Chương 96: Bữa ăn ấm áp.
Tang Đồng ngơ ngác ngồi trên giường tận cho đến khi mồ hôi bốc hơi hết mới lấy lại tinh thần, cô chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi phòng Tang Du.
Tô Tứ Phương yên tĩnh ngồi trong góc phòng khách chậm rãi mở mắt. Tang Đồng ngồi phịch xuống ghế, bưng lên ly nước hớp một hơi lớn.
"Đồng sư tỷ có chuyện muốn hỏi sao?"
Tang Đồng nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tứ Phương, nhìn thấy biến hoá rất nhỏ trong đôi mắt ấy: "Mấy người sửa mặt dây chuyền của Tang Du à?"
Tô Tứ Phương cười lắc đầu: "Đồng sư tỷ, chị biết em không có niệm lực mạnh như vậy mà."
Tang Đồng nặng nề thở dài: "Đúng vậy, đưa mắt nhìn khắp quốc gia chỉ sợ không tìm ra được người thứ hai, nếu không phải tôi tự mình kiểm tra mặt dây chuyền của Tang Du, tôi nhất định sẽ không tin."
Cái làm cho Tang Đồng không tiếp thu nhất chính là, ẩn thế cao nhân này ở trước mí mắt của cô giúp đỡ Tang Du, vậy mà cô lại không biết chút nào, nếu như không phải gặp nguy hiểm, còn không biết muốn giấu thêm bao lâu.
Hắn hoặc là cô ấy, vì sao không hiện thân??
Hay là do biết lai lịch của cô, không muốn bị cuốn vào hồng trần?
Nhất định là vậy rồi!
Hôm đó trước khi cô ngất xỉu, sau lưng xuất hiện cảm giác có một cỗ đại lực, nhất định chính là người đó!
Tiện tay giải quyết thân ngoại hoá thân của Diệp Lâu Hà Yêu, sửa mặt dây chuyền, kịp thời biến mất trước khi Tô Tứ Phương tới, nói xuông có khi còn dễ tin hơn.
Thân ngoại hóa thân của Diệp Lâu Hà Yêu sức mạnh kinh khủng, cô đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ mà cũng mém tí bị đánh đến chết, người ta tiện tay liền có thể giải quyết?
"Moẹ!!!" Tang Đồng ôm đầu, bực bội hét.
Sao tự nhiên lại xỉu chứ trời???
Không thể nhìn thấy phong thái của ẩn thế cao nhân a, người kia chỉ cần chỉ điểm một xíu thôi, tu vi sau này của cô nhất định sẽ tăng không ít!!
Loại cao nhân này, xem như trong cục có muốn cũng không thể cưỡng cầu.
Nhiều lắm thì cầu người ta tiếp nhận cái danh phó cục trưởng vinh dự, tại thời điểm quốc gia gặp nguy mời người ta ra tay tương trợ là đủ rồi, tại sao không hiện thân!!!
Tô Tứ Phương an tĩnh nhìn Tang Đồng, nhẹ giọng nói: "Đồng sư tỷ, chúng ta nói về Mục Dung chút đi."
"Mục Dung? Cô ấy có gì để nói?"
Tô Tứ Phương đột nhiên trầm mặc, giống như đang lâm vào suy nghĩ nào đó.
Tang Đồng tạm thời buông xuống sự hối hận vì bỏ lỡ đại năng giả, chờ Tô Tứ Phương nói tiếp.
Tô Tứ Phương lại không mở miệng, Tang Đồng nhìn thấy thái độ khác thường của nàng, biểu cảm trên mặt cô trở nên nghiêm túc.
Cô hiểu Tô Tứ Phương, tuyệt đối không phải người thích làm trò
Thời gian im lặng càng dài, càng chứng minh mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Không biết qua bao lâu, Tô Tứ Phương cuối cùng kết thúc suy nghĩ, thở dài một hơi, chắp tay trước ngực: "Đồng sư tỷ, chị không cảm thấy chị đối với Mục Dung có chút vô lý sao?"
Phản ứng đầu tiên của Tang Đồng là muốn phản bác, còn có chút tức giận: Gì mà vô lý? Sai lầm của cô ta mém chút hại chết Du nhi...
Thời gian dần trôi qua, đôi mắt trầm tĩnh của Tô Tứ Phương cứ nhìn cô.
Lòng cô liền trầm xuống: Tang Đồng, cô!! Sao lại là người trốn tránh trách nhiệm??
Bảo vệ Du nhi là trách nhiệm của cô, Mục Dung không thân cũng không quen với bọn cô, tại sao người ta nhất định phải có nghĩa vụ cứu người?
Tô Tứ Phương nói tiếp: "Đồng sư tỷ, tổn thương trên người Mục Dung là tại sao? Tại sao cô ấy lúc đó không thể giúp chúng ta? Xiềng xích trên người cô ấy thì sao? Xiềng xích kia là như thế nào thành?"
