A Miêu nghe xong chấn động thật lâu, Hách Giải Phóng không biết từ nơi nào lôi ra điếu thuốc, ngậm lên môi khói liền bóc lên, phun ra nuốt vào làm khói mờ mịt như nét mặt của hắn.
Hai người im lặng thật lâu, điếu thuốc đã đốt hơn nửa, Hách Giải Phóng nói tiếp: "Cha ruột của Mục Dung, Mục Hải Tuấn là con nghiện cờ bạc, thua đến trong nhà chỉ còn lại bốn cái vách, nợ nần chồng chất bị chủ nợ dí sát, nổi điên muốn đem Mục Dung đi bán trả nợ, mẹ của Mục Dung, Đường Khiết tính cách nhu mềm bị Mục Hải Tuấn dùng chiêu nước ấm nấu ếch* thuần phục đến ngay cả lời cũng không dám nói."
(*Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ
Ngụ ý: con người khi đã quen với tình huống nào đó rồi sẽ không cảm nhận được sự nguy hiểm, một khi phát giác mọi thứ đã quá muộn màng.)
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thế nào hả?" Hách Giải Phóng nhả ra ngụm khói, lại lâm vào hồi ức: "Dưới góc độ dương gian mà nói, mẹ của Mục Dung rất đáng thương, có thể tha thứ nhưng mà ở Địa Phủ, bất luận là tự sát, giết người hoặc bỏ rơi con nhỏ đều trở thành trọng tội...Năm đó cũng làm Địa Phủ một trận kinh sợ, mẹ của Mục Dung là bị hai vị Ngưu đầu Mã diện áp giải xuống Địa Phủ."
"Ngưu đầu Mã diện có thật à?"
"Đương nhiên, Ngưu đầu Mã diện, Hắc Bạch vô thường đều tồn tại. Bốn vị này đều cùng một ti ở học viện Thần Chết, như là tôi đây, học viên ở Bạch học viện, Tạ tiên sinh...à, vừa là sự phụ vừa là cấp trên của tôi, Thất gia Tạ Tất An, Mục Dung thì thuộc Hắc viện, dưới sự giám sát của Bát gia Phạm Vô Cứu.
Nói xong Hách Giải Phóng ôm quyền bái lạy tứ phương một cái.
"Ủa...vậy sao trước giờ tôi chưa từng gặp?"
Trên mặt Hách Giải Phóng hiện lên nụ cười kỳ quặc: "Em cho rằng ai cũng có thể gặp Thất gia và Bát gia sao? Muốn gặp họ, còn phải xem em đủ tư cách không!"
"Xì, là ý gì chứ?"
Lúc này A Miêu đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, chăm chú lắng nghe Hách Giải Phóng giải bày, làm cô như đang bước vào một thế giới thần thoại, thần bí và đầy cám dỗ.
Hách Giải Phóng vứt đầu thuốc lá, ngồi trên bàn làm việc của Mục Dung nói tiếp: "Thất gia và Bát gia là một đôi, luôn đi cùng nhau đón người, người này nhất định khi còn sống phải có công đức lớn, tạo phúc một phương, xây cầu xây đường đắp đê ngăn lũ một lòng hướng về bá tánh, khi chết đi nếu nhìn thấy hai vị Hắc Bạch thì coi như tạo hoá của người này vô cùng tốt, linh hồn nào được hai vị ấy dẫn đi kiếp sau đều có thể tiếp tục làm người, còn là dạng đại phú đại quý."
"Ngưu đầu Mã diện thì hoàn toàn ngược lại, Ngưu đầu A Bàng, Mã diện Minh Vương, hai người này mà đi câu ai, nhất định linh hồn sẽ xuống địa ngục chịu trăm ngàn năm khổ, nương theo Súc đạo mà luân hồi."
"Vậy mẹ của Mục Dung..."
Hách Giải Phóng thở dài nhẹ gật đầu. Bên trong cửa tiệm lại rơi vào im lặng, Hách Giải Phóng nhìn chầm chầm vào thế thân nữ quỷ, xuất thần suy nghĩ.
Qua một lúc lâu mới phục hồi nói tiếp: "Từ đó Mục Dung trở thành cô nhi, được viện mồ côi của thành phố Sơn Dương thu nhận, năm cô ấy mười tuổi, Mục Dung nằm mơ thấy mẹ của mình ở dưới Địa Ngục chịu khổ, cái loại mẫu-tử liên tâm này quả thật khó lý giải. Mẹ của Mục Dung một khi đã sa vào Địa Ngục thì không có tư cách báo mộng cho người nhà, vậy mà Mục Dung lại có thể cảm nhận được, tuy lúc đó cô ấy vẫn còn là một đứa nhỏ, nhưng lại lén lút uống nước khử trùng ở viện tự sát."
