, mấy nay Tang Du mệt mỏi vô cùng, không nói nhiều cũng ăn ít cơm, trong đêm trằn trọc không thể ngủ.

Mục Dung đi bốn ngày, dựa theo tốc độ của Lưỡng Giới thì mẹ cô cũng đã đi đầu thai, dựa theo tính cách của Mục Dung, làm xong chính sự hẳn là nên gọi điện thông báo bình an mới đúng.

Chẳng lẽ do chịu không được bi thương khi mẹ vào luân hồi mà trốn đi chữa thương sao?

Mục Dung là người hay giữ mọi chuyện trong lòng, nhiều khi trong sinh hoạt đều là nàng chủ động nhìn thấu tâm tư của cô,.cô mới chịu nói ra.

Lực tiếp nhận của một người luôn luôn có giới hạn, mẹ đi rồi để cho Mục Dung nới lỏng tâm, trốn đi chữa thương cũng có thể hiểu.

Tang Du chỉ hận, chính mình không thể ở bên người yêu lúc người ấy yếu đuối nhất.

Lúc ăn cơm tối Tang Đồng thấy em gái ngơ ngác cầm chặt đũa, cơm trong chén bị dầm nát như hồ, cũng không thấy nàng ăn miếng nào, bộ dạng mất hồn mất vía này là biết nàng đang lo cho Mục Dung, cô chủ động nói: "Thời gian này hẳn là mẹ Mục Dung đã lên đường, ăn cơm xong kêu A Miêu gọi cho Mục Dung xem sao."

Đôi mắt Tang Du sáng lên, quan tâm nói: "Có lẽ chuyện có chút chậm trễ, cho chị ấy chút thời gian một mình yên tĩnh cũng được ạ."

"Lần này chỉ sợ không có thời gian, chúng ta phải về căn cứ."

....

Một bên khác, Hách Giải Phóng nắm tay Mục Dung điên cuồng chạy vào một tửu lầu, ông chủ nhìn thấy Hách Giải Phóng chủ động chào hỏi: "Dẫn bạn theo sao? Vị này lạ mặt quá, vẫn là phòng cũ chứ?"

"Ừm."

Hách Giải Phóng đẩy Mục Dung vào phòng, đóng chặt cửa, Mục Dung hỏi: "Xảy ra chuyện gì mà hoảng hốt vậy?"

Hách Giải Phóng nuốt nước miếng: "Cô nói thật với tôi đi Bát Chỉ Kính đang ở trong người cô phải không?"

Mục Dung nheo mắt, ngậm miệng không trả lời.

Hách Giải Phóng thở dài một hơi, cầm ly nước uống ừng ực, "rầm" một tiếng dằn ly nước lên bàn.

Hoả Kế gõ gõ cửa bưng rượu và đồ ăn lên rồi lui ra, Hách Giải Phóng dán tai vào cửa nghe ngóng một chút, trở lại đối diện Mục Dung nhỏ giọng nói: "Một tháng trước cô tới Phong Đô có phải nhìn thấy ngoài cổng có rất nhiều âm binh trấn giữ không?"

"Ừm."

"Đó là bởi vì Địa Phủ đột nhiên tràn lan người tuổi thời chưa hết, vốn nên ở âm trạch trên dương gian. Bọn họ như nổi điên một hai xông vào Phong Đô thành, thượng thiên có đức hiếu sinh nên không đánh tan hồn phách của họ, chỉ là chuyện này làm cho Tứ đại Thần Quân bận đến sứt đầu mẻ trán, Diêm Vương điện hạ lệnh phải tra cho rõ nên bốn vị Thần Quân đều đi tới dương gian rồi,  mấy ngày trước Thất gia bí mật truyền tin muốn Quỷ Tướng bắt cô về thẩm tra! Cũng may cô ở chỗ Thật Bất Giả tiên, thân phận lão nhân gia đó cao quý nên Quỷ Tướng vô danh không thể trực tiếp đi gặp được,  tôi một mực chờ ở gần Chuyển Sinh điện, trước khi Quỷ Tướng ập đến dẫn cô đi trước."

"Tại sao Thất gia muốn bắt tôi?"

"Tôi đoán lần này du hồn bạo loạn có liên quan tới Bát Chỉ Kính."

"Không có khả năng!"

"Nói vậy cô thừa nhận Bát Chỉ Kính ở trong người cô?"

