Nhìn cặp mắt ướt sũng của tiểu Hắc, tâm tư rối bời của Mục Dung cũng giảm đi.
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh vụn vặt, đều là người trước giờ chưa từng thấy nhưng quen thuộc, bên người đó luôn có bóng hình của tiểu Hắc.
Tiếu Hắc liếm liếm lòng bàn tay Mục Dung.
Nó an tĩnh ngồi xổm bên cạnh Mục Dung, giống như ngày xưa.
Trên bầu trời Tang Du và lão cục trưởng hừng hực khí thế, Tang Du chiếm được thế thượng phong nhưng lão cục trưởng một mức trốn sau Bát Chỉ Kính, Nhược Thủy công kích không hiệu quả.
Từ góc độ Mục Dung mà nhìn, Bát Chỉ Kính và Huyết Nguyệt quỷ dị kia cùng tản ra một vầng ánh sáng đỏ.
Đột nhiên, bên trong tâm thức của Mục Dung đau xót, cô nhìn thấy Bát Chỉ Kính, hắn đã trưởng thành thành thiếu niên phong độ tao nhã, mặc trường bào âm dương thuật sĩ xứ Phù Tang, đầu đội mũ đen dài, hắn bị phong bế trên cọc gỗ dài, đại huyệt trên thân thể bị đinh dài màu đỏ ghim lên, cây đinh đen dài to bằng ngón tay đâm vào lưng hắn.
Mặt Bát Chỉ Kính tái nhợt không chút máu, đuy đớn thống khổ lộ ra khẩn cầu, Mục Dung tựa như nghe được hắn tuyệt vọng nói: Cứu ta.
Trên bầu trời huyết sắc của Bát Chỉ Kính và Huyết Nguyệt càng lúc càng bành trướng.
Mục Dung quay đầu nhìn Tang Đồng yên tĩnh nằm trên mặt nước, lại nhìn Lang Vương Tiếu Nguyệt máu me khắp người.
Phóng tầm mắt, trong bóng tối vô tận chỉ có Nhược Thủy đầy tử khí, bên tai quanh quẩn tiếng cười của lão cục trưởng.
Tiểu Hắc hừ một tiếng cọ cọ chân Mục Dung, sau đó vẫy đuôi đi ba vòng quanh Mục Dung, sau đó hoá thành Hàng Ma Xử* bay tới trước mặt Mục Dung.
Mục Dung khoanh chân ngồi trên mặt nước, hai tay cầm Hàng Ma Xử, khôi phục bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cô quăng Hàng Ma Xử lên cao, chắp tay trước ngực chậm rãi nhắm mắt.
Tang Du cảm nhận được dị thường cúi đầu nhìn xuống, phản xạ đầu tiên là mặc kệ bóng đen nàng lao xuống nhưng nửa đường ngừng lại, nhìn Hàng Ma Xử toả sáng lung linh trên đầu Mục Dung.
Giống như bị ấn nút tạm dừng, bóng đen nhân cơ hội công kích Tang Du, Nhược Thủy nguyên bản không chút gợn sóng phóng lên trời cao tạo thành một lớp bảo vệ Tang Du, ngăn cản tất cả công kích
Mục Dung giống như đang đặt mình vào nơi chói mắt, bạch quang lượn một vòng rồi đâm thẳng lên bầu trời.
Nhược Thủy tự giác làm giảm đi một nửa ánh sáng chói mắt, ánh mắt Tang Du nửa chờ mong nửa bất an.
Mỗi một đời nàng đều đợi người kia thức tỉnh bản thể, có thể lại đoàn tụ ngắn ngủi rồi chia xa.
Huống hồ lúc này không giống ngày xưa, chính nàng cố chấp hàng thế làm dương gian biến thành như vậy, nàng biết rõ bản thể người kia sẽ không tức giận nhưng vẫn lo sợ bất an như trẻ con làm sai.
