Tang Đồng trơ mắt nhìn "Mục Dung" hoàn toàn biến mất, lại niệm chú ngữ để đất đá xung quanh trở về nguyên trạng, đạp hai cuớc lên mặt đất mới thoáng yên lòng, mở valy rút ra một lá "Tam Sơn Ngũ Nhạt, trong mắt trận ngập tiếc của.
"Haiz, quá lãng phí mà " dán lá bùa lên phần đất dưới chân.
Tang Đồng thu dọn trang bị xách valy đi về, lấy ra điện thoại vệ tinh gọi cho Mục Dung, hồi lâu sau bên kia mới có người nghe máy.
"Xử lý chút việc nhỏ, quay về sẽ nói với cô. Tôi biết được nguyên nhân mất tích của những người kia."
"Thật sao? Bên tôi cũng có chút manh mối."
"Vậy cô đợi tôi."
"Ừm, cẩn thận một chút."
"Biết."
Mục Dung cúp điện thoại khoanh chân ngồi trên bờ sông, cảm nhận được hai khế hồn trong tâm thức mới đứng dậy về thôn.
Khói đen yên ắng phá vỡ lá bùa từ dưới đất bay lên, Tang Đồng đứng bước lập tức nhảy sang trái.
Dựa lưng vào thân cây muốn đối mặt với kẻ đánh lén, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy đành ấn pháp quyết chỉ vào mi tâm: "Quang nhãn!"
Đêm tối hoá rõ ràng, Tang Đồng nhìn thấy kẻ địch, tâm lại chập chùng.
Cách cô không xe là một đám khói đen đang ngọ nguậy, lần đầu tiên nhìn thấy bóng đen này là trong ký ức của Tần Hoài An.
"Là ngươi!"
Bóng đen quái dị cười ra tiếng: "Người ngươi nói là ta, cũng không phải ta. Nhân loại nhỏ bé đáng thương, đêm tối liền có thể hạn chế hành động, cục trưởng cực xử lý sự kiện đặc biệt lại yếu đuối như vậy, thế giới này không cần tồn tại nữa rồi."
Tằng Đồng nhíu nhíu mày, nghe giọng điệu của bóng đen này dường như hắn biết cô rất rõ, chất giọng cũng có chút quen thuộc, không giống như bóng đen trong trí nhớ của cô.
"Lạch cạch" một tiếng, Tang Đồng mở valy.
Một luồng khói đen bay tới, đánh bay valy.
Bóng đen quỷ mị vọt tới trước người Tang Đồng, hắc khí hoá thành cánh tay rắn chắc bóp lấy cổ Tang Đồng, nâng cô lên.
"Nhân loại? Dơ bẩn, xấu xí ngu muội. Tự cho mình đứng đầu vạn vật kỳ thực chỉ là thứ phẩm bị chư Thần vứt bỏ, giống như ngươi: cao thủ Huyền Môn tự xưng đại đạo chính tông lại không thể cách xa cái rương nhỏ. Ngươi có biết năm trăm năm trước truyền nhân chính tông tay không vẽ bùa, uy lực cường đại hơn những lá bùa ngươi vẽ gấp trăm lần! Một ngàn năm trước tay không mời đến Hoả Ly cũng là việc không khó, hai ngàn năm trước Thiên Đậu điều binh hô phong hoán vũ. Năm ngàn năm trước tuổi thọ nhân loại vô tận vô biên, chiến đấu dai dẳng với thiên địa, ngươi biết vì sao hiện tại thì không thể không? Hả?"
Tang Đồng miễn cưỡng cười một tiếng: "Có bệnh thì về nhà uống thuốc đi."
Bóng đen nao nào, cười ầm: "được được được, ta đột nhiên thay đổi chủ ý, ta muốn để người tận mắt chứng kiến thế giới này bắt đầu lại từ đầu."
Nói xong hắn quăng Tang Đồng sang bên, Tang Đồng nằm trên đất, lấy ngón trỏ quẹt máu ở khoé miệng, từ từ đứng dậy.
Bóng đen không đi, Tang Đồng híp mắt vắt tay sau lưng.
"Ngươi vừa nói đại đạo năm trăm năm trước thế nào nhỉ?"
"Hừ, lấy tay vẽ bùa..."
"Đùng" một tiếng, đám lửa kích cỡ như đầu xe kéo xuất hiện sau lưng Tang Đồng, đồng tử bóng đen co lại: "Ly Hoả?"
"Xem ngươi có nhãn lực!"
Tang Đồng lăn qua một bên, nhường đường cho Ly Hoả, bóng đến hơi động triệu hồi một cỗ hắc khí cản trước người, Tang Đồng nhân cơ hội từ trong valy lấy ra ba lá màu tím và một tấm bùa màu đỏ, quăng ba lá bùa màu tím ra: "Lôi điện, đến!"
