Sắc trời dần ngã về tây mây đen thật dày che lấp đường chân trời, Tang Đồng thấy trời sắp đổ mưa, lập tức dựng lều vải nói với Mục Dung: "Đừng đi."
"Sao vậy?"
"Nơi này là Đông Bắc, một cơn mưa thu một ngày lạnh, trước mắt quái sự mọc lên như nấm chúng ta không thể ngã bệnh được."
"Vậy giờ nên làm gì?"
"Vào thôn, gọi Tằng Thiên Hàm và Thẩm Đông theo, chúng ta tìm nhà trú đỡ."
"Được."
Tang Đồng lấy ra bùa phong hoả mở đường, dẫn đầu đi vào thôn tìm đại một căn tiểu viện.
Trong nhà có giếng nước và vườn rau, lại nằm rất gần cửa hàng duy nhất trong thôn, đồ ăn và các loại dự trữ dồi dào.
"Nhà này đi."
Tang Đồng lấy mấy cái bọc giấy đưa cho mọi người: "Đay là bột hùng hoàng đặc chế, vẩy bột ngoài phòng, dưới giường, tường viện, cơm tối cũng bỏ vào một ít."
Thẩm Đông đưa hai tay nhận lấy, vui cười nói một câu: "Cám ơn sư cô."
Tằng Thiên Hàm giơ chân đá vào mông hắn: "Ăn nói xàm xí, đi qua cửa hàng đối diện mua một thùng mì đi, chút đồ hộp và gia dụng cơ bản."
"Mua sao sư phụ? Thôn này có ai đâu?"
"Đầu heo à? Cầm đồ lên thì để tiền lại, nhanh đi!"
Thẩm Đông chạy đi như một làn khói, Tang Đồng cười nói: "Đệ tử cậu đáng yêu ha."
"Hừm không có tiền đồ, nhìn thấy người đẹp là chân như hoá đá vậy."
"Hắn theo cậu bao lâu rồi?"
"Hai năm, khi đó nó mới hơn 16 tuổi nửa đêm dám đến tiệm của tôi chôm đồ, cô cũng biết nhà tôi có Khôi gia trấn giữ căn bản không sợ trộm vặt, dù mất trộm cái gì cũng sẽ được lão tiên Khôi gia mang về lại, nhưng kết quả thì đồ vật lại mất đi, sau đó nó bị tôi bắt tại trận, tôi thử tính bát tự của nó thì bát tự nói trời sinh nó phải ăn cơm nghề này, hơn nữa tiên duyên với Khôi gia đặc biệt sâu, nó đến đây chôm đồ lão tiên lại cầm đầu giúp nó. Quan trọng hơn là tiên duyên của nó và Liễu gia không tệ, sau đó tôi mới biết mẹ nó chạy theo người khác, ba lại là quỷ tửu nghiện cờ bạc tốt nghiệp trung học thì không cho nó đến trường nữa, nhà chỉ còn bốn cái vách thực sự không thể không đi trộm vặt, tôi hỏi nó có muốn ở lại chỗ tôi làm công hay không, quan sát mấy tháng thì thấy tiểu tử thối này phẩm hạnh không xấu nên thu làm đồ đệ, lần này nếu cô nhìn thấy Liễu Nhị nương tử thì phải giúp tôi nói tốt vài câu, thử xem Liễu gia có thể cho nó pháp bảo trấn gia..."
Tằng Thiên Hàm thở dài: "Trên người tôi không đủ tứ trụ, tam bảo truyền đến đời tôi gần như bôi nhọ rồi, bây giờ tìm được truyền nhân như vậy chết đi cũng có thể nhìn mặt sư phụ."
Tang Đồng nhẹ gật đầu, nhìn Thẩm Đông đang ôm đồ chạy tới nhẹ giọng nói: "Chúng ta già thật rồi."
Ăn xong cơm tối mọi người trò chuyện thêm chút, nhưng không đạt được kết luận gì, Tằng Thiên Hàm mở TV cùng xem với Thẩm Đông, Tang Đồng và Mục Dung đứng dậy tự về phòng mình.
Trong đêm mông lung, ánh sáng mơ hồ làm Mục Dung tỉnh giấc, bên giường đứng một người chằng chịt vết thương.
"Mục Dung."
"Yên Yên?" Mục Dung bật dậy: "Ngươi đang ở đâu? A Miêu đâu?"
"Bọn ta bị Nguyệt Hương bắt từ cõi chết chạy về, ngươi mau đi cứu A Miêu đi, nàng sắp không chịu được rồi."
Mục Dung vén chăn ngồi trên mép giường thay giày: "Đợi ta."