Bạch quang dần tàn, trên mặt kính Bát Chỉ Kính xuất hiện vô số vết nứt, lão cục trưởng hét to: "Không được!" Rồi vội vàng từ sau kính vọt ra
Viền kính viết hai chữ Mục Dung biến mất, Bát Chỉ Kính hoá thành vô số mãnh vỡ rồi lại hoá một viên đá nhỏ, rơi xuống
Cự thứ khổng lồ vững vàng xuất hiện trên mặt nước, cự thú kia, đầu hổ, độc giác, tai chó, thân rồng, đuôi sư, Lân phiến, lông trắng toàn thân không chút tì vết.
Ngồi trên cự thú là bạch bào tăng nhân, Phật quang vạn trượng dáng vẻ uy nghiêm.
Lão cục trưởng kinh ngạc đánh giá cự thú, dù sao hắn cũng từng là cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt, kiến thức sâu rộng.
Hắn mất hồn giọng nói như không dám tin: "Đề Thính*?"
Vui mừng tương ngộ đánh tan bất an trong lòng, một vệt tử quang xẹt ngang chân trời, Tang Du dừng ở trước mặt Mục Dung, Mục Dung vừa lúc mở mắt.
Hai người nhìn nhau, hoang ngôn vô tận.
"Tỉnh rồi"
Mục Dung nhẹ "ừm" một tiếng, bên môi nhẹ cong, Tang Du than nhẹ: "Không đợi ta?"
Tang Du đi tới cạnh Mục Dung, giẫm lên đầu Đề Thính, Đề Thính không vui thở phì phò, thấy chủ nhân không nói gì chỉ rên ư ư bất động
Nàng ngồi bên cạnh Mục Dung, tự nhiên ngã lên vai cô: "Ta nhớ ngươi." Mục Dung quay đầu nhìn mỉm cười.
Lão cục trưởng nhìn lên bầu trời gần như nổi điên, hắn chỉ vào Mục Dung, quát to: "Không có khả năng, thời kỳ Mạt Pháp chư Thần tuyệt đối không thể giáng lâm, Côn Luân Kính sẽ không lừa ta, Côn Luân Kính sẽ không lừa ta! Tại sao?!"
Mục Dung mở lòng bàn tay, Bát Chỉ Kính hoá thành viên đá rơi xuống tay cô, cô ấn pháp quyết đầu ngón tay bay ra một đoá hoa sen hướng tới lão cục trưởng.
Người sau như gặp đại địch, dùng tất cả vốn liếng công kích hoa sen nhưng không tác dụng, hoa sen chậm rãi kiên định bay lại phía hắn.
Lão cục trưởng sợ hãi nhảy trên tránh dưới, bốn phía bay loạn vẫn không thoát được phạm vi hoa sen, cuối cùng bị hoa sao bao phủ không thể cử động.
Pháp sen bọc lấy lão cục trưởng trở lại trước mặt Mục Dung, đối phương tràn ngập hận ý nhưng bất luận nghĩ thế nào cũng không hiểu, vài thập niên trước hắn từng trộm dùng chấn quốc chi bảo Côn Luân Kính suy tính ra thời kỳ Mạt Pháp thì Thần Phật sẽ không thể giáng lâm, lại vô tình có được Vô Tự Thiên Thư nên tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch Sáng Nguyên, không tiếc tiêu hủy nhục thân tu luyện tà thuật, rõ ràng đã gần tới thành công, tại sao Địa Tạng giáng lâm hạ giới???
"Ta muốn độ ngươi, ngươi có bằng lòng không?"
Hai mắt bóng đen tuôn trào sự tức giận, Mục Dung than nhẹ, cụp mắt niệm một tiếng Phật.
