Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 36: Bất lực.



Trở lại phòng 1601, nữ quỷ nhìn Mục Dung, trong mắt hiện lên vài tia mong chờ.
Nhìn thấy ánh mắt đó làm lòng Mục Dung có chút phức tạp. Cô đột nhiên cảm thấy, vạn vật trên thế gian này, bao quát cả con người đều quá nhỏ bé và bất lực. Mười lăm năm qua sẽ có đôi lúc cô có suy nghĩ như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên suy nghĩ này nặng nề đến vậy. Cô cũng chỉ là phàm nhân, không thể nghịch thiên đạo, không nhìn thấy tương lai, cô cũng biết Hách Giải Phóng nói không sai.
Hạn Bạt xuất thế, vạn dặm khô cằn, dùng một đứa bé chưa sinh đổi lấy 'đại cục' như vậy là tốt nhất. Nhưng trong lòng cô lại có một giọng nói yếu ớt, nó hi vọng cô có thể làm chút gì đó.
Tang Du, Tô Tứ Phương, Ngô Giai Lệ đều tập trung vào Mục Dung, đợi cô 'tuyên án'.
"Tang Du, Tô Tứ Phương, mời hai người tránh ra một chút, mang theo chủ nhà đi khỏi chỗ này."
Tang Du trợ giúp Mục Dung nói: "Tiên sinh, dì, hai vị có thể tạm rời phòng không? Cô gái này rất nhanh sẽ ổn."
"Không được, các cô bệnh à? Vợ tôi lỡ có gì bất trắc thì..."
Ngô Giai Lệ thao túng Mặc Cẩn nói: "Các người ra ngoài đi."
"Vợ!
"Tao không phải vợ mày! Muốn vợ mày và đứa con trong bụng nó không sao thì đưa má mày ra ngoài ngay!"
"Được được được, có gì từ từ nói, ngài muốn gì thì tìm tôi, tôi đốt cho ngài, xin ngài buông tha cho vợ tôi "
Tang Du vịn chốt cửa, lo lắng nhìn Mục Dung: "Cẩn thận một chút."
Bên trong căn phòng chỉ còn ba người. Ngô Giai lệ nhập vào Mặc Cẩn ngồi dậy, tóc đen xốc xếch rối bù xõa trên vai, bị giày vò lâu như vậy, sắc mặt thai phụ đã trắng bệch, Ngô Giai Lệ xoa bụng nói: "Thương lượng sao rồi? Người đàn bà này không chịu nổi thêm nữa đâu!"
Mục Dung hít sâu một hơi nói: "Xuất ra, ta đồng ý với điều kiện của ngươi."
Nữ quỷ vui mừng: "Thật?!"
"Thật, nhưng ngươi phải nghe lời ta, không được tiếp tục làm chuyện hại người, đứa nhỏ vừa ra đời cho dù như thế nào cũng không được lưu luyến, lập tức về nơi ngươi nên về. Đấy cũng là giới hạn cuối cùng của ta."
Nữ quỷ cúi đầu, vuốt ve phần bụng hở ra: "Được, tao đồng ý, nhưng tao muốn mày thề."
Hách Giải Phóng giơ đả hồn bổng lên: "Cảnh cáo ngươi, đừng quá đáng!"
Nữ quỷ bán bơ Hách Giải Phóng, lẩm bẩm lập lại: "Tao muốn mày thề."
"Được."
Mục Dung dựng hai ngón tay, trịnh trọng nói: "Ta là Mục Dung, tuyệt đối không qua cầu rút ván, nếu không sẽ chết không tử tế."
"Tao tin..."
Nói xong, thai phụ liền trợn mắt, thân thể co giựt mấy lần rồi mềm nhũn ngã xuống.
Ngô Giai Lệ mặc áo đỏ, bụng to chừng bảy tám tháng bay ra. Mục Dung lấy toả hồn liên xích quanh Ngô Giai Lệ: "Trước cùng ta..."
Lời còn chưa dứt, Hách Giải Phóng đã lấy đả hồn bổng đâm xuyên tim nữ quỷ. Đả hồn bổng thoạt nhìn như cây chổi lông gà này lại tựa như bảo kiếm đâm xuyên vào đậu hũ, không một chút âm thanh liền xuyên qua người nữ quỷ!
"Hách Giải Phóng!"
Ngô Giai Lệ nhìn đả hồn bổng cắm ở trên ngực, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc, ả đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt oán độc lẫn tuyệt vọng nhìn Mục Dung: "Mày...gạt tao!"
