Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 55: Đơn giản nhất....



Sự việc của Mục Dung làm xã hội vô cùng chú ý, cho dù bảo mật danh tính cho Mục Dung vô cùng tốt, nhưng cuối cùng cũng bị truyền ra ngoài.
Bởi vì Đường Khiết chịu bạo hành trong một thời gian dài, lại thêm Mục Hải Tuấn thua đến nhà chỉ còn bốn cái vách lá, nên hai mẹ con bị suy kiệt dinh dưỡng nghiêm trọng, Đường Khiết phải điều trị tại bệnh viện hơn một tháng trời, cũng may hai người nhận được tiền quyên góp đủ chi trả tiền thuốc men.
Ba tuần sau, Mục Dung kết thúc điều trị tâm lý, Đường Khiết đã đứng tại cổng trung tâm đợi cô.
"MẸ! MẸ ƠI!" Mục Dung vội vã chạy đến, bổ nhào vào lòng Đường Khiết, hai mẹ con ôm lấy nhau, lớn tiếng khóc ròng. Mục Hải Tuấn chết rồi, cũng mở ra cho hai mẹ con một cuộc sống mới.
Trình độ văn hóa của Đường Khiết không cao, nhưng tay nghề nấu ăn lại không tệ, bà mua một cái xe đẩy cũ, đến trước cửa trường học bán bánh rán. Bánh rán của bà may mắn được học sinh yêu thích, mỗi ngày đều bán rất nhanh hết.
Cứ như vậy lại qua một năm, hai mẹ cọn tích góp không chỉ có thể trả hết nợ bên ngoài mà còn giữ lại cho mình được một ít.
Ngày nghỉ, Đường Khiết như thường ngày đi bán hàng, Mục Dung làm xong bài tập đang ngồi chơi đùa với Đại Hắc thì cửa bị gõ.
"Ai ạ?!"
"Xin chào, tôi là hàng xóm mới dọn đến, muốn đưa chút đồ mời mọi người ăn."
Mục Dung ra mở cửa, một người phụ nữ dáng người tinh xảo yểu điệu đang cầm một bình đồ chua ngâm, bên cạnh là cô bé nhìn qua nhỏ hơn Mục Dung một xíu.
"Bạn nhỏ, con ở nhà một mình sao?"
"Dạ, con chào dì, mẹ con đi bán rồi."
"Bạn nhỏ thật lễ phép, dì họ Triệu, đây là con gái dì tên Tang Du, chúng ta mới dọn đến sát vách nhà con, đây là đồ chua ngâm dì từ Tứ Xuyên mang đến, tự tay dì ướp, một chút tấm lòng, đợi mẹ con về để mẹ con dùng thử nha."
Mục Dung ôm bình đồ chua ngâm vào lòng, nghiêng đầu, mở to hai mặt ngập nước, tò mò nhìn cô bé có vẻ bằng tuổi với mình.
Tang Du có chút sợ người lạ, nắm lấy tay mẹ, giấu nửa người phía sau mẹ, nhưng cũng nhônửa cái đầu ra, nhìn nhìn Mục Dung.
Đột nhiên Tang Du nhìn thấy trên trán Mục Dung có một dấu chân chó, dấu chân vô cùng hoàn chỉnh, giống như một đóa hoa mai ngạo nghễ nở rộ. Tang Du ngọt ngào cười, khuôn mặt nhỏ rực rỡ, răng sữa vừa mới thay không lâu, hai cái răng cửa chỉ mới mọc được một nửa, vô cùng đáng yêu.
Miệng Mục Dung cũng cong lên, đáp lại cho Tang Du nụ cười chân thành tinh khiết, cô không chớp mắt nhìn Tang Du, trong lòng như có dòng nước ấm tuông trào: Em gái nhỏ này, hình như mình từng gặp qua.
Triệu Mộng Như nhìn con gái cưng luôn luôn xấu hổ của mình hình như rất thích hàng xóm mới bằng tuổi này, bà vô cùng vui mừng: Bà luôn lo lắng Tang Du không thể nào thích ứng được hoàn cảnh mới, bây giờ có thể yên tâm rồi.
Triệu Mộng Như kéo con gái lên trước: "Du nhi, chị ở nhà một mình hay con cùng chị chơi với nhau đi."
"Dạ ~"
Mục Dung dùng một cánh tay cố gắng ôm bình đồ chua ngâm, một cánh tay khác đưa ra, nắm lấy tay Tang Du, dẫn người vào trong sân nhà: "Lại đây, chị giới thiệu Đại Hắc với em."
Nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ, Triệu Mộng Như mỉm cười, quay về nhà thu xếp đồ đạc. Tang Du nhìn thấy một con chó đen tuyền uy phong lẫm liệt ngồi chình ình trong sân, giật nảy mình trốn đến sau lưng Mục Dung, chỉ lộ ra đôi mặt, rụt rè nói: "Mục Dung, em sợ..."