Pháp sen toả sáng bao phủ lão cục trưởng, danh xưng bất diệt bất tử Bất Hoán Thi cấp tốc phân giải, lão cục trưởng lại biến trở về một thành một khối bóng đen, bóng đen bên trong pháp tường đi loạn, cuối cùng hoà thành hạt sen đen tuyền bay vào tâm sen.
Tang Du vui vẻ nắm cánh tay Mục Dung, ôn nhu nói: "Chúng ta về thôi mấy ngàn năm sau tam giới sẽ lại khôi phục trật tự."
Mục Dung im lặng thật lâu, nhẹ nói ba chữ: "Thật xin lỗi."
Mục Dung nhìn vào mắt Tang Du, trong đôi mắt như mặt hồ phản chiếu lại chính mình, cô dứt khoát gật nhẹ đầu
Tang Du lại thêm siết chặt tay Mục Dung, lo lắng nói: "Ta không cho phép!"
Mục Dung quay đầu không nhìn nàng, Tang Du lại nói: "ngươi chẳng qua là một cái bóng của hắn mà thôi, ngươi vạn lần luân hồi pháp lực đã tiêu hao một nửa, cứu nhiều người như vậy ngươi sẽ tan thành mây khói!"
Mục Dung nhắm mắt hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Là ta phụ ngươi."
Trong nháy mắt sức lực như bị rút cạn, Tang Du buông lõng tay, chăm chú nhìn Mục Dung thật lâu: "Nhìn ta."
Mục Dung chần chờ một lúc nhưng vẫn quay đầu, Tang Du nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi: "Trong lòng ngươi có ta không?"
Lần này Mục Dung nắm tay Tang Du, kiên định nói: "Ta cũng không phải Địa Tạng, làm sao qua được nhi nữ chi tình?"
"Trả lời ta!"
"Có."
Tang Du cười ôm nàng vào lòng: "Ngươi biết ta đợi câu nói này đợi bao nhiêu năm?
"Ta..."
"Đừng nói nữa, ta cùng ngươi."
Mục Dung há miệng định ngăn nhưng lại hóa thành nụ cười thoải mái: "Được, chúng ta cùng đi."
Tang Du siết chặt vòng tay, Mục Dung cũng ra sức ôm lấy nàng, hai người cứ như vậy ở trong một mảnh hư vô dưới ánh sáng quỷ dị của Huyết Nguyệt ôm nhau thật lâu, Tang Du chủ động tách ra.
"Ta đi trước."
"Được."
Tang Du bay lên trời cao, Mục Dung nâng tay, mỉm cười.
Nàng không quay đầu lại nữa, bay thẳng đến một độ cao đáng sợ mới dừng lại, ở dưới mặt đất nhìn lên sẽ không thấy bóng hình Tang Du.
Tang Du giang rộng hai tay ấn ký hình giọt nước ở giữa mi tâm phát sáng, ngay sau đó thân thể nàng hoá thành nước, trong nháy mắt biến thành một giọt nước
Nhược Thủy trải khắp dương gian đại địa tựa như thủy triều tăng cao, hội tụ thành một cái vòi rồng.
Mục Dung đứng trên đỉnh đầu Đề Thính chăm chú nhìn vòi rồng kết nối thiên địa kia, tay sau lưng siết thật chặt.
Không biết qua bao lâu Nhược Thủy bị hút sạch, giọt nước màu tím rớt xuống lượn lờ một vòng quanh Mục Dung rồi rơi xuống đất, biến mất.
....
Tang Đồng chậm rãi mở mắt, đại não trống không, chưa đến một giây thì lập tức bò dậy chuẩn bị tư thế liều mạng tiếp
Nhìn ánh sáng cách đó không xa, trong nguồn sáng có dáng những người quen thuộc: Vương Hạo, La Như Yên, A Miêu, Liễu Nhị nương tử, Lang Vương Tiếu Nguyệt.
Cô nghi hoặc đi tới, ngồi giữa đám người đó là Mục Dung, bạch quang là từ cô ấy toả ra.