"Ầm ầm" một tiếng, thiểm điện chuẩn xác bổ vào bóng đen, hắc khí ngăn cản Ly Hoả tiêu tan, mặt khác hai lá bùa màu tím còn lại cũng bốc cháy, cùng nhau bạo phát uy lực Lôi Điện.
Giọng bóng đen khàn khàn khó ngửi, bất quá lần này trong giọng nói mang theo chấn động và sợ hãi: "Cửu Thiên Huyền Lôi? Ngươi..."
Tang Đồng kẹp lá bùa đỏ vào lòng bàn tay, đứng chắp tay nói: "Không tệ, đi chết đi!"
Ba năm trước chiến đấu với Bất Hoán Thi một trận làm Tang Đồng sâu sắc ý thức được thiếu sót của mình, đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ cô không thể cùng chiến hữu kề vai chiến đấu, ngược lại toàn đem quyền khống che thân thể cho người bên ngoài, phó thác ý trời.
Ba năm nay mỗi ngày Tang Đồng chỉ ngủ ba bốn tiếng, không chỉ dẫn cục xử lý sự kiện đặc biệt tiến lên từng bước, còn tự thân khổ tu pháp lực sao giống ngày xưa. Bây giờ không chỉ dùng tay không vẽ bùa mà còn có thể triệu hoán Ly Hoả, từng mặc kệ nguy hiểm dùng tính mạng thí nghiệm, lấy uy lực Cửu Thiên Huyền Lôi nhét vào bên trong bùa chú, mặc dù mỗi một lá bùa chỉ có thể dung nạp ba tia Huyền Lôi, nhưng xem như đã có thể tạm thời khắc phục nhược điểm triệu hồi tốn thời gian của Cửu Thiên Huyền Lôi.
Tang Đồng vo vo lá bùa màu đỏ trong tay, đây là ba năm tâm huyết của cô, tiếc muốn chết...
Chín tia Huyền Lôi đã xong, thân thể bóng đen chỉ có chút mơ hồ, Tang Đồng "A" một tiếng, đưa mắt nhìn đoàn xe Ly Hoả.
Ly Hoả tốc độ không nhanh, cũng may hành động của bóng đen bây giờ bất tiện.
"Đùng" một tiếng, một đen một đỏ đụng ầm vào nhau, trong rừng sâu bốc lên một tầng mây hình nấm, chiếu sáng nửa bầu trời.
Vừa lúc quay lại nhà, Mục Dung thấy được ánh sáng lửa trên núi lập tức chạy đi.
Bạo phát kéo dài nửa tiếng, sắc mặt Tang Đồng âm trầm, thiếu chút chảy nước mắt.
Ly Hoả đốt sạch bóng đen còn chưa chết, mặc dù Cửu Thiên Huyền Lôi bị nhét vào bùa uy lực sẽ giảm, nhưng nó và Ly Hoả đều là chi lực tự nhiên chí dương chí cương, là khắc tinh của toàn bộ tà ma chi vật.
Bóng đen này là thứ gì đây?
Mục Dung tìm tới nơi có ánh lửa, nhìn thấy Tang Đồng dựa vào cây, cách đó không xa, giữa không trung có một đám lửa đang cháy: "Tang Đồng!"
Tang Đồng cảnh giác nhìn cô: "Đừng tới đây!"
Mục Dung nghe theo bất động, dò xét một vòng trên người Tang Đồng: "Có bị thương không?"
Tang Đồng thấy mặt dây chuyển toả sáng của Mục Dung, nới lỏng đề phòng: "Không có."
"Chúng ta đi về trước đi."
Tang Đồng lại vo vo lá bùa trong tay: "Chờ chút.",
"Sao nữa?"
"Bên trong là bóng đen, ta muốn nhân lúc này giải quyết nó."
Mục Dung nhíu mày, cẩn thận nói: "Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên rút lui trước."
"Sao vậy?"
"Tôi từng giao đấu với bóng đen khi ở Nguyệt Hương thôn, nếu không phải có Liễu Nhị nương tử và Khôi bà bà ra tay giúp đỡ thì tôi đã chết rồi, dù là vậy nhưng Liễu Nhị nương tử vẫn phải hi sinh sừng rồng tu luyện mấy trăm năm, có thể nhìn thấy được bóng đen này khó đối phó, vì để phòng ngừa trúng kế tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên đi trước."
Tang Đồng siết chặt lá bùa đỏ: "lúc này không giống ngày xưa, tôi tán mất nửa gia tài mới đánh nó ra như vậy, lần này để nó chạy thì nó nhất định sẽ trả thù."