Hách Giải Phóng lại hít sâu: "Chuyện lớn như vậy sao cô giấu tôi hả? Tốt xấu gì cũng có tôi ở đây nội ấn với cô. Có phải là chủ ý của đạo sĩ thúi kia không?"

"Không liên quan tới Tang Đồng, tôi cũng không phải cố y giấu cậu, chẳng qua là không muốn liên lụy cậu."

"Bát Chỉ Kính không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, nó là Thần Khí công dụng của nó rất thần bí,  truyền thuyết nói nó là chìa khóa mở ra Hoàng Tuyền quốc, Tà Bảo hiện thế dương gian dị tượng, Thất gia hoài nghi Bát Chỉ Kính cũng là chuyện hợp tình hợp lý.  Chẳng qua lúc trước cô lừa gạt hai vị Thần Quân, nếu để bọn họ tìm thấy Bát Chỉ Kính trên người cô thì hậu quả rất nghiêm trọng."

Rượu trên bàn đồ ăn phong phú, hai người lại không có ý muốn động đũa.

Hách Giải Phóng lấy ra điếu thuốc châm lửa, bực bội hút.

"Chút nữa tôi sẽ nghĩ cách đưa cô ra ngoài, tôi có thể đoạt người trước là vì hai vị gia gia không có ở đây, tính toán thời gian thì bọn họ cũng sắp về rồi, ở Phong Đô này không có hồn phách nào mà hai người bọn họ không thể tìm ra."

"Tôi đi vậy còn cậu?"

Hách Giải Phóng rót hai ly rượu: "Hai ta quen biết bao lâu rồi?"

"Tính theo thời gian âm phủ thì một trăm tám mươi năm."

Hắn cười cười nâng chung rượu lên trước mặt Mục Dung: "Ngàn dặm dựng lều không có tiệc không tan, uống chung rượu này cô nhất định phải bảo trọng."

"Ý của cậu là gì?"

"Không có gì, tâm nguyện của cô đã xong tôi thấy đất Địa Phủ này đã không còn gì có thể giữ cô lại, tôi và cô âm dương cách biệt tất yếu cũng không thể gặp mặt quá nhiều, gần đây phía trên thay đổi nhân sự, tôi nghĩ tôi sẽ bị chuyển đi khỏi thành phố Sơn Dương đến thành phố khác nhận chúc, về sau sợ là không còn cơ hội gặp mặt nữa."

Nghe Hách Giải Phóng nói vậy Mục Dung mới thoáng yên tâm: "Chuyện của tôi cậu chớ để tâm, chút nữa tôi sẽ tự nghĩ cách  thoát thân, Quỷ Tướng không nhìn thấy cậu dẫn tôi đi, tôi không muốn liên lụy cậu."

Nói xong Mục Dung bưng chung rượu một hơi uống cạn, Hách Giải Phóng ở trong lòng cô vừa là thầy vừa là bạn, năm đó nếu không phải  hắn hết lòng khuyên bảo thì cô đã không thể thoát khỏi bóng tối từ thảm kịch nhanh đến vậy.

Nhân sinh của cô đến tận lúc này có hơn một nửa là cùng Hách Giải Phóng đi qua, Mục Dung nói: "Lễ tết tôi sẽ đưa tiền cho cậu."

Hách Giải Phóng bị chọc cười, cầm chung rượu lên: "Một lời đã định!"

Mục Dung đột nhiên ra tay, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai quơ tay cầm ghế đập lên gáy Hách Giải Phóng.

"Soạt" một tiếng nát ghế, Hách Giải Phóng trợn mắt, ngất xỉu

"Xin lỗi, chuyện này lớn nhỏ thế nào tôi cũng không muốn liên lụy cậu."

Mục Dung cho ông chủ một thỏi kim nguyên bảo: "Ta có việc đi trước, gian phòng này ta bao, nhiêu đây đã đủ chưa?"

"Đủ rồi đủ rồi, ngài còn muốn gì thêm không?"

Mục Dung cúi đầu nhìn hắc bào của mình: "Có thể cho ta một bộ y phục Hoả Kế* không?"

(Hoả kế: tiểu nhị a tiểu nhị.)

Mục Dung mặc quần áo Hoả Kế đi vào cửa thành, phát hiện nơi đó điều động thêm binh lính, mỗi người ra vào đều bị kiểm tra 

Mặc dù âm sai ở dương gian có thể bay, nhưng tại Phong Đô thành này chỉ có thể đi bộ.