Tang Đồng hơi nghi kỵ, Mục Dung thay đổi quần áo lúc nào? Vì sao cảnh này lại như đã từng nhìn thấy?
Lúc nhìn thấy thân thể Mục Dung, thì lập tức hoảng sợ thốt lên: "Mục Dung! Cô!"
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều không đành lòng, thân thể Mục Dung gần như trong suốt
Nghe thấy giọng nói Mục Dung chật vật mở mắt, ánh mắt rã rời: "Tỉnh rồi."
"Cô..."
"Tôi biết trong lòng cô có nhiều nghi hoặc, chỉ tiếc thời gian của tôi không còn nhiều, đặc biệt ở lại chờ cô hỏi một vấn đề."
Tang Đồng hít sâu một hơi: "Thế giới này...."
Liễu Nhị nương tử vội ngăn: "Vấn đề này ta hỏi rồi."
Tang Đồng lại nói: "Vậy, cô là...."
Lần này thì bị Tiếu Nguyệt chen vào: "Vấn đề này ta đã hỏi."
Tang Đồng cắn môi một cái, hỏi lần ba: "Du nhi...."
A Miêu lấy tay bịt miệng Tang Đồng: "Chuyện của Tang Du Yên Yên đã hỏi, lý do bóng đen diệt thế thì Vương Hạo cũng hỏi rồi, chị đại trân trọng cơ hội quý giá này đi."
Mục Dung mỉm cười, nụ cười hư nhược: "Cô hết mình vì người hàng yêu trừ ma, chi bằng hỏi chuyện của mình đi."
Trong đầu Tang Đồng loé lên hình ảnh Tô Tứ Phương, lại nhìn Mục Dung sắp tiêu tan nên đành nhịn xuống vấn đề này, đổi giọng nói: "Chúng ta sẽ gặp lại chứ?"
Mục Dung đảo mắt nhìn một vòng người, ánh mắt không nỡ: "Đời này kiếp này, ba người chúng ta còn một lần duyên gặp mặt."
Mục Dung nhắm mắt, trước cái nhìn chăm chú của mọi người thân thể càng lúc càng mờ nhạt, khi bạch quang tiêu tan Mục Dung đồng thời cũng biến mất theo.
~~~~
Mẹ ghẻ có lời muốn nói: [Bạn cùng phòng là Tử Thần] chính văn hoàn.
Tang Du Mục Dung, Tang Đồng Tô Tứ Phương, A Miêu La Như Yên, Lang Vương Liễu Nhị, Tần Hoài An Trang Điệp Mộng, còn có lão cục trưởng và Hoa Vân Nguyệt, kết cục ra sao sẽ được viết ở phiên ngoại. [phiên ngoại ngọt đến đái đường, nên chuẩn bị trước thuốc trị tiểu đường].
Bởi vì cân nhắc vài chuyện nên chính văn đến đây là hết, nhưng cố sự vẫn chưa hết nha.
Tại đây ta cũng sẽ trả lời những câu hỏi của mọi người. dự tính ban đầu sáng tác tác phẩm là muốn cho tặng cho một người thân, khi còn nhỏ nàng rất hay kể cho ta nghe những quái sức rực rỡ thần kỳ quái đản, bây giờ nàng bại liệt nằm trên giường miệng không thể nói thậm chí không nhận biết được ai, chuyện trong tác phẩm cũng là nàng từng kể ta nghe, ta muốn đem tác phẩm này tặng cho nàng.
Dự tính ban đầu muốn viết tác phẩm là khoảng chừng 12 13 tuổi gì đó, trong lòng tình cờ đọc được truyền thuyết về Địa Tạng Vương Bồ Tát, Ngài từng lập đại thệ: Địa Ngục chưa không thể không thành Phật.
Vì vậy ta liền đi hỏi gia trưởng: Nếu như Địa Ngục trống rỗng, vậy những thần thần quỷ quỷ sẽ đi về đâu?
