Mục Dung nhìn qua tấm gương, thấy khóe miệng bĩu ra của Tang Du, vẻ mặt mất hứng, cô mỉm cười lấy ra bọc sách của mình. Tang Du trong lòng vui vẻ nhưng hết lần này đến lần khác cố trưng ra vẻ mặt 'Không thèm quan tâm', khóe mắt lại len lén liếc nhìn.
"Nè."
"Gì đó?!"
"Nguyện vọng của chị, buổi chiều không phải đi nộp sao, chút nữa hai đứa cùng đi."
"Không thèm nhìn đâu."
"Thật? Vậy chị dẹp à."
Tang Du giành lấy tờ giấy trên tay Mục Dung, người sau chỉ cười, rõ ràng không có ý đem cất đi, Tang Du đỏ mặt, mở ra tờ đăng ký nguyện vọng.
Nguyện vọng một thình lình xuất hiện dòng: Lỗ Mỹ, chuyên ngành điêu khắc.
"Á ~~!!"
Tang Du kích động ôm lấy Mục Dung, phấn khích đặt lên má cô một nụ hôn: "Em biết chị không nỡ xa em mà ~ Tốt quá, chúng ta lại có thể ở cùng nhau rồi.~"
Vẻ mặt Mục Dung ghét bỏ xoa xoa chỗ vừa bị Tang Du hôn, biểu cảm có chút mất tự nhiên.
"Tang Du."
"Dạ?"
"Trước khi bắt đầu nhập học, đi với chị đến một chỗ."
"Okie~"
Đến ngày hẹn, trời còn chưa tờ mờ sáng Mục Dung đã cõng một cái túi lớn đứng trước cửa đợi Tang Du. Tang Du bắt chuyện vài câu, đối phương chỉ nhẹ gật đầu.
Nàng khoát lấy tay Mục Dung, hỏi: "Sao vậy? Hôm nay tâm trạng không tốt hả?"
"Không sao"
"Muốn dẫn em đi chỗ nào?Thần bí ghê đó."
"Đến là biết thôi."
Nơi Mục Dung muốn đến, chính là nơi cả đời này cô không dám đi một mình. Mặc dù chỉ đi qua một lần, nhưng cung đường này cô lại nhớ rất rõ.
Đi hơn bốn tiếng đường núi, cuối cùng cũng đến nơi bị cỏ dại che kín. Lúc nhìn thấy bia đá, Tang Du liền trầm mặc, trên đó viết Mục Hải Tuấn chi mộ, bia mộ bị dây leo phủ đầy, trên nấm mồ cỏ dại mọc che khuất. Mục Dung Không nói gì, đứng trước mộ phần bắt đầu dọn dẹp, Tang Du cũng giúp đỡ.
Bận rộn hơn nửa giờ, mộ phần mới bắt đầu hiện ra bộ dạng vốn có. Mục Dung bày ra đồ cúng, Tang Du khẽ nói: "Em qua bên kia một chút."
Mục Dung khựng lại động tác 'Ừm' một tiếng nhẹ tênh.
Cô rót rượu vào chén, đại não trống rỗng, không biết ngồi xổm như vậy bao lâu, tận cho đến khi hai chân run rẩy mới chịu ngồi bẹp xuống đất, ngẩn người nhìn bia mộ.
Cô đã từng cực kỳ hận người nằm ở đây, thậm chí còn muốn ném thi cốt của Mục Hải Tuấn vào rừng hoang. Nhưng mẹ của cô lại ngăn cản, Đường Khiết nói: "Hắn tuy không ra gì, nhưng cũng là người cho con sinh mạng này, bây giờ người cũng đã chết, chúng ta coi như đây là chuyện cuối cùng có thể làm cho hắn đi, để hắn nhập thổ vi an, chôn hắn ở nơi xa một chút, chôn hắn ở nơi chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy, được không?"
Hôm nay, Mục Dung lại có chút cảm kích lúc ấy mẹ đã ngăn cản cô. Mục Hải Tuấn mặc dù chết rồi, nhưng tra tấn hắn mang lại cho Mục Dung chưa phút nào ngừng lại.
Sau khi trưởng thành, Mục Dung cũng dần dần hiểu ra: Cô đến cùng đã làm chuyện gì.
Thời gian sau đó, cô thường xuyên tự hỏi chính mình: Năm đó, thật tình không còn cách nào khác sao?
Sẽ có một ngày Mục Hải Tuấn vứt bỏ ác niệm, trở thành một người tốt chứ? Hoặc là mẹ của cô sẽ lấy được dũng khí, dùng pháp lực bảo vệ quyền lợi của chính mình, dũng cảm ly hôn Mục Hải Tuấn?
Chỉ là, hết thảy những 'Nếu như' trên đời này đều tự tay Mục Dung kết thúc, cô không nhận sự chế tài của pháp luật, nhưng khi lớn lên, hiểu hết tất cả quá trình, lương tâm lại bị tra tấn, không cách nào kếm chế cũng không cách nào thôi tự hỏi bản thân.
