Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 62: Từ đường quỷ dị.



Mặc lão thái đưa ánh mắt trưng cầu về phía Mặc Trọng Khê đang không nói một lời bất động ngồi trên ghế.
Bảo Tiểu Huyên nhìn ra được ý tứ trong đó liền khuyên: "Chú Mặc, tình thế nghiêm trọng, con hiểu rõ Tang đại sư, ngài ấy nhất định không phải loại người đục nước béo cò, con nói thật với chú, mấy trước con và Gia Minh xảy ra chuyện, con tận mắt thấy sự lợi hại của hai vị đại sư này, chú có gì nói ngay đi."
"Con trai, hay là chúng ta nói ra đi, vạn nhất không được mẹ đồng ý ngồi tù."
"Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy?"
"Hai vị yên tâm đi, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp của mình,."
Cuối cùng Mặc Trọng Khê cũng chịu nói ra mảnh ghép quan trọng nhất.
"Thanh minh năm nay nhà chúng tôi dựa theo thông lệ đi bái tế mộ tổ, khí tượng ngày đó rõ ràng rất tốt trời nhiều mây không gió, ấy vậy mà chúng tôi vừa mới bắt đầu đốt vàng mã thì gió từ đầu thổi đến, thổi bay mất mấy cái nhà giấy, 'phụt' một cái lửa bốc lên trước mặt bọn tôi, lửa cháy lan rất nhanh, không thể nhìn rõ được điểm bắt lửa, ngọn lửa cao hơn cả mét, tôi và Tiểu Bảo đều bị bỏng, lửa lớn thiêu rụi nửa bên núi, phải vận dụng mấy chục cảnh sát cùng bình chữa cháy mới dập tắt được, chuyện này cũng kinh động đến bộ lâm nghiệp, bởi vì diện tích bị cháy quá lớn nên đã cấu thành tội phóng hoả, tôi nộp tiền phạt, sử dụng quan hệ cam đoan trong vòng một tháng xử lý hết mấy cái cây bị lửa thiêu chết, trồng lại cây giống thì chuyện này mới được ém xuống."
"Sau đó thì sao? Sau khi mộ tổ bị cháy thì xảy ra chuyện gì?"
"Không có, mẹ tôi cảm thấy chuyện này quỷ dị, một mực bắt tôi đi tìm mấy vị đạo sĩ để bọn họ nhìn xem có phải chúng tôi phạm kỵ mộ tổ hay không, nhưng cô cũng biết đó, ở vị trí của tôi không cho phép làm những chuyện này, tận cho đến mấy ngày trước, thấy Tiểu Bảo có gì đó không ổn, mỗi lần tôi nhìn thấy nó lại cực kỳ tức giận mới đi tìm các cô."
Mục Dung nhớ đến thứ cô từng nhìn thấy, trên đỉnh đầu của Mặc Trọng Khê có một đám mây màu xám, chẳng lẽ đám mây này tượng trưng cho mộ tổ nhà Mặc gia xảy ra vấn đề?

"Mặc tiên sinh, cha ngài qua đời bao lâu rồi?"
"Cha tôi mất bảy năm rồi."
Tang Đồng chống cắm, chết lâu như vậy, nếu có vấn đề cũng không đợi đến hôm nay.
Đúng lúc này, giọng nói của La Như Yên lại vang lên: "Tiểu Du, cậu hỏi xem Mặc lão thái từng mơ gặp chồng bà hay chưa."
"Mặc lão thái, bà từng mơ thấy ông Mặc chưa?"
Mặc lão thái lâm vào hồi ức trong chốc lát, vỗ đùi nói: "Có, sau khi cha nó qua đời...chắc chừng sáu bảy tháng gì đó, có một lần báo mộng cho tôi, ổng nói ổng ở dưới không thoải mái, kêu bọn tôi đem ổng về nhà, con trai tôi không thích mấy thứ này cho nên tôi lặng lẽ đi lên miếu tìm đại sư giải mộng, đại sư kia nói ông nhà tôi vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành, chưa bỏ được cuộc sống dương gian, không bỏ được Tiểu Bảo, tôi gửi tiền cho đại sư đó để hắn làm pháp sự cho ông nhà, về sau tôi không còn nằm mơ thấy nữa."
Tang Đồng cười xùy: 'đại sư' này rõ ràng lừa gạt mà, dám ăn nói lung tung.
"Mặc tiên sinh, tôi phải đến mộ tổ nhà các người nhìn một chút."
"Được, để chiều nay tôi xin nghỉ, ngày mai chúng ta xuất phát."