Tang Đồng ngây ngẩn cả người, khi đó cánh tay Mục Dung còn chưa lành hẳn, vận động kịch liệt còn bị ngấm nước mưa, để bệnh của cô càng lúc càng nặng, chỉ cần trời chuyển lạnh các khớp tay nhất định sẽ đau nhức.
Một lớp khói màu đỏ bay lên từ đỉnh đầu Tang Đồng, Tang Đồng cảm giác đầu mình đau nhức như bị búa bổ.
'xoẹt' một chút, khói đỏ tiêu tan.
Tô Tứ Phương nhìn thấy, đôi mặt cụp xuống, niệm một tiếng: "A Di Đà Phật."
Từ giờ khắc này, nàng không thể không đếm xỉa đến nữa, cũng không thể làm người đứng bên lề nữa.
Tang Đồng suy nghĩ đến xuất thần, hồi tưởng lại khoản thời gian này đã đối xử với Mục Dung ra sao, cô quả thật không thể tin, cái người chua ngoa khắc nghiệt kia lại là chính mình.
Tuy Đạo gia không giống Phật gia có nhiều giáo điều, nhưng cũng phải coi trọng tâm tính và ý chí!
Cô làm sao vậy, tại sao lại đột nhiên đối xử với Mục Dung như vậy?
Bất luận Tang Đồng cố gắng như thế nào cũng không thể nhớ nổi, bằng tu vi của cô mà nói, là không thể phá bỏ ký ức bị phong ấn.
Tang Đồng đứng dậy, mang dép lê đi ra cửa, gõ cửa phòng 403.
Gõ vài tiếng cũng không ai trả lời, cô mới nhớ tới Mục Dung đang ở ngoài làm việc.
...
Sáng sớm hôm sau, Tang Đồng dậy thật sớm, làm cả bàn đồ ăn.
Tang Du tóc tai rối bù, xoa xoa đôi mắt ngái ngủ đi ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi thức ăn mê người.
"Oa~~ thơm quá à, sao hôm nay ăn sáng thịnh soạn vậy nè ~"
Tang Du nói xong đi đến bàn ăn, cầm lên nửa trái bắp luộc: "ngon quá~~"
Tang Đồng cởi tạp dề, ghét bỏ nói: "Mới dậy không thèm đánh răng đã ăn vụng rồi, nhà có khách đó!"
"Ai ạ?"
Tang Du ngập bắp luộc xoay người, thấy Mục Dung đang ngồi trên ghế sofa.
Hai người cứ vậy nhìn nhau.
Bộ dạng này của Tang Du, Mục Dung đã từng nhìn thấy vô số lần trong thế giới của La Như Yên, lần nữa được nhìn lại cô cảm thấy rất thân thiết, ánh mắt cũng nhu hoà thêm rất nhiều.
"Á!" Tang Du la lên một tiếng, cấm đầu chạy vào toilet, tự nhìn chính mình trong gương, miệng ngậm nửa trái bắp, đỏ mặt.
Mà toilet cũng đâu phải cái nơi để ăn vụng, Tang Du vừa thẹn vừa xấu hổ, tức giận hét: "Chị! Sao có người tới mà không nói với em!"
Mục Dung cười, Tang Đồng cười, đến cả Tô Tứ Phương cũng cười.
"Rửa mặt nhanh lên, còn ăn cơm nữa!"
"Biết rồi ~~"
Bốn người ngồi trên bàn ăn, Mục Dung ngồi đối diện với Tang Du, nàng bưng chén, đầu thiếu chút cắm luôn vào trong chén cơm, Tang Đồng gấp chút trứng chiên đặt vào chén của nàng: "Ăn nhiều chút, món em thích nhất đó."
Tang Du hừ một tiếng, giận dỗi cắn một cái.
"Mục Dung."
"Ừm?"
"Sau này ..buổi sáng đến cùng ăn đi, buổi tối không bận gì cũng có thể tới, một mình nấu cơm phiền phức lắm, dù sao mỗi ngày tôi cũng nấu cơm, cùng nhau ăn đi."
Tang Du bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tang Đồng, mém xíu cắt luôn cái lỗ tai vì những gì vừa nghe.
Phản ứng của Mục Dung cũng không thua nàng bao nhiêu, sáng nay Tang Đồng đột nhiên kêu cô qua nhà, Mục Dung còn tưởng là vì chuyện khu thương mại kia, qua nhà rồi mới phát hiện, Tang Đồng chỉ đơn thuần mời cô ăn sáng.
Lúc này lại đột ngột đưa ra đề nghị này làm Mục Dung có chút nghi ngờ.