Cô vẫn luôn cho là bản thân thật hận hắn.
Mục Dung đổ rượu xuống đất: "...Tôi thi lên đại học rồi."
"Xe đẩy bánh rán của mẹ cũng trở thành cái quán nhỏ, buôn bán rất được."
Hai câu nói, ba chén rượu.
Mục Dung đứng dậy, phủi phủi đất cát trên người, đi tìm Tang Du. Ánh mắt Tang Du tràn ngập lo lắng, nàng đau lòng nhìn Mục Dung: "Chị vẫn ổn chứ?"
"Đừng nói cho mẹ chị biết, chúng ta về thôi."
"Ừm."
Đường về không một câu nói, gần đến phụ cần, Tang Du đột nhiên dừng bước, nắm lấy tay Mục Dung, kéo cô vào lòng. Tang Du ôm lấy Mục Dung, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, dịu dàng nói: "Không phải lỗi của chị đâu."
Thân thể Mục Dung cứng đờ, sau đó mới thả lỏng, để mặc cho Tang Du dáng người nhỏ xinh ôm lấy cô. Trong hơi thở của cô tràn ngập mùi hương quen thuộc, cô đột nhiên cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi, tựa lên bả vai của Tang Du, phát ra một tiếng thở dài thật dài.
"Tang Du."
"Dạ?"
"Em nói xem...nếu năm đó chị không giết ông ấy, ông ấy có thể trở thành một người tốt không?"
"Bản tính con người rất khó thay đổi."
Mục Dung đứng thẳng, nhìn vào mặt Tang Du, cái nhìn của cô có tìm kiếm, có nghi ngờ, lại cũng có trống rỗng: "Chị cảm thấy, chị có thể cảm hóa ông ấy, cho ông ấy thời gian hướng thiện lành, thế nhưng...chị lại không có làm vậy."
Đột nhiên!!!
Mục Dung nhìn thấy khuôn mặt của Tang Du mơ mơ hồ hồ, hoảng hốt hỏi: "Tang Du, em sao vậy?"
La Như Yên thống khổ, cô thông qua Mục Dung học tập tình cảm của nhân loại. Những lúc Mục Dung dùng ngôn ngữ, hành vị hoặc là ý nghĩ không phù hợp với 'Logic' nhân loại mà La Như Yên đã học được thì cô sẽ chịu thống khổ, đồng thời cũng sẽ làm mộng cảnh gần như sụp đổ.
Linh trí của La Như Yên chỉ vừa mới khai mở, pháp lực có hạn. giống như Tang Đồng đã từng đoán: Cô không tài nào đặt tình cảm vào tất cả những người trong mộng. Lúc Tang Đồng nhập họa, La Như Yên chỉ có thể đóng vai một người.
Cô đóng Tô Tứ Phương, thông qua việc chạm vào Tang Đồng nhìn thấy quá khứ của cô ấy, sau đó nhờ vào quá khứ của Tang Đồng mà dệt thành một cái mộng cảnh, để Tang Đồng nghĩ rằng cô ấy đã về lại thực tại.
Vậy nên lần đầu tiên La Như Yên hiện thân trước mắt Tang Đồng, 'Tô Tứ Phương' đã ngất đi. Khi Tang Đồng đi vào giấc mộng 'hiện thực', La Như Yên loại đi Hách Giải Phóng, đóng vai Mục Dung, nói Tang Du đã ngủ, Tô Tứ Phương lúc đó vẫn hôn mê.
Đến khi Mục Dung rời đi, Tô Tứ Phương mới tỉnh lại. Nhìn vào thấy có rất nhiều người tham gia, nhưng thật chất chỉ có một.
La Như Yên sợ Tang Đông, người này lấy nhiệm vụ trảm yêu trừ ma mà điên cuồng tu đạo. Cô nhìn thấy có rất nhiều đồng loại chết dưới tay Tang Đồng, những đồng loại này có cái so với đạo hành của cô còn cao thâm, nhiều đến làm trí nhớ của Tang Đồng có chút mơ hồ.
La Như Yên vì muốn loại bớt những người bên cạnh Tang Đồng, liền an bài Mục Dung rời đi, để Tang Du ra noài làm việc, để cửa hàng của Tang Đồng quạnh quẽ không bóng khách. Nhưng khi Mục Dung xuất hiện, La Như Yên phát hiện ra, mình không thể lừa nổi Tang Đồng, cô thi thoảng nhìn đến quá khứ của Tang Đồng, cô thấy Tang Đồng đang hoài nghi độ chân thật của thế giới này, hơn nữa càng lúc càng tăng thêm.
La Như Yên hiểu rõ: Nếu không có vương bài bảo mệnh bảo đảm, tuyệt đối không thể thả Tang Đồng ra, cô nhất định phải học thêm tinh cảnh của nhân loại, làm mộng cảnh của Tang Đồng chân thực đến hoàn hảo.
