Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 85: Lại đợi.



Chương 85: Lại đợi.

Một vị thiếu nữ áo đỏ trôi nổi giữa không trung, dưới chân bị bùn nhão bao chùm, mặt đất vẫn còn đọng vô số vũng nước bẩn. Nhà cửa bị nước lũ phá nát, cổ thụ bật gốc trơ trọi, khắp nơi tiêu điều. 

Thi thể người ở đây nhiều lắm chỉ như tô điểm thêm cho bên trong Địa Ngục. Thiếu nữ chậm rãi hạ xuống, mũi chân chạm vào bên trên bùn nhão, nàng đưa mắt lục soát bốn phía, vẻ mặt lo lắng. 

"Tại sao lại như vậy? Hoà thượng ngốc, ngươi không thể có chuyện!"

Thiếu nữ áo đỏ nhún chân, nhìn như nhẹ nhàng lại nhảy xa đến mấy trượng. Mắt thiếu nữ nhìn xung quanh, ánh mắt chỉ hơi dừng lại trên từng thi thể, thấy không phải hình ảnh quen thuộc liền lập tức dời đi.

Trong mắt nàng không chút thương hại, tựa như đối với những thi thể này mà nói, chẳng khác gì một hoa một đá ở dương gian, so với bình thường còn tầm thường hơn.

Thiếu nữ tăng tốc, hoá thành một vệt hồng quang: "Hoà thượng ngốc, ngươi ở đâu?"

Bầu trời phía xa xăm toả ra kim quang nặng nề, thiếu nữ áo đỏ dừng bước, nhìn nơi kim quang vừa biến mất, đôi mắt trẻ con tinh khiết, nét mặt tươi cười: "Hoà thượng."

"Xoẹt" một tiếng, thiếu nữ phóng lên tận trời cao, hoá thành vệt hồng tím, bay đến nơi kim quang biến mất.

Thiếu nữ áo đỏ bay đến bờ sông, lại thấy cảnh tan nát cõi lòng.

Hoà thượng của nàng khoanh chân ngồi trên bùn nhão. Áo choàng trong trí nhớ không vướng bụi trần loang lỗ vết bùn dơ.

"Hoà thượng!" Thiếu nữ quỳ gối trên bùn, ôm lấy người mặc tăng bào trắng.

Trên bầu trời, bảo tháp lưu ly chầm chầm hạ xuống, như núi lớn kiên định ép bóng đen xuống tận cùng.

Bóng đen đương nhiên không phục, điên cuồng gầm thét, điều khiển nước sông công kích bảo tháp, tiếng va chạm đinh tai nhức óc, nước sông cuồn cuộn đục ngầu, ngay cả đất đai xung quanh cũng rung chuyển.

Thiếu nữ áo đỏ không thèm nhấc đầu, chỉ chăm chú nhìn người trong lòng, thử gọi: "Hoà thượng?"

Trong lòng thiếu nữ là một vị hoà thượng trẻ, tăng bào rách nát. Khuôn mặt này, vừa nhu vừa cương, vô luận là giới tính nào thì người trong lòng nàng cũng là sự tồn tại mị hoặc chúng sinh.

Bờ môi quật cường của bạch bào hoà thượng mím lại, bên khoé miệng còn có một vết máu tươi. Thiếu nữ luống cuống, hoàn toàn khác với sự lạnh nhạt khi nàng nhìn vào những thi thể kia, nàng mở bàn tay, đặt lên trước ngực hoà thượng.

Ánh sáng màu đỏ bao chùm lấy hoà thượng, sau một vài lần hít thở, bạch hoà thượng chậm rãi mở mắt.

Thiếu nữ nhìn vào đôi mắt vị hoà thượng, tâm tình vừa nhảy nhót vì hoà thượng tỉnh lại trong nháy mắt liền rơi xuống đáy vực. 

Đôi mắt sáng láng, đồng tử như chứa đựng hàng vạn vì sao kia, sao bây giờ lại quá tĩnh mịch.

Lòng của thiếu nữ tựa như vừa bị vật sắc nhọn nhất trên thế gian này hung hăng đâm vào: Hoạ thượng ngốc của nàng, sao lại cạn dầu đèn tắt đến vậy?

Bạch bào hoà thượng cũng đang nhìn thiếu nữ áo đỏ, tiếng thở dài vô lực truyền ra, mệt mỏi nói: "Sao ngươi cứ thích đi tìm khổ."