"Hả?!"
"Lại trùng hợp, chính là tôi đi câu cô ấy."
"Vậy...vậy sao Mục Dung lại khởi tử hoàn sinh?"
Hách Giải Phóng cười cười từ bàn làm việc nhảy xuống: "Không còn sớm, tôi phải trở về rồi. Nếu em hiếu kỳ như vậy, sao không thử đi hỏi Mục Dung một chút?"
A Miêu rùng mình, trong lòng đối với Mục Dung vẫn có chút sợ, đó là một loại cảm giác kỳ diệu, dù đã bị hấp dẫn thật sâu nhưng lại mang thêm chút kiêng kỵ.
Hách Giải Phóng làm như hiểu rõ: "Về sớm một chút, em là vô căn chi hồn, nếu có thể đi theo Mục Dung thì coi đó như số mệnh của em."
Nói xong lại bóp pháp ấn biến mất.
A Miêu mơ mơ hồ hồ bay về phòng 403 ở Hân Hân gia viên, nhớ lại những gì Hách Giải Phóng nói trong lòng lại ngứa.
"Tang Du~~~~ Tang Du~~"
"Hả...~"
"Tang Du, tỉnh! Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
~~~~
Mục Dung làm xong việc, bay trở về nhà. Lại thấy Tang Du đã dậy từ lúc nào, đang ngồi trên ghế sofa loay hoay điện thoại, A Miêu thì đang ngồi cạnh bên Tang Du, cô nhíu mày: "Ngươi cách xa người sống ra một chút, đừng quấy nhiễu sinh lực của người ta."
"A, Mục Dung đại nhân~" A Miêu lập tức kéo dài khoảng cách với Tang Du, Tang Du người đang loay hoay điện thoại kia không biết nhìn thấy gì vui nhìn màn hình điện thoại mỉm cười.
Mục Dung nhìn sơ một cái liền bay trở về phòng mình. Tang Du thả lỏng bàn tay, màn hình điện thoại hiện tin dự báo thời tiết...
Tám giờ sáng, Mục Dung từ trong phòng đi ra, Tang Du đã làm xong điểm tâm. Nhìn Mục Dung đang đứng ở cửa sững sờ mỉm cười: "Đã dậy rồi, rửa mặt ăn cơm thôi."
Mục Dung hơi há miệng, chăm chú nhìn ánh mắt nhu tình như nước của Tang Du một chút, ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Nhìn bóng lưng của Mục Dung, Tang Du lại có chút đau lòng. Hôm qua A Miêu đã kể cho nàng nghe. Nàng chưa từng nhìn thấy loại tình huống này, càng không thể mở lời an ủi, điều duy nhất nàng có thể làm là dựa vào quan hệ bạn cùng phòng, nấu cho Mục Dung một ít đồ ăn ngon.
Hai người ngồi đối diện nhau, Tang Du gấp một miếng trứng chần đưa vào chén Mục Dung.
"Cô có kiêng món nào không?"
"Không có."
"Thích ăn món nào?"
"Cũng không có."
"Vậy ghét món nào?"
"Thịt mỡ và rau thơm."
"À, đã nhớ."
"Thật ra không cần phiền phức vậy, tôi đã trả tiền trước cho một cửa tiệm bán đồ ăn sáng rồi, mỗi ngày ăn ở đó là được, còn tiện đường nữa."
"Bây giờ càng lúc càng lạnh rồi, ăn đồ lạnh không tốt cho dạ dày, với cả tôi cũng muốn ăn cơm mà thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi của cô và tôi không khác nhau mấy, không phiền đâu."
"Tùy cô vậy."
"Mục Dung?."
"Ừm."
"Ban ngày một mình ở nhà có chút nhàm chán, không biết tôi có thể đến quán của cô xem một cái không?"
"...là cửa hàng vàng mã?"
"Tôi biết~ được không?"
"Được."
A Miêu đang lơ lửng ở bên cạnh cười đến run rẩy, tự ôm lấy eo chỉ vào Tang Du nói: "Tang Du, cậu nhìn thấy không? Lúc Mục Dung nói 'cửa hàng vàng mã' là dùng ánh mắt thương cảm nhìn mấy người thiểu năng nhìn cậu đó, cô ấy nhất định cảm thấy cậu không bình thường rồi, cậu tiêu rồi, bây giờ trong lòng Mục Dung cậu sẽ là cô gái kỳ cục cho coi, há há..."