Tang Đồng cười cười: "Vậy chúng ta bàn lại giá tiền đi..."
Liên quan đến năm cái mạng, Tang Đồng không dám qua loa, cô không chỉ mang theo Đường Liêm Tử và Lâm Hoàn, còn kêu thêm Tô Tứ Phương. Để Tang Du ở nhà một mình cô không an tâm, nên cũng mang nàng theo cùng. Về phần Mục Dung, nhiệm vụ câu hồn của cô tạm thời bàn giao lại cho Hách Giải Phóng, cũng mang theo A Miêu.
Rất có thể cô sẽ phải xuất hồn, nhưng không thể nào ở trước mặt nhiều người như vậy nói xỉu liền xỉu được, A Miêu có thể tạm thay thế cô, mảnh ghép nhỏ này vô cùng quan trọng.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cả đoàn người đã xuất phát, một nhà năm người Mặc gia đều đi, cộng thêm đoàn người của Tang Đồng làm ba chiếc xe chật kín chỗ. Vì là chuyện cơ mật nên Lý Gia Minh và Bảo Tiểu Huyên bị kéo theo làm lái xe.
Đi đến năm giờ chiều mới đến được đất tổ của Mặc gia. Mọi người ở lại nhà tổ của Mặc gia, nhà tổ mang theo nét xưa cổ kính, có người quản lý, Mặc Trọng Khê giải thích: "Nhà này không phải địa điểm ban đầu, ở thời kỳ kháng chiến nhà tổ bị phá hư rất nghiêm trọng trở thành phế tích, sau này lúc cha tôi năm mươi tuổi dựa vào ký ức của ông xây lại ở nơi này, mua chút đồ cũ đặt vào trong, vật dụng đều làm theo phong cách xưa cũ, trên thực tế thì nhà này vẫn còn rất mới."
"Tang tiểu thư, bên này là từ đường thờ cúng bài vị của liệt tổ liệt tông, phía sau núi là mộ tổ, cô muốn nhìn qua từ đường chút không?"
"Được."
"Mời qua bên này."
Mặc Trọng Khê dẫn đường, Mục Dung, Tang Đồng, Tang Du, Đường Liêm Tử, Lâm Hoàn, Tô Tứ Phương sáu người theo sau, A Miêu như bạch tuộc quấn quanh người Mục Dung.
Đường Liêm Tử khịt khịt mũi, nhỏ giọng nói: "Lâm Hoan, cậu cảm thấy được không? Có mùi quỷ khí theo chúng ta cả đoạn đường rồi."
Lâm Hoan gật đầu: "Tôi hỏi chị Đồng , chị Đồng nói: Là quỷ khế của cô ấy."
Lâm Hoan chỉ chỉ Mục Dung, Đường Liêm Tử nhìn nhìn Mục Dung vài lần.
Đến gần từ đường Mục Dung nhỏ giọng gọi: "A Miêu.".
A Miêu lấy ra lá bùa màu trắng dán lên đầu mình, lại lấy chấn hồn phù dán lên đỉnh đầu Mục Dung, hắc bào Mục Dung lập tức bay ra, A Miêu nhập vào thân thể của Mục Dung.
"Đến rồi." Mặc Trọng Khê đẩy ra cửa từ đường, bên trong bày lít nha lít nhít hơn trăm cái bài vị. Rất dễ nhìn ra, Mặc gia ngày xưa phồn vinh như thế nào.
"Hả?" Lâm Hoan đi đến bên cạnh Tang Đồng, kinh ngạc nhìn cô, Tang Đồng nhìn Mục Dung, đối phương lắc đầu. Đường Liêm Tử hít hà mấy cái cũng lắc đầu. Tang Đồng lại đưa mắt nhìn Tô Tứ Phương, Tô Tứ Phương đồng dạng lắc đầu.
Tang Du không hiểu, liền lén lén hỏi La Như Yên là  chuyện gì xảy ra.
La Như Yên đáp: "Từ đường này trống không."
"Trống không tốt sao?".
"Chèn, cậu ngốc ghê đó, chút nữa chị cậu sẽ giải thích, giờ đừng nói chuyện với tớ, xung quanh cậu toàn là cao thủ nếu bị phát hiện tớ chết chắc đó!"
Mặc Trọng Khê nhìn mấy người trẻ tuổi bên cạnh, đều là vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu, cái gì cũng không hiểu, vừa định lên tiếng hỏi, Tang Đồng lại không nói gì trực tiếp đi ra ngoài.
Tang Du đi theo sau Mục Dung, ra khỏi từ đường, hỏi: "Bên trong sao vậy?"