Một giọt, hai giọt, chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt hoà thượng, mưa rào xối xả tuông, làm ướt hai người đang ôm trên bùn nhão.

Hoà thượng mở to đôi mắt vô thần, nhìn bầu trời đen đặc, lẩm bẩm nói: "Trời mưa."

Thiếu nữ áo đỏ thu hồi ánh sáng máu đỏ, thôi phí công cứu người.

Nàng vì hoà thượng dịu dàng lau đi vệt máu trên môi, giận trách: "Ngươi có biết ta tìm ngươi bao lâu chưa?"

Hoà thượng giật giật khoé miệng: "Tội gì?"

"Ta cam tâm tình nguyện."

"Hứa với ta một chuyện đi."

"Ừm."

"Không được tạo sát nghiệp."

"Hoà thượng ngu ngốc! Hà Yêu kia hại ngươi thành cái dạng này, ngươi..."

Giọng nói của thiếu nữ im bật, bởi vì hoà thượng trong lòng nàng đã không còn sinh mệnh.

Thiếu nữ khẽ  đặt cằm lên đỉnh đầu của hoà thượng, nhìn Bảo Tháp Lưu Ly đang từng chút trấn ép Hà Yêu xuống đáy sông, tận cho đến khi kim quang biến mất.

Quá trình này kéo dài rất lâu, người trong lòng nàng đã lạnh thấu.

"Hoà thượng ngốc, mặc kệ ngươi bao lần vớ vẩn, ngu xuẩn, ta sẽ vĩnh viễn bên cạnh ngươi, ngươi biết mà, ta sợ nhất cô đơn."

Một chùm ánh sáng đỏ xuyên thẳng bầu trời,  thiếu nữ áo đỏ ôm lấy thi thể bạch bào hoà thượng, điều khiển hồng quang, xé nát chính thân thể mình.
...

Tang Du chậm rãi mở mắt, mùi thuốc khử trùng quấn quanh hốc mũi.

"Du nhi! Em tỉnh rồi?"

"Chị Đồng Đồng?"

Tang Đồng ngồi bên giường Tang Du, trên đầu quấn băng, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt đầy tia máu.

"Có chỗ nào không thoải mái? Có đau nhức chỗ nào không? Em ngủ ba ngày rồi."

"Ba ngày?"

Tang Du cố gắng nhớ lại, rốt cục cũng nhớ được chút ký ức, nàng và nhục thân của Mục Dung bị nước đánh bay...

"Mục Dung đâu?"

Tang Đồng xụ mặt: "Đừng nói đến con người vô dụng đó, chỉ biết ngu ngốc đứng đấy, chị kêu cô ấy cõng em chạy trốn, đến cả động còn không thèm động, cũng may Tô Tứ Phương chạy đến kịp, nếu không thì ai cũng đừng mong trở về."

"Chị Đồng Đồng, Mục Dung đâu?"

"Cô ấy không sao, em mới là người bị thương nghiêm trọng nhất "

Tang Du thở phào: "Chị Đồng Đồng, sau khi em ngất xảy ra chuyện gì?"

"Nghe Tô Tứ Phương nói: Hà Yêu không phải thật sự thức tỉnh, điều khiển nước sông cũng không phải là bản thể của Hà Yêu, mà là thân ngoại hoá thân* của nó, năng lực còn chưa được một phần vạn của bản thể Hà Yêu, sau khi em ngất xỉu, chị cũng vì mất sức dẫn đến hôn mê, cũng may trước đó Hà Yêu làm đổ bình bát, Tô Tứ Phương nhờ vào bình bát cảm ứng được chúng ta gặp nguy hiểm, kịp thời chạy đến, phía bên Địa Phủ cũng cử người lên giúp đỡ, mang đi hồn phách một nhà ba người Mã Hoằng Thịnh, Lý Hàn Sở thì được Tô Tứ Phương đưa vào bình bát, mẹ Lý không sao, Tằng Thiên Hàm chỉ bị thương nhẹ, mọi việc đã được giải quyết."
(Thân ngoại hoá thân*: giống như một phần Nguyên Thần ý, là Hà Yêu nhưng cũng không phải thật sự là Hà Yêu.)

"Mục Dung hiện tại đang ở đâu?"

Tang Đồng mất kiên nhẫn nhăn mày: "Không biết."
...