Hách Giải Phóng ha ha cười: "Cô ấy đồng ý với ngươi, nhưng từ đầu đến cuối ta cũng không đồng ý, quỷ vẫn là quỷ, huống chi loại vong hồn không nguyên vẹn như ngươi? Hồn phi phách tán đi!"
"Á!!"
Nữ quỷ hét to một tiếng, nơi bị đả hồn bổng cắm vào bắt đầu tan biến, ả nâng tay trái gắt gao nắm lấy đả hồn bổng, móng tay sắc dài bên tay phải đâm vào bụng của chính mình.
Trước cái nhìn ngạc nhiên của Hách Giải Phóng và Mục Dung, hoà cùng tiếng da thịt bị xé rách, ả móc cái thai trong bụng ra...
Đốm lửa nhỏ như thịt viên được che kính bởi chất lỏng màu đỏ sềnh sệch. Sau khi tiếp xúc với không khí liền phát ra một tiếng 'ẦM' , chất lỏng sềnh sệch bao phủ lấy thịt viên liền bị bốc hơi, biến thành khói trắng cùng dấy lên mùi máu tươi khiến người buồn nôn.
Hơi nóng như đập vào mặt những người có mặt, nhiệt độ trong phòng bỗng chốc tăng đến rợn người. Khói trắng dùm tốc độ cực nhanh tản đi. Hách Giải Phóng hoảng hốt, dùng sức giựt ra đả hồn bổng, nhưng nữ quỷ không biết mượn sức lực nơi nào nắm chặt lại, một phân cũng không nhúc nhích!
Nữ quỷ yêu thương nhìn thịt viên trên tay, thân thể ả đã tiêu tan không ít: "Con à, đi đi" nói xong ả ném thịt viên ra ngoài cửa sổ.
'RẦM Rầm'  một trận, thịt viên liên tục đập vào pháp tường của Mục Dung, pháp tường bị lồi ra, thỉnh thoảng phát ra tia lửa xẹt.
"Mục Dung, Hạn Bạt công lực chưa đủ, nhân lúc này đánh chết nó!"
"KHÔNG!" Nữ quỷ thấy con mình không thể đánh sập pháp tường, tuyệt vọng kinh hô.
"Ngươi đi chết đi!"
Hách Giải Phóng liên tục bổ vào đỉnh đầu nữ quỷ, tăng nhanh tốc dộ tiêu tan. Mục Dung cắn răng, lướt đến bên cạnh thịt viên, lấy ra đả hồn bổng, đâm vào nó.
Hách Giải Phóng theo phía sau vội ôm lấy Mục Dung bay ra ngoài, khó khăn tránh đi máu tươi Hạn Bạt phun ra.
"Cẩn thận."
"Cám ơn."
Thịt viên sau khi bị đâm liền phát ra tiếng con nít đau đớn khóc, vô lực đối kháng với pháp tường,liền rơi tự do xuống.
'Xoẹt' một tiếng, thân hình nho nhỏ hiện ra, chụp lấy thịt viên.
Chính là tiểu quỷ Đan Đan được Tang Đồng nuôi dưỡng!
Mà nói đến cũng kỳ, Đan Đan hình như không chút sợ hãi nhiệt hoả Hạn Bạt chưa thành hình kia toả ra, cầm lấy thịt viên ném lên tung xuống, tựa như đang chơi ném bóng.
Hách Giải Phóng cười đến chói mắt, giơ bàn tay lên đợi Mục Dung hight five: "Hợp tác vui vẻ!"
Mục Dung thu lại đả hồn bổng, xác định Hạn Bạt đã chết, nữ quỷ bị diệt, liếc nhìn Hách Giải Phóng một cái, bay đi.
"Ủa! Cô đi đâu!! Chờ tôi với chớ!"
Đan Đan nhìn bóng lưng của Mục Dung, trong mắt loé lên tia tham luyến, tận cho đến khi không còn nhìn thấy nữa bé con mới thu hồi tầm mắt, ngửi ngửi viên thịt trong tay, sau đó lè lưỡi liếm liếm mấy cái.
Bé con cảm thấy mùi vị không tệ, liền nâng Hạn Bạt đã chết lên đến miệng, cắn lấy cắn để...
"Mục Dung, Mục Dung! Cô chờ tôi một chút!"
Hách Giải Phóng đuổi theo phía sau, chụp lấy vai Mục Dung.
"haiz, cô chạy nhanh như vậy làm gì, chuyện đã êm đẹp rồi, cô không thể không cần công lao chứ!"
"Tôi không làm gì cả."
"Sao không làm gì được, nếu không phải cô lừa được Ngô Giai Lệ, ả sẽ không ngoan ngoãn xuất ra, hiện tại cũng bảo vệ được hai mẹ con kia, Hạn Bạt xuất thế hay thế thân nữ quỷ cũng bị tiêu diệt, mọi chuyện đều tốt rồi!".