Cô đeo túi lên lưng, chạy đến phòng Tang Đồng, La Như Yên hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Tìm Tang Đồng giúp".
"A Miêu sắp chịu không được rồi, nàng ấy đang ở bờ sông ngoài thôn hồn thể sắp tiêu tan rồi, ngươi và nàng có khế ước, ngươi qua đó sớm có lẽ có thể cứu được nàng ấy."
Mục Dung chần chờ một chút nhưng vẫn gõ cửa phòng Tang Đồng, bên trong hoàn toàn yên tĩnh không ai trả lời, Mục Dung gọi hai tiếng đẩy cửa vào, trong phòng không có ai.
"Kì quái, trễ như vậy còn đi đâu?" Trong thôn khắp nơi đều là rắn, đi ra ngoài sao không báo nhau một tiếng chứ? Không lẽ đi phòng vệ sinh rồi?
"Mục Dung đi nhanh đi, nếu không đi sẽ không kịp!"
Mục Dung nhìn quanh một vòng thấy trong phòng không có dấu vết đánh nhau, lập tức cùng La Như Yên đi ra ngoài, thoa chút bột hùng hoàng lên người rồi nhanh chóng đi ra khỏi nhà.
...
Tang Đồng cầm điện thoại chiếu sáng theo Mục Dung đi ra sau núi.
Vừa rồi Mục Dung đột nhiên vào phòng của cô, nói biết được nguyên nhân vì sao bầy rắn tụ tập ở chỗ này, yêu cầu cô cùng đi ra ngoài xác nhận một chút
Tang Đồng vốn muốn gọi sư đồ Tằng Thiên Hàm cùng đi, Mục Dung nghiêm túc cản lại: "Sở dĩ ban ngày tôi không nói là vì chuyện này có liên quan đến bí mật của Mã gia, trong lúc vô tình tôi có nghe được Liễu Nhị nương tử nhắc đến, dẫn theo họ có chút không tiện, hai chúng ta đi là được rồi "
Tang Đồng không chút nghi ngờ đi theo Mục Dung, đi gần một tiếng thì thảm thực vật hai bên càng lúc càng um tùm, không thể nhìn thấy rõ đường đi. Nửa đêm gió núi thét gào, quần áo trên người không thể chống lại cái lạnh, Tang Đồng siết chặt cổ áo: "Đi bao xa nữa?"
"Sắp đến." Mục Dung không quay đầu lại, nói.
Tang Đồng nhìn lượng pin trên điện thoại: "thật sự có chuyện gì cô cứ nói không được sao? Đi xa như vậy bọn họ có nghe được đâu."
Mục Dung dừng bước xoay người nhìn Tang Đồng: "Chưa nghe "Phật Đà không nói" sao? Thứ tôi nhìn thấy không thể tùy tiện nói với cô."
Tang Đồng giật mình tắt điện thoại bỏ vào túi, lấy ra vài lá bùa.
"Sao vậy?" Mục Dung hỏi.
"Điện thoại hết pin."
"À, chúng ta đi nhanh thôi."
"Chờ chút, đường núi khó đi tôi dùng bùa chiếu sáng đã."
Mục Dung trầm mặc, nhìn Tang Đồng ung dung ngồi xổm mở ra valy, cầm kiếm Ngũ Đế sau đó dán mấy lá hoả phù lên thân mình: "Hoả Thần!"
"Ầm" một tiếng, thân kiếm Ngũ Đế hừng hực cháy, Tang Đồng giơ kiếm lên cười nói: "Thế nào? Ba năm qua tôi tiến bộ không ít đúng không?"
"Ừm." Mục Dung gật đầu.
Một giây sau đó, Tang Đồng vọt một bước tới trước mặt Mục Dung, vung cao kiếm lửa dứt khoát chém xuống, tay trái hất lên ba lá bùa: "Tam Thần mau đến!"
Mục Dung kinh hô một tiếng, cảm thấy đất đá dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, giống như dẫm trúng cát lún.
Cơn gió mát thổi qua hoá thành dây thừng, trói hai tay của Mục Dung ra phía sau, "ầm ầm" một tiếng, thiểm điện bổ nhào lên người Mục Dung.
Lúc này đất cát đã dâng tới bắp chân Mục Dung, Tang Đồng hừ lạnh khinh thường nhìn cô, dùng hoả kiếm nâng cầm Mục Dung lên, "xèo xèo" hai tiếng, Mục Dung thảm thiết hét lên, làn da dưới cằm hoà tháng màu đen, bị nướng khét.
Đồng tử Mục Dung co rút, giọng nói run rẩy: "Cô điên rồi!"