Thời gian quay về ba ngày trước, Mục Dung điều khiển toả hồn liên của Tạ Tất An tự trói chính mình: "Chư vị nếu đã không thể trở về tay không thì phiền Thần Quân câu đi hồn phách của ta."

Tạ Tất An mặt đối mặt với Mục Dung thật lâu, nén lại lửa giận, lạnh lùng nói: "Địa Phủ tự có luật pháp, tuổi thọ ngươi chưa tận, bọn ta làm sao có thể làm trái pháp luật?"

'soạt' một cái, Tạ Tất An thu lại toả hồn liên. Mục Dung cười nhạt, đưa ra bàn tay trắng nõn, Tạ Tất An hừ lạnh, vung tay, chén lớn đựng chất lỏng màu lục bích xuất hiện trên tay Mục Dung.

Dù không nói gì nhưng hành động hai người vô cùng ăn ý. Mục Dung bưng lên chén lớn, không chút do dự nuốt xuống, sau đó cả người mềm nhũn ngã xuống.

Phạm Vô Cứu đi đến bên cạnh Tạ Tất An: "Thất ca, một chén lớn Hoàng Tuyền Thủy như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Xảy ra chuyện? Nàng ta có thể xảy ra chuyện gì à?"

"Vậy giờ chúng ta làm gì?"

"Lấy chút máu của Mục Dung ra."

"Ừm."

Tạ Tất An lấy máu của Mục Dung bỏ vào bình đựng chất lỏng hỗn hợp, đút cho Tang Đồng và Tằng Thiên Hàm. Đi đến bên cạnh Tang Du, mặt dây chuyền của nàng liền phát sáng, đánh bật tay của Tạ Tất An ra.
"Hừ, còn muốn lưu lại một tay!"

"Mang cả nhà Mã Hoằng Thịnh và quỷ chết oan về."

"A Di Đà Phật, chư vị Thần Quân xin dừng bước."

Hai mươi bốn vị Đại tướng Phong Đô đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Tô Tứ Phương đang chắp tay trước ngực đứng phía sau bọn họ.

Phạm Vô Cứu khai mở vô thường nhãn, nhìn nhìn Tô Tứ Phương, nói nhỏ bên tai Tạ Tất An.

Thần sắc Tạ Tất An trở nên hoà ái, cười hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"

"Không biết Thần Quân có thể giơ cao đánh khẽ, giao hồn phách của  Lý Hàn Sở cho Tứ Phương độ hoá không?"

"Được thôi! Quỷ hồn này oán khí quá nặng, vào không được Phong Đô, càng không thể vào luân hồi, nếu ngươi nguyện ý thu hắn, là hắn gặp được đại tạo hoá."

Tạ Tất An vung tay, giao hồn phách của Lý Hàn Sở cho Tô Tứ Phương. 

"A Di Đà Phật, đa tạ Thần Quân."

"Bọn ta cảm nhận được yêu khí của Hà Yêu, đích thân đến đây trợ giúp dương gian, ngươi đã là phương ngoại chi nhân*, càng nên thận trọng lời nói."
(Phương ngoại chi nhân: Người tu hành không màng thế sự, không vướng hồng trần.)

"Đa tạ Thần Quân chỉ điểm."

"Đi!"

"Xoẹt" một tiếng, hai mươi bốn bóng người cùng nhau biến mất. 

Ngưu đầu A Bàng Pháp Vương tính như liệt hoả, hắn nhịn một đường, theo chân Hắc Bạch vô thường về vô thường điện. 

Cửa vừa đóng A Bàng nhịn hết nổi liền quát: "Bạch lão thất, ngươi có ý gì hả? Mặt mũi của Phong Đô đều bị ngươi vứt sạch, đường đường là Thần Quân lại đem hồn phách câu tới tay giao cho người ngoài, lan truyền ra ngoài, có phải sau này kẻ nào có chút tu vi đều có thể đoạt hồn phách từ trên tay bọn ta?"

Phạm Vô Cứu đứng giữa hai người, vỗ vỗ bả vai A Bàng, giải thích: "A Bàng, ngươi hiểu lầm Thất Ca rồi, hoà thượng kia không phải người bình thường đâu, sau lưng của nàng ta là một vị Kim Thân La Hán đã thành hình!  Đời này dấn thân làm nữ thể chỉ vì lịch kiếp thôi, chỉ là một con ma chết sớm thôi mà, chút mặt mũi này nên cho cứ cho."