Không có ai trả lời ta, vấn đề này vẫn luôn treo trong lòng.
Kết quả quyển sách này theo thời mà sinh, Mục Dung không phải Địa Tạng Vương Bồ Tát mà chỉ là Phật ảnh, tương truyền (Cái này ta nói bừa đó) Địa Ngục có tổng cộng 19 tầng, tầng 19 là một mảnh hắc ám hư vô, khi thời kỳ Mạt Pháp đến, Địa Tạng Vương Bồ Tát sẽ bế quan ở tầng 19.
Địa Phủ có Hoàng Tuyền chảy ngược dòng, không ai biết đầu nguồn của nó ở đâu, thật ra đầu nguồn cũng là ở tầng 19.
Có một ngày, suối linh tu thành nữ linh (Tang Du), huyết quang vạn trượng chiếu sáng toàn bộ 19 tầng Địa Ngục, trong ánh sáng đó cũng sinh ra thêm hai bóng hình.
Phật ảnh Mục Dung và Đề Thính thú ---- Trung khuyển tiểu Hắc (trong truyền thuyết Đề Thính thú là bạch khuyển).
Tại nơi vô tận vô cùng thời gian Tang Du và Mục Dung gắn bó làm bạn.
Tận cho đến một ngày Phật ảnh đột nhiên lãnh ngộ, muốn hoàn thành tâm nguyện của Địa Tạng Vương Bồ Tát, vì vậy cô bắt đầu hành trình luân hồi của mình.
Nếu như Địa Ngục trống rồi, Diêm Vương là người đứng đầu ban ngành đương nhiên sẽ có nơi để đi, còn lại như Phán Quan, Hắc Bạch Vô Thường những người liên quan khác sẽ mất đi công việc cùng biên chế (Giống như công viên chức nhà nước ý, bãi bỏ một ban thì tương đương khối người thất nghiệp. Diêm Vương là X tổng, còn Địa Tạng là bí thư).
Hiện tại bí thư muốn giảm nhân công nên phái tâm phúc đi sắp xếp, vì vậy những khoa trưởng, trưởng phòng (Phán Quan, Hắc Bạch Vô Thường...) Sợ mình thất nghiệp nên âm thần ngáng chân công việc của tâm phúc (Mục Dung).
Nhưng mà toàn bộ chuyện này không thể để X tổng (Diêm Vương) biết được, chỉ có thể lén lút làm.
Ở đây không có thiết lập kiếp trước của Tang Đồng nhưng Tô Tứ Phương thì có. Nàng là một vị Kim Thân La Hán lòng mang đại thiện, nhận thấy thời kỳ Mạt Pháp sắp đến muốn cứu nhận độ thế nên hạ phàm, là người tu hành mấy đời nối tiếp, một đời này chỉ cần vượt qua tình kiếp thì có lập tục quy vị, đáng tiếc thất bại
Vương Hạo mấy kiếp trước là một vị thư sinh, mười năm gian khổ học tập vào kinh ứng thí, đi một lần mất ba năm, thời điểm quay về thanh mai trúc mã của mình bị cha mẹ ép gả, hắn cầm bút vẽ cho đời một bức hoạ sau đó ẩn cư, bức hoạ này là La Như Yên.
Được rồi~ nói thật những thứ này phiên ngoại bên trong sẽ tỉ mỉ nhắc tới, bởi vì mỗi người được hỏi một câu nên đáp án nằm trong phiên ngoại hết rồi, nói nhiều sợ mọi người mất chờ mong.
Tác phẩm này kéo dài tận 10 tháng, không hoàn tất đúng ngày mong muốn, thật xin lỗi mọi người.
Cúi đầu.
Mị: Vậy là chúng ta đã cùng đi qua chính văn. Còn 3 phiên ngoại, hi vọng sẽ lại nhìn thấy những hình bóng quen thuộc.