Tang Đồng thu lại hoả kiếm, ngồi xổm nắm cằm Mục Dung: "Không đau sao?"
"Tại sao đối với tôi như vậy?"
"Ừm~ bộ da này làm không tệ, súyt chút qua mặt được ta. Ngươi hiểu biết còn kém, nói nhiều tất hớ, hiểu không?"
"A." Biểu cảm trên mặt Mục Dung phức tạp, chằm chằm nhìn Tang Đồng, nụ cười quỷ dị.
Tang Đồng cho "Mục Dung" mấy bạt tay sau đó niệm chú ngữ, tốc độ tiêu tan của "Mục Dung" tăng tốc, Tang Đồng nhàn nhạt nói: "Xuống Địa Ngục đi, à không, Địa Ngục đóng cửa rồi, ngươi đi về đâu ta cũng không rõ đâu."
"Mục Dung" đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Miệng lưỡi vẫn sắc bén như vậy."
"Ngươi biết ta?"
"Mục Dung" nói: "Ngày mai là mười lăm."
...
La Như Yên bay ở phía trước, Mục Dung theo sát phía sau, hai người đã tới gần bờ sông ngoài thôn.
"Mục Dung, đi nhanh đi, A Miêu chịu không nổi rồi."
"Làm sao hai ngươi biết ta ở đây?"
"Là A Miêu cảm nhận được."
Ánh mắt Mục Dung tối sầm, chân vẫn bước theo La Như Yên đến bờ sông.
La Như Yên dừng ở mép nước, Mục Dung không hỏi A Miêu ở đâu nữa, chỉ an tĩnh nhìn bóng lưng của La Như Yên, chờ đối phương mở miệng trước.
"Mục Dung, xin lỗi."
La Như Yên xoay người, vẻ mặt đau thương: "Mục Dung, thật xin lỗi."
"Tại sao lại làm vậy?"
"Ta..." La Như Yên giật giật khoé miệng, chỉ nói ra một chữ "ta."
Đáy mắt La Như Yên loé lên chút ngoài ý muốn, chưa kịp mở miệng Mục Dung đã nói: "Không thể cho ngươi."
"Tại sao? Nàng ta với ngươi mà nói chỉ là người qua đường xa lạ, huống chi hồn thể của nàng ta không trọn, chút ý thức cũng không có, vì loại tàn hồn mày mà mất mạng, đáng sao?"
Khoé miệng Mục Dung nhẹ cong: "Chúng sinh bình đẳng, nàng ta chỉ là một người vô tội bị hại ở Nguyệt Hương thôn, bởi vì sai lầm của tổ tiên mà tai bay vạ gió, quá khứ của Lưu nhị tỷ và chuyện ở Nguyệt Hương thôn ngươi cũng chứng kiến, cho dù là vậy vẫn muốn giúp đỡ sát nghiệp sao?"
Sắc mặt La Như Yên khó coi: "Xin lỗi, Mục Dung."
Cổ tay khẽ đảo, lệnh kỳ màu đen xuất hiện trên tay, lệnh kỳ này có chút quen mắt.
La Như Yên cắn môi dưới quăng lệnh kỳ ra, Mục Dung bình thản nhìn La Như Yên, bất động.
"Rầm" một tiếng, lệnh kỳ đâm vào ánh sáng tím, lệnh kỳ tuông ra hắc khí đánh thẳng vào lớp phòng ngự.
Lúc này, dây chuyền trên cổ Mục Dung lại bay ra luồng bạch sắc thuần khiết, toả sáng trong màn đêm dày đặc.
Tử sắc và bạch sắc im ắng hoà vào nhau, ánh sáng bảo vệ Mục Dung biến thành nửa trắng nửa tím, khói đen hung hăng kia từ từ phai nhạt, hắc khí tiêu trừ chỉ trong một giây, lệnh kỳ bị đánh bay.
Từ đầu đến cuối Mục Dung không hề di chuyển, hai luồng ánh sáng luợn lờ bảo vệ Mục Dung, cô nhìn vào mắt La Như Yên: "Yên Yên, quay đầu là bờ, vẫn còn kịp."
La Như Yên thu lại lệnh kỳ, đầu cúi thấp, nhỏ giọng nói: "Ngươi sẽ không hiểu, ta tận lực rồi. Ngươi..."
La Như Yên đột nhiên biến mất, mười bốn âm lịch ánh trăng gần như tròn, in trên mặt sông.
...
Hhaiz~~~~ mấy nay bận bán trà sữa nên là không có up:)))~ nay up 1 cái quaraskills cho mọi người.