Tô Tứ Phương nuốt thức ăn trong miệng xuống, buông đũa, từ tốn giải thích: "Đồng sư tỷ cảm thấy dạo gần đây cách đối xử với Mục thí chủ có chút không đúng, hôm nay gọi cô qua ăn sáng thật ra là muốn xin lỗi cô, hi vọng Mục thí chủ có thể bỏ qua cho Đồng sư tỷ, tiếp nhận phương thức xin lỗi này của chị ấy "
Tang Đồng xấu hổ, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Tứ Phương: "Ăn cơm cũng không chặn nổi cái miệng của mấy người hả?"
"Thiệt hả chị?"
Tang Đồng hít một hơi sâu, thấy ánh mắt mong chờ của Tang Du, nhẹ gật đầu.
"Mục Dung, cô đến nha~~~ chỉ cách có một bước chân à ~ với cả cũng cùng làm việc mà, rất tiện luôn ~~"
Ba người không hẹn cùng nhìn Mục Dung, đợi cô đồng ý.
Khoảnh khắc này, Mục Dung cảm nhận được không khí gia đình ấm áp.
Từ sau khi được gặp mẹ, tâm tình của cô biến đổi rất nhiều, cô cũng bắt đầu mở lòng đón nhận những người xung quanh.
Ba người này, bữa ăn này, làm Mục Dung cảm nhận được cảm giác tình bạn rất rõ ràng
Cô nghiêm túc đáp: "Cám ơn, sau này làm phiền cô rồi."
Tang Du cười đến híp mắt, quên sạch lo lắng mấy hôm nay. Tang Đồng cũng thở phào, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cứ như vậy lại qua ba ngày, Tang Đồng nhận được một cái bưu kiện được mã hoá, liên tục nhập mật mã mấy lần mới giải được.
Bên trong bưu kiện là một sấp hồ sơ, mỗi một hồ sơ đều có thông tin đầy đủ về một người.
Đây là hồ sơ của cha mẹ có con bị thiêu cháy ba mươi năm trước, Tang Đồng đã hỏi qua ý kiến Trương Giai Giai, toà nhà kia được đầu tư kinh người, vốn liền chưa thu về được, Trương Giai Giai không có ý định từ bỏ.
Nếu như Tang Đồng mặc kệ, Trương Giai Giai sẽ chi tiền thành lập tiểu đội, mỗi đêm trăng tròn sẽ đánh tan hồn phách của đám nhỏ, đổi lấy việc làm ăn của toà nhà.
Tang Đồng đối với cách này vô cùng phẫn nộ lại không thể làm gì, đành phải xin cục giúp đỡ, giống như Tằng Thiên Hàm từng nói qua, hình như trong cục đang có sự kiện lớn, nhất thời không thể điều động nhân lực, chỉ có thể cung cấp tài liệu xem như ủng hộ, để Tang Đồng tự giải quyết.
Tang Đồng muốn dùng tình thân để thức tỉnh phần nhân tính của đám ấu linh, muốn dựa vào điều này đàm phán với bọn nhỏ.
Tang Đồng cẩn thận sắp xếp hồ sơ, những vị gia trưởng này đã sinh thêm con, có người dời khỏi thành phố Sơn Dương, có người đã không còn tại thế.
Tang Đồng kêu Mục Dung qua, cùng mình sắp xếp hồ sơ, hai người trăm mối ngổn ngang, sau khi cha mẹ sấp nhỏ trải qua nổi đau mất con, đại đa số đều nghỉ việc, cả một khoảng thời gian dài không làm gì cả.
Như thế nào gọi là thảm kịch nhân gian? Chính là hơn năm mươi gia đình cùng lúc vỡ vụn, sau nhiều năm bóng ma cũng không ngừng đeo bám cha mẹ bọn nhỏ.
Tang Đồng nói kế hoạch của mình, Mục Dung lại lắc đầu: "Tôi thấy cách này không ổn."
"Tại sao?" Đây là cách tốt nhất cô có thể nghĩ ra rồi!
"Thứ nhất, bọn họ vất vả lắm mới vượt qua nổi đau này, chúng ta không nên chọc vào vết sẹo, thứ hai, chân tướng của việc này tôi sợ bọn họ tiếp thu không nổi, chuyện siêu linh kiểu này đâu thể để cho nhà nhà đều biết, lỡ như mấy vị gia trưởng này quậy lên thì hậu quả khó lường, thứ ba, chuyện đã qua hơn ba mươi năm rồi, cô nhìn xem, người lớn tuổi nhất cũng đã ngoài sáu mươi, những ấu linh kia cô cũng thấy rồi đó, tụi nhỏ không có trí tuệ và nhận thức như người thường, thời gian ba mươi năm, cha mẹ tụi nhỏ đã thay đổi rất nhiều, tụi nhỏ sẽ nhận ra sao? Còn những vị gia trưởng nhìn thấy con mình không nhận ra mình, làm như vậy thật quá tàn nhẫn."
~~~