Ngưu đầu A Bàng trợn mắt: "Nàng ta bên cạnh Mục Dung không phải càng khó chơi sao?"

Tạ Tất An cười lạnh nói: "Trừ phi nàng ta muốn tự hủy Kim Thân, nàng ta đã là người một chân bước khỏi luân hồi, chỉ cần qua một kiếp liền có thể nhục thân thành thánh, mặc dù bổn quân không biết kiếp này nàng ta muốn độ cái gì, nhưng tuyệt đối không có khả năng liên hợp với Mục Dung, ở quá gần Mục Dung sẽ chỉ làm nàng ta thất bại trong gang tấc, nàng ấy hẳn biết rõ."
....

Tang Du xuất viện, Lý Hàn Sở đã được Tô Tứ Phương thu vào bên trong bình bát, nhưng không biết tại sao, quan hệ giữa Tang Đồng và Mục Dung chuyển biến càng lúc càng xấu, so với người dưng còn tệ hơn, à không, chưa đến trình độ nghiêm trọng quá như vậy.

Mục Dung vẫn như trước kia, trầm mặc ít nói, còn Tang Đồng thì y như ăn trúng thuốc súng, thỉnh thoảng công kích nói mấy lời ác độc với Mục Dung.

Kỳ quái hơn chính là, người qua đường Tằng Thiên Hàm lại ở một bên hát bè theo, không ưa Mục Dung ra mặt.

Đối với ký ức đêm hôm đó, Mục Dung một mảng trống không, Tang Đồng nói cái gì cô liền tin cái đấy.

Cô không giúp được gì còn hại mọi người lâm vào nguy hiểm, tuy Mục Dung không nói ra, nhưng trong lòng vẫn mang áy náy.

Nếu dựa theo lời Tang Đồng: cô là người duy nhất có năng lực hành động, nhưng lại không thể cứu nổi ai, nếu không nhờ Tô Tứ Phương đến kịp, cả đám chắc đã trở thành ma uổng mạng.

Mang theo tâm tình như vậy, nên Mục Dung càng thêm trầm mặc, chấp nhận sự chỉ trích và chế nhạo của Tang Đồng và Tằng Thiên Hàm.
~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Để ta ở chương này ném một cái tin đồn về Phật học, mọi người xem cho vui là được rồi, chủ yếu là vì muốn giải thích cho Tô Tứ Phương. 

Xem như ta thiết lập thế giới Tây Phương cực lạc trong truyện nhá, đại khái phân ra ba cấp bậc: Phật, Bồ Tát, La Hán.

Phật đương nhiên là công đức viên mãng rồi, là trải qua ngàn vạn trắc trở, vượt qua thất tình lục dục tất cả kiếp số.

Bồ Tát: cũng y vậy đó, nhưng kèm theo là phải tu thành chánh quả thêm nữa

La Hán [tự giác - Giác ngộ]: La Hán là gì? là một vị cao tăng đắc đạo công đức vô lượng, nhưng trong lòng còn chút tạp niệm nên không cách nào thành Phật hay Bồ Tát nên mới phong là Kim Thân La Hán.

La Hán cần phải tiếp tục tu hành, cơ mà tu thì có nhiều loại à nghen, hoặc là ở Tây Phương cực lạc khổ thiền, rèn luyện ý niệm bản thân. Hoặc là dấn thân dân gian, độ kiếp tu hành.

Loại đầu tiên thì ít nguy hiểm hơn, cơ mà chậm lắm.

Loại thứ hai thì tiến độ nhanh, hành động thoả đáng thì có khả năng thành Phật, bù lại siêu nguy hiểm. Đầu tiên nhá, bọn họ cái gì cũng không biết, lại trải qua trắc trở, thứ hai, pháp lực bị phong ấn, thứ ba, rất có khả năng bị hồng trần dụ hoặc hoặc tự thân sa vào, nếu bị vậy thì La Hán Quả Vị sẽ mất đi, không lấy lại được.

Mọi người nên xem như đây là thế giới ta thiết lập trong truyện đi hen.

Mị: Mị edit 1 mạch đến tận 5h sáng, và cảm thấy Hách phỏng d*i vẫn tốt việc hơn thằng lợn Tằng Thiên Lôi ==~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.