Mục Dung không nói gì thêm đi đến bên cạnh Tang Đồng.
Ly Hoả đã tắt, trong không khí nóng rực không tan, bóng đen bây giờ chỉ còn như quả đấm, giãy dụa không cam lòng.
Tang Đồng nhảy bước xa đem lá bùa màu đỏ dán lên bóng đen, trong không gian nứt ra một khe nhỏ dài gần một thước, từ trong khe hở vô số những bàn tay mơ hồ duỗi ra, túm lấy bóng đen lôi vào
Bóng đen cuời lớn: "Tang Đồng, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi, để xem diệt thế ai mới là người có thể cười đến cuối cùng!"
Tang Đồng triệu hồi một cơn gió mát, đẩy bóng đen vào bên trong, khe nứt khép lại.
"Đó là gì?"
"Ba năm tâm huyết của tôi, cửa Cửu U. Mặc kệ hắn có bản lĩnh gì cũng đừng hòng thoát!"
Tâm tình Tang Đồng rất tốt, lo lắng những năm này như lá rụng mùa thu: "Cũng may bóng đen xem thường nhân loại không thèm đề phòng nên chúng ta mới có thể lật kèo, bọn nhỏ ngủ say ở trung tâm Giai Giai có thể nhắm mắt rơi."
"Còn có Tần Hoài An."
"Đúng vậy."
Tang Đồng dựa lên vai Mục Dung: "Chúng ta phải ăn mừng một trận."
"Cô giết nó như vậy, những người mất tích làm sao bây giờ?"
"Đừng mất hứng nha!!!!"
Khoé miệng Mục Dung nhẹ cong, Tang Đồng lại nói: "Thực lực bóng đen thâm sâu, lần này tôi có thể thành công phần lớn cũng nhờ may mắn, chỉ là chúng ta không biết rõ nó là thứ gì, trình độ cách nhau quá xa không thể thẩm tra nó, đợi tôi quay lại đơn vị sẽ viết báo cáo xin khởi động Côn Luân Kính, lúc đó nhất định sẽ biết rõ chân tướng."
"Cô quyết là được, tôi luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy."
Hai người xuống núi quay về nhà, trời tờ mờ sáng mới được nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau Tang Đồng tỉnh lại định thông báo tin tốt cho Tằng Thiên Hàm thì đụng trúng Mục Dung đang đi ra từ phòng hắn
"Sớm."
"Không thấy Tằng Thiên Hàm và Thẩm Đông."
"Sao lại như vậy? Bóng đen rõ ràng đã..."
"Tôi tìm khắp nơi rồi, điện thoại ở trong phòng, cô ra ngoài chưa?"
"Chưa."
"Theo tôi."
Tang Đồng đi theo Mục Dung ra ngoài, nhìn cảnh tượng trong thôn kinh hãi đến không nói nên lời.
Chỉ trong một đêm, rắn trong thôn nhiều hơn gấp đôi, nhưng toàn bộ rắn đều nằm yên không nhúc nhích.
"Xảy ra chuyện gì?"
Mục Dung nhặt cành cây, khều khều mấy con rắn: "Rắn trong thôn toàn bộ ngủ đông."
"Hôm qua vẫn bình thường mà? Hơn nữa bây giờ là cuối thu, tại sao lại như vậy?"
Mục Dung đưa tay chỉ chỉ, Tang Đồng ngẩng đầu nhìn, ngây dại.
Phương Đông, bình minh ánh mặt trời toả ra vạn trượng, vậy mà ở một bên khác trăng tròn lại treo cao xung quanh mặt trăng là một lớp màu đen thật mỏng.
Dưới góc độ khoa học tự nhiên mà nói, Nhật Nguyệt đồng huy không phải không có khả năng, nhưng dưới ánh nắng sung túc ban ngày thì không thể nhìn thấy rõ mặt trăng được, hơn nữa lớp mỏng màu đen kia là gì?
Mục Dung thở dài: "Chúng ta đi xem một chút đi."
"Được..."
Tang Đồng cằm chìa khoá xe của Tằng Thiên Hàm chạy xe ra ngoài, vì đề phòng rắn độc cắn người nên cảnh sát đã phục toả khuôn viên ba cây số quanh thôn.
Đi xe mấy phút, hai người nghe thấy tiếng còi thật dài, xa xa nhìn thấy đèn báo hiệu của xe cảnh sát.
Tang Đồng nhìn vào cửa sổ xe, người điều khiển ngủ gục trên vô lăng, mặt đập vào vị trí nhấn còi.
Người ngồi ghế phụ cũng an tĩnh ngủ, Tang mở cửa xe, gọi mấy lần hai người cũng không tỉnh.