Mục Dung kéo vành  nón xuống, xoay người thì chuông điện thoại vang lên, theo bản năng cô vội đi sang một bên nghe điện thoại.

"Mục Dung đại nhân, chị đại  hỏi ngài xử lý việc xong chưa, lúc nào mới về đơn vị? Tang Du rất nhớ ngài."

Tang Du đỏ mặt: "Tớ nói vậy hồi nào."

A Miêu cuời xấu xa: "Cậu viết lên mặt còn gì?"

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của người thương, đáy lòng Mục Dung một mảnh nhu hòa, trải qua nhiều chuyện bi thương quá rồi, cô muốn lập tức bay về ôm chặt nàng một cái.

"A Miêu, ngươi nghĩ cách đuổi khéo Tang Du, hoặc gọi Tang Đồng một mình đến đây cho ta nói chuyện."

Vừa nói Mục Dung vừa nhìn bốn phương, tìm tới hẻm hẹp chui vào dựa lưng lên tường.

A Miêu đảo mắt, nói với Tang Du: "Mục Dung đại nhân nói ở Phong Đô thành nhìn thấy hồn phách của Hoa Vân Nguyệt, kêu cậu lập tức tới phòng cô ấy thấp một ngọn đèn dầu trên đỉnh đầu."

Mọi người giật mình, Hoa Vân Nguyệt chết sao???

Tang Du không nghi ngờ gì xông ra ngoài, Tang Đồng và Tô Tứ Phương cũng muốn đuổi theo nhưng bị A Miêu gọi lại: "Chị đại chờ chút,  Mục Dung đại nhân có chuyện cùng chị bàn bạc."

...

Tang Đồng thay đổi đạo bào, từ trong valy lấy ra tờ  giấy ố vàng.

"Tôi xuống Địa Phủ một chuyến nói chuyện với bọn họ, A Miêu đưa điện thoại của  ngươi cho ta mượn."

Tô Tứ Phương khoanh chân ngồi bên cạnh Tang Đồng: "Đồng sư tỷ, em đi với chị."

"Mấy người đi theo làm gì? Ở lại chăm sóc Du nhi."

"Tiểu Tang thí chủ tự có Đường thí chủ và Vương thí chủ chăm sóc, chuyến này nguy hiểm thêm một người thêm một phần lực, huống hồ bên cạnh sư tỷ có thể một nhân chứng càng tốt."

Tang Đồng nhíu mày: "Mấy người sợ bọn họ giết người diệt khẩu? Cũng được, chân dài trên người mấy người, giấy thông hành chỉ có một tờ, nếu có bản lĩnh thì tự tới Phong Đô."

Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực: "Vậy gặp ở cửa Phong Đô thành.",

Tang Đồng cười: "Vậy so tài xem ai nhanh hơn."

Tang Đồng xuất hồn quay đầu nhìn thoáng, thấy Tô Tứ Phương vẫn còn đang ngưng thần liền ấn pháp quyết triệu hồi ra tinh nguyên của kiếm Ngũ Đế: "Chút nữa Du nhi có hỏi thì nói ta và Tô Tứ Phương xuống Địa Phủ cứu Hoa Vân Nguyệt, chuyện khác đừng nói ra."

"Dạ chị đại!"

Tang Đồng thuận lợi truyền tống đến Phong Đô, đang lúc tới gần cửa thì đã thấy Tô Tứ Phương chấp tay ở cách đó không xa đợi mình!!!!

Tang Đồng kinh ngạc thở dài nhìn nhìn Tô Tứ Phương, cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ người này xuất hồn, hoá ra là bộ dạng này a!!!

Trên mặt bị cao nguyên nhuộm đỏ đã không còn mà thay vào đó là trắng nõn tinh tế tỉ mỉ như trẻ nít, đỉnh đầu sạch sẽ, vành tai sung mãi dài gần đến hai má.

Chân trần giẫm trên mặt đất nhưng không nhiễm chút bụi trần nào, bên ngoài tăng bào màu vàng khoác một áo cà sa màu đỏ, khẽ động sẽ hiện lên lưu quang, mi tâm có một điểm chu sa to như hạt đậu nành, trước ngực đeo chuỗi phật châu lớn màu trắng ngà.

~~~~

Chị đại ei, sao cứ tranh thua với tiểu Phương sư phó của.mị vậy:))))~ 

Mị đã nhắc nhở thiện lành ở chương trước. Cầu chuẩn bị bô, vì sắp nôn ra máo chó đó:)))))))~ 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.