Tang Du nghe xong đỏ mặt, lén lút nhìn qua Mục Dung, thấy đối phương vẫn như cũ nhàn nhạt không giống như A Miêu nói ghét bỏ nàng, nàng mới yên lòng.
Ăn xong điểm tâm, hai người cùng đi ra ngoài, bởi vì có Tang Du đi chung nên Mục Dung không có đạp xe, cùng Tang Du song bước mà đi. Mục Dung vốn đã ít nói, dù cho bên cạnh có thêm một người, cô cũng không nghĩ nên bắt chuyện để nói. Còn Tang Du, nàng vốn rất có nhiều chuyện muốn nói với Mục Dung, nhưng nghĩ đến Mục Dung tính cách lạnh nhạt, lại còn có những lời A Miêu nói lúc nãy...đành im lặng đi theo.
Cũng may dọc đường không quá mức yên tĩnh, A Miêu bám trên thân Mục Dung cất giọng hát bài <Đừng sợ, đừng sợ> một đường ngân nga.
Cửa sắt kéo lên, âm phòng từ trong cửa hàng trào ra, Tang Du nhìn thấy không ít linh hồn đang trộm hương nến, nhìn thấy Mục Dung liền tranh nhau chạy trốn. A Miêu thấy vậy, từ người Mục Dung nhảy xuống, như chú chó trung thành chống nạnh chỉ vào đám trộm quát: "Các ngươi còn dám đến đây trộm, ta sẽ nói với Mục Dung đại nhân, để ngài ấy thu phục các ngươi!"
"Ngồi đi." Mục Dung rót cho Tang Du ly nước, sau đó tự mình bận rộn.
"Có ai không?"
Người đến là một vị thanh niên, trên cằm cắm chút râu ria, quầng thâm sâu, trong mắt toàn là tia máu, gầy gò tiều tụy, nhìn qua có thể té ngã bất kỳ lúc nào.
"A Minh tiên sinh?"
Vị thanh niên được kêu "A Minh" nhìn Tang Du nửa ngày mới giật mình nói: "Tang tiểu thư?"
"Là tôi, anh cần mua gì?"
"Không phải cô nói đến đây du lịch sao? Sao lại ở đây?"
"À, tôi hiếu kỳ nên đến đây xem chút, sẵn tiện phụ luôn..."
"Phụ?"
"Ừm."
"Tang Du, người này vận thế siêu thấp, phía trước còn là nhà tang lễ vậy mà hắn cũng không sợ đụng trúng thứ kia." A Miêu bay vòng qua A Minh tiên sinh nói.
Tang Du hơi lo lắng, nhìn về góc để thế thân nữ quỷ, thấy đối phương không phản ứng gì thoáng yên tâm, bước đến kế bên Mục Dung nói: "Mục Dung, vị này là A Minh ở 402 đối diện chúng ta, trước đây bọn tôi có gặp qua một lần, trò chuyện mấy câu."
"Chào ngài, có thể giúp gì cho ngài?"
A Minh bỗng dưng bước lên, mắt loé lên ánh sáng, sau đó lại do dự dừng lại, ôm chặt đồ vật trong lòng.
"Cô, là chủ?"
"Đúng vậy."
Đạt được câu trả lời, A Minh kích động, nhảy đến trước mặt Mục Dung, run rẩy đưa cái hộp gỗ trong lòng ra nói: "Cứu cô ấy, xin cô cứu cô ấy!"
Mục Dung nhàn nhạt nhìn cái hộp nói: "Đây là gì?"
"Tang Du, kêu hắn mở hộp!" A Miêu nhắc nhở.
"A Minh tiên sinh, hay anh thử mở hộp ra."
"À à, được."
A Minh run rẩy mở hộp, 'rắc' một tiếng, từ trong hộp phát ra tiếng nhạc, hoá ra là hộp âm nhạc. Âm khúc lạ lẫm, Tang Du chưa từng nghe qua, đinh đinh đang đang, nhẹ nhàng du dương nghe rất dễ chịu. Tang Du sắp đắm chìm vào thế giới âm nhạc thì giọng Mục Dung trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Có lỗi, cửa hàng vàng mã của tôi không sửa được cái này."
A Minh tuyệt vọng lại không từ bỏ ý định hỏi: "Cô không nghe thấy sao?"
Mục Dung lắc đầu.
Tang Du và A Miêu kinh ngạc liếc nhau, sau sóng lưng lạnh toát.
~~~~