Mục Dung cười đến xán lạng, hất hất cái cằm nhỏ, kiêu ngạo nói: "Đừng sợ, Đại Hắc lợi hại lắm, trông nhà giữ sân rất giỏi đó, không kén ăn lại còn nghe lời nữa."
Nói xong còn sợ Tang Du không tin, đặt bình đồ chua xuống đất, nắm chặt tay Tang Du: "Lại đây, đừng sợ, chị để em sờ nó."
Đại Hắc ai oán một tiếng, dùng cái mũi ướt sũng nước ngửi ngửi lòng bàn tay Tang Du, sau đó còn lè lưỡi liếm liếm. Tang Du rụt cổ, phát ra tiếng cười như chuông bạc: "Ngứa quá ~"
"nhìn xem, chị nói Đại Hắc không cắn mà!"
"Dạ ~"
Hóa ra, Hữu Khang cha của Tang Du là một nhà địa chất học.
Phát hiện ra Đông Bắc có một quăng mỏ quý hiếm, tổ chức liền phái hắn đến Đông Bắc làm khảo sát nghiên cứu, một nhà ba người từ Tứ Xuyên xa xôi đi đến Đông Bắc, bởi vì ký túc xá đơn vị  cung cấp cho nhân viên có chút chật chội, nên bọn họ thông qua bạn bè mua được nhà sát vách Mục Dung.
Chuyện của Mục Dung, bọn họ cũng được người trung gian kể qua, không giống với nhiều người, bọn họ không coi Mục Dung như 'đồ xíu quẩy' ngược lại còn có cảm giác đồng tình sâu sắc. Nhìn thấy con gái nhà mình cũng thích Mục Dung, liền căn dặn con bé chơi chung với Mục Dung.
Tang Du vỡ lòng sớm, so với bạn cùng tuổi học sớm hơn hai năm.
Mục Dung vì nguyên nhân gia đình, thường xuyên đối mặt với vấn đề không đóng nổi học phí, nên so với bạn cùng tuổi mới học lớp một buổi tối.
Cứ như vậy hai người chênh nhau ba tuổi lại trở thành bạn học chung lớp. Chủ nhiệm hai người tên là Hách Giải Phóng, chàng trai nhã nhặn mang gọng kính màu vàng, hắn phân chỗ cho Mục Dung và Tang Du ngồi cùng bàn.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, Mục Dung và Tang Du cùng nhau đi qua khoảng thời gian tiểu học.
Tuy sống ở nông thôn xa rời thành phố có chút khổ cực, nhưng cũng có thứ hạnh phúc người thành phố không tài nào trải nghiệm được.
Mùa xuân, ở trong sân hai đứa bé cùng nhau gieo hạt, cùng nhau thu hoạch hạt giống của mình.
Mùa hè, dẫn Đại Hắc ra sông suối tắm rữa, có thể bắt cá mò tôm, gặp phải lúc thời tiết khắc nghiệt có thể cởi giày ngâm chân xuống dòng sông mát rượi, nghịch ngươi vui đùa, ta chọc ngươi, ngươi trêu ta.
Mùa thu thay lá, hai đứa nhỏ ở sân vườn tìm kiếm những chiếc lá có hình dạng đẹp mắt, chỉ cần hai đứa tìm thấy được chiếc lá nào có hình dạng kì lạ, liền sẽ xem như bảo vật trân quý.
Tang Du và Mục Dung cùng nhau mua một cuốn nhật ký thật dày, đem lá cây đẹp nhất mình tìm được, cẩn trọng kẹp vào bên trong, hai chiếc lá song song dính gần nhau, phía dưới lá cây viết hai cái tên cũng thật gần nhau.
Về sau, quyền nhật ký này thành lời 'thì thầm' tốt nhất của cả hai người, thay phiên truyền tay nhau, người viết dụng tâm, người đọc nghiêm túc. Cho dù mỗi ngày hai người đều gặp mặt, cho dù hai người như hình với bóng, đến lúc tốt nghiệp tiểu học, quyển nhật ký đã trở nên thật dày thật dày.
Mục Dung nói: "Chị sẽ giữ quyển nhật ký này thật tốt, sau này khi nhớ đến Tang Du sẽ lật ra xem."
Tang Du cười hỏi lại: "Chúng ta đâu có xa nhau."
Mùa đông ở Đông Bắc có rất nhiều loại hoạt động vui vẻ. Lúc đó trên núi Đông Bắc vẫn còn rất nhiều thịt rừng, không cần đi quá xa, chỉ cần ở chân núi cũng có thể phát hiện ra tung tích của gà rừng, thỏ rừng. Nhờ vào thời gian nghèo đói túng thiếu, Mục Dung trở thành cao thủ, chỉ cần sử dụng dụng cụ thô sơ liền có thể bố trí cạm bẫy xảo diệu.
Mỗi một lần thu hoạch, không chỉ có vui sướng mà còn có sự sùng bái của Tang Du.