Thông qua quá khứ của Mục Dung, cô đã có thể hóa thành bốn người không chút sơ hở nào, thật vất vã lắm mới ổn định bên phía Tang Đồng thì thế giới của Mục Dung lại bắt đầu sụp đổ.
Mục Dung có quá nhiều ý nghĩ, La Như Yên lý giải không nổi, cô nhận thấy: Mục Hải Tuấn hoàn toàn đáng chết, nhưng cô lại đọc được ý nghĩ 'muốn cứu vớt' của Mục Dung khi đứng trước mộ phần của hắn, loại cặn bã này tại sao vẫn còn muốn cứu vớt?????
La Như Yên cắn răng, mộng cảnh của Mục Dung bắt đầu bong ra từng mảng, nhưng bây giờ không phải lúc, cô vẫn đang chờ cuộc đàm phán cuối cùng!
Không còn cách nào, cô đành phải tập trung tinh lực, tăng nhanh tốc độ mộng cảnh của Mục Dung.
....
Mục Dung một mình đi trên sân trường, trời đã về cuối thu, dưới chân tầng tầng lá rụng. Cô xuất thần nhìn chằm chằm vào những chiếc là rơi rụng dưới chân, từng có lúc, cô và Tang Du xem những chiếc là này là bảo vật, nhưng thời gian đâu thể nào ngược vòng quay lại. Hết năm ba đại học, sang năm phải đi thực tập, đây là thời gian cuối cùng cô còn có thể đến sân trường.
"Mục Dung!"
Mục Dung ngẩng đầu, khóe miệng giật giật, Tang Du đang cùng một người mười ngón đan xen đi đến phía cô. Người kia tên Đinh Lỗi, là ban trưởng của Tang Du, lúc tập huấn quân sự vừa nhìn thấy Tang Du hắn đã đem lòng yêu, Tang Du không có quyết định, một mực hỏi ý Mục Dung.
Vậy mà Mục Dung luôn luôn im lặng, cứ vậy kéo dài đến một năm rưỡi, Tang Du chấp nhận sự theo đuổi của Đinh Lỗi. Tang Du nói, Đinh Lỗi muốn tốt nghiệp đại học sẽ lập tức kết hôn.
Nhưng Tang Du không chịu.
Từ khi hai người xác nhận quan hệ, Mục Dung liền vô tình hoặc cố ý từng chút rời khỏi thế giới của Tang Du. Thật ra, khuê mật và bạn trai có thể song song tồn tại, nhưng Mục Dung lại không hiểu, vì sao cô cố chấp như vậy.
Nhìn thấy Mục Dung, Tang Du rất vui vẻ, buông tay Đinh Lỗi ra chạy đến trước mặt Mục Dung, nắm lấy tay Mục Dung: "Chị muốn đi đâu?"
Mục Dung nhàn nhạt nhìn Tang Du, rút tay ra hỏi ngược lại: "Hai người muốn đi đâu?"
Tang Du giật mình trả lời: "Em với Đinh Lỗi muốn ra ngoài ăn cơm, cùng đi nha."
Mục Dung dời ánh mắt đi chỗ khác, nhẹ nhàng trả lời: "Tôi ăn rồi."
Nói xong liền đi lướt qua Tang Du.
"Mục Dung!"
Mục Dung không quay đầu lại, chân bước nhanh hơn. Sau lưng, vẻ mặt Đinh Lỗi và Tang Du giống nhau như đúc, hai người hợp lại làm một hóa thành La Như Yên, Mục Dung phong bế tình cảm của bản thân, cô cái gì cũng học không được, đây không phải ý muốn của La Như Yên.
Đột nhiên, đáy mắt La Như Yên lóe lên tia kinh ngạc, biến mất ngay tại chỗ.
Cô choàng mở mắt, Tang Đồng đang đứng trước giường nhìn chằm chằm cô.
"Đồng Đồng? Chị muốn ngủ chưa?" La Như Yên hóa thành Tô Tứ Phương, đưa tay muốn nắm lấy Tang Đồng. Tang Đồng lui về sau, né tránh không cho Tô Tứ Phương chạm vào.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tứ Phương, cười hỏi: "Hai chúng ta ở cùng nhau bao lâu rồi?"
"Ba năm ba tháng lẻ năm ngày." Trả lời xong phát giác bản thân lỡ lời, lại nói: "Đã trễ như vậy, đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi sinh nhật tròn một tuổi của con Tang Du mà."
Tang Đồng vẫn cười, ánh mắt ôn nhu lại có chút phức tạp: "<Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh> đọc như thế nào?"
Vẻ mặt Tô Tứ Phương lúng túng: "Em hoàn tục gần mười năm, quên rất nhiều rồi."
~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Họa yêu sắp đến hồi kết thúc rồi nhoe~ Hành trình của nữ chính Tang Du cũng sắp bắt đẩu zồi ~
Mị: Tên hai trẻ đôi khi làm mình viết lộn tùm lum ==~