"Tôi không phải gạt cô ấy."
Hách Giải Phóng thu lại tươi cười, nghiêm túc nói: "Đừng ngốc như vậy, đây chính là kết cục tốt nhất rồi."
"Tôi biết."
"Là trong lòng có chút không thoải mái đúng không?"
Mục Dung nhẹ gật đầu, Hách Giải Phóng dẫn cô đi đến cột thu lôi trong thành phố, lấy ra điếu thuốc, yên lặng rít mấy hơi, nhẹ giọng nói: "Tâm trạng của cô tôi cũng đã từng, quen rồi sẽ tốt thôi."
Mục Dung ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt đều là từng khối mây trắng: "Cậu còn nhớ lần đầu tiên đi câu hồn của mình không?"
Hách Giải Phóng phun ra khói trắng, cũng đưa mắt nhìn trời, suy nghĩ thật lâu: "Không nhớ rõ lắm, tôi chết quá lâu rồi."
"Tôi nhớ, lần đó là một chàng trai hai mươi mốt tuổi bị ung thư máu, sau khi tôi câu hồn cậu ấy, mẹ của cậu ấy khóc đến ngất tại chỗ, chàng trai đó lúc hấp hối thấy được tôi, cậu ấy đau khổ cầu xin tôi cho cậu ấy thêm chút thời gian, nhưng khi đó tôi chỉ một lòng cứu mẹ, thời gian cậu ấy vừa điểm tôi liền đoạt hồn."
Hách Giải Phóng giống như bị chọc cười, cảm thấy kiểu cách này 'rất là Mục Dung'.
"Một hai năm sau đó tôi vẫn luôn làm như vậy, sau này dần có năng lực, có thể dùng bùa tra xem thời hạn thi hành án của mẹ, tôi mới phát hiện ra, hoá ra muốn cứu mẹ tôi thoát khỏi nơi đó không phải chuyện dễ dàng...cũng là từ đó, mới học được thêm chút kiên nhẫn."
"Khoảng thời gian trước, tôi vô chiếu lạc âm, một lần nữa đi trên đường luân hồi, nhiều lần súyt lạc trên Hoàng Tuyền Lộ, sau khi về lại nhục thân thì không nhìn thấy gì, để cho tôi có thời gian suy ngẫm."
"Suy được gì rồi?"
"Cuộc sống thật khổ, sống khổ, chết khổ, luân hồi khổ, không có việc gì là dễ dàng, tôi lại nghĩ, ngoại trừ chuộc tội thay mẹ, tôi còn có thể làm được gì? Kết quả, tôi phát hiện tôi cái gì cũng không làm được."
"Tựa như lúc tôi nhìn Mục Hải Tuấn mỗi ngày đều đánh mẹ tôi, lấy đi chút đỉnh tiền của tôi và mẹ cực khổ làm lụm đi đánh bạc, tôi bất lực. Cũng tựa như tôi biết rõ mẹ ở Thiết Vi Sơn chịu khổ, tôi cũng bất lực, ngoại trừ câu hồn, tôi cái gì làm cũng không được."
Hách Giải Phóng vỗ vỗ bả vai Mục Dung: "Thật ra cũng không phải không tốt, chúng ta làm âm sai, không cầu công, chỉ cầu không tội. Cuộc sống là bể khổ, ít làm thì ít sai. Trước tiên tận lực cứu mẹ cô ra đã, sau này cô chết sẽ có thêm thời gian nghĩ về mấy cái này."
"...Có lẽ vậy."
"Good, giờ cũng sắp tối, chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đương nhiên là về nhà cô rồi!"
"Về nhà tôi làm gì?"
"Làm rõ lai lịch tiểu quỷ!"
...
Hách Giải Phóng và Mục Dung vừa vào cửa, đã thấy bên trong đang ăn lẩu, Tang Du để đũa xuống, nói: "Cô về rồi? Có muốn ăn một chút không?"
Mục Dung lắc đầu: "Để A Miêu thay tôi ăn được rồi."
Hách Giải Phóng tiến đến trước mặt Tang Du: "haiz, Tang Du sao không hỏi tôi?"
"Ạch, anh Hách...anh không có nhục thân thì làm sao ăn ạ?"
Hách Giải Phóng nửa giỡn nửa thiệt nói: "Cô xem Mục Dung hào phóng như vậy, để A Miêu nhập vào cơ thể cô ấy kìa, hay là cô cũng cho tôi mượn cơ thể của cô đi, để tôi ăn lẩu một bữa, được không?"
~~~~
Hách Phỏng *ái muốn chết!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.