Ở trong lòng Tang Du: Mục Dung là tuyệt vời nhất. Đối với Mục Dung, cô cũng mười phần trân quý tín nhiệm lẫn ỷ lại của Tang Du đối với mình.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học ba năm lại ba năm đi qua. Tuế nguyệt lưu chuyển, cô bé ngây ngô lúc trước trưởng thành,hóa thành cô gái yêu kiều duyên dáng.
Khác biệt chính là hai người tính cách khác xa nhau.
Tang Du hay xấu hổ còn bé khi lớn lên tính cách hoạt bát vui vẻ, ngọt ngào động lòng người. Mục Dung ngày bé có ba phần khí chất bé trai, lớn lên lại càng thêm nồng đậm.
Cô rất ít cười, nhìn người đều là ánh mắt lạnh nhạt, duy chỉ có khi nhìn mẹ và Tang Du, đôi mắt thâm thúy yên tĩnh mới tỏa ra ôn nhu.
Mục Dung ngồi trước bàn trang điểm, tóc của cô rất dài, vừa đen lại vừa thẳng, rủ xuống thắt lưng. Tang Du không báo đã vào nhà, ra hiệu với Đường Khiết đang nấu cơm một dấu im lặng, đôi mắt hoạt bát, Đường Khiết hiểu rõ, từ ái mỉm cười.
Tang Du cầm tờ giấy trong tay, hóp lưng như mèo thận trọng bước về phía Mục Dung. Mục Dung ngồi trước bàn trang điểm đã sớm thấy được Tang Du, huống hồ hai người chơi với nhau nhiều năm như vậy ,chỉ cần đối phương đến gần liền sẽ cảm nhận được mùi hương quen thuộc của nhau.
Khóe miệng Mục Dung nhẹ cong, vờ như không nhìn thấy, Tang Du dùng tay che mắt Mục Dung, thân thể tựa vào lưng cô, ở bên tai cô nói: "Đoán xem em là ai?"
Trong gương, hai thiếu nữ thanh xuân cười đến dạt dào, một người tóc dài đến eo, một người tóc ngắn ngang tai.
"Trong gương đã thấy em rồi."
"hừ!"
Tang Du đặt giấy lên bàn trang điểm của Mục Dung, buông tha mắt của cô, cầm lên lược gỗ, thuần thục chải tóc cho cô.
Mục Dung híp híp mắt, điều chỉnh lại tư thế, để cho Tang Du chải tóc, có thể nhìn ra được, hai người rất hay làm như vậy.
"Tóc của chị tốt ghê ~ mỗi lần thấy tóc của chị là em lại hối hận lúc đó đã cắt tóc."
Mục Dung khẽ cười:"Lúc trước đã khuyên mà em không nghe đó thôi."
"Lớp mười hai nhiều áp lức, em làm sao có thời gian chăm sóc cho tóc được chứ, còn không bằng được ngủ thêm năm phút."
"Tốt nghiệp rồi mà, có thể để dài lại."
"Không chịu đâu, em cũng thích kiểu tóc này mà, hay là chị cũng cắt giống em đi ~"
Mục Dung nhướng mắt nhìn Tang Du, người sau lè lưỡi, chuyên tâm chải tóc cho cô.
Mục Dung nhìn thấy tờ giấy trên bàn trang điểm, vội vàng cầm lên: "Sao bất cẩn vậy chứ?! Trên bàn toàn chai lọ, lỡ đổ vào thì phải viết lại nguyện vọng đó.!"
Tang Du không để ý cười cười: "Ai giống chị nhỏ nhen, giấu đi không cho em nhìn, em viết xong liền thoải mái đưa cho chị xem đó ~"
Mục Dung nhìn lướt qua nguyện vọng một của Tang Du: Lỗ Mỹ.
~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Viết chương này trạng thái cực tốt, một mạch liền xong.
Thật ra những điều Mục Dung ước muốn rất đơn giản, một phần nhân tình, một vị nhân sinh, một người bạn. Bởi vì Mục DUng không có yêu phách và vui phách, cho nên ở hiện tại chính cô cũng không biết Tang Du là gì đối với cô.
Nhưng ở nơi này, kỳ thật Tang Du rất quan trọng, lòng Mục Dung chỉ là một tờ giấy trắng, giấy trắng tốt nhất, cao cấp nhất. Đối với Mục Dung mà nói, mười tuổi cô quen biết Hách Giải Phóng, sau đó gia nhập học viện Tử Thần, nhàn nhạt đối mặt với Hách Giải Phóng, Mục Dung xem hắn vừa là thấy vừa là bạn.
Mục Dung mơ thấy Tang Du, cha mẹ Mục Dung vẫn còn sống, Tang Du là bạn tốt nhất của cô, cũng giống như em gái của cô. Nhưng ở nơi sâu nhất trong lòng, cô lại không dám đối mặt càng không dám chạm vào nơi đó.
Cũng chính vì vậy ước mơ cũng chỉ đơn giản đến vậy.
Mị: Còn riêng phần mị edit chương này thấy hơi đau đầu. .-.~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.