Ánh nến yếu ớt từ trên cửa gỗ hắt xuống mặt đường, Mặc Trọng Khê thấy Tang Du nhìn chỗ trống trơn nói chuyện, da đầu hắn tê rần, sự việc phát sinh mấy hôm nay gần như lật đổ thế giới quan của hắn.
"Từ đường này trống rỗng."
"Trống rỗng...là ý gì?"
Mục Dung kiên nhẫn giải thích: "Đừng xem thường mấy cái bài vị này, người sau khi chết, nếu không xuống Địa Ngục thụ án, thì trước khi bọn họ có thể đầu thai, một là chọn ở lại Phong Đô đợi, hai là chọn ở lại mộ địa trên dương gian, nếu có tổ từ thì cũng có thể ở bên trong bài vị của mình đợi, nhưng bên trong từ đường này không có một bóng Mặc gia lịch đại tổ tiên nào."
"Vậy ..có phải bọn họ đi đầu thai hết rồi không?"
"Cơ hội đầu thai rất khó có được, ngoại trừ một số người đặc biệt được Phán Quan cho phép lập tức đầu thai, còn lại phải chờ đến gặp được cơ duyên, hơn nữa Mặc gia nhiều người như vậy, kế cả có đi đầu thai cũng không thể nào đi hết được, mộ tổ Mặc gia xảy ra vấn đề rồi."
Tang Du về phòng, trăm mối ngổn ngang không cách nào hiểu hết, hỏi La Như Yên, cô cũng không cách nào lý giải thấu đáo.
"Tiểu Du, tớ cũng muốn biết vì sao muốn đầu thai phải đợi đến gặp được cơ duyên, hay cậu đi hỏi chị cậu đi."
"Cậu không sợ chị ấy à?"
La Như Yên im lặng, Tang Du đứng dậu rời phòng, gõ cửa phòng đối diện.
Tô Tứ Phương mở cửa, chắp tay trước ngực thi lê: "Tang thí chủ."
Ở trên người Tô Tứ Phương, Tang Du và La Như Yên có được lời giải. Tô Tứ Phương nói: "Người sống một đời, phải gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, cũng trong lúc đó sẽ hình thành rất nhiều nhân quả. Có người khi còn sống thiếu người này ân tình, thiếu người này nợ, cũng sẽ có một người khác thiếu người đó. Nếu không trả hết sẽ tính tiếp vào kiếp sau. Có thể ví những 'người này' là oan thân chủ nợ. Nếu người nào đó qua đời, họ phải đợi hết tất cả những oan thân chủ nợ có liên quan cùng vào luân hồi, thiên đạo sẽ dệt cho bọn họ một cái lưới, để bọn họ không ngừng gặp nhau, không ngừng dây dưa tận cho đến khi trả hết nợ mới thôi.
Lấy một ví dụ: người nào đó năm tám mươi tuổi nhặt được mười đồng tiền, mười đồng tiền này là của một bạn nhỏ sáu tuổi đánh rơi, thiên đạo sẽ phán người tám mươi tuổi thiếu đứa nhỏ sáu tuổi mười đồng tiền, người nào đó năm tám mươi mốt tuổi chết, nhưng họ sẽ không thể lập tức đi đầu thai, thiên đạo sẽ thống kê oan thân chủ nơi cả đời của họ, tìm đúng thời điểm thích hợp nhất, đảm bảo người tám muơi mốt tuổi có thể gặp lại tất cả các chủ nợ, giải quyết tất cả ân oán. Nếu như người nào đó thiếu một ai đó một cái mạng, ác nhân sau khi chết sẽ phải vào súc sinh đạo, người còn lại rất có thể phải chờ, để ác nhân có cơ hội lấy được thân người."
Tô Tứ Phương còn nói: Đây đều là nàng vì Tang Du lý giải, lấy ví dụ đơn giản dễ hiểu nhất, thiên đạo phức tạp, phán định có đến ngàn ngàn vạn vạn phương pháp. Tang Du và La Như Yên kinh ngạc nói không nên lời, Tô Tứ Phương cười cười: "A Di Đà Phật, thân người khó có được, thỉnh Tang thí chủ trân quý mỗi một ngày."

Tang Du về phòng, ngồi im thật lâu mới hồi phục tinh thần: "Yên Yên, tại sao tớ cứ có cảm giác thiên đạo giống như một cái siêu máy tính vậy nè? Mỗi ngày phải tính toán đến trăm vạn lần, còn chúng ta chỉ tựa như mấy cái ký tự trong máy tính."
~~~~
Mị edit chương này mị thấy mịt mờ quá....edit xong vẫn không hiểu nổi....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.