Bạn Đã Tiêu Diệt Một Cực Đạo Ma Tôn

Chương 24: Đại hội Danh kiếm (2)



Diệp Cốc Vũ mở trang bị của ba người đối diện ra xem, Thiên Sách mặc bộ 255, Băng Tâm và Khí thuần đều mặc trang bị phó bản.

Ba DPS không mang theo buff, sắp xếp như vậy là muốn đánh nhanh thắng nhanh, không muốn chậm mà chắc. Dựa theo tác phong nhất quán của Quân Lâm, nếu Dạ Kinh Hồn đang dẫn người mới, Băng Tâm và Khí thuần không có trang bị pvp, sẽ cố ý tập trung toàn bộ hỏa lực để giết vú em.

Ba người ở đội bên kia chỉ có Dạ Kinh Hồn là người quen cũ, còn lại hai người kia tuy rằng bên dưới ID đều treo tên bang Quân Lâm, nhưng Diệp Cốc Vũ không hề quen biết bọn họ.

Nhìn như vậy, khả năng dẫn người mới là tương đối lớn. Diệp Cốc Vũ thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn Bạch Thu Thu da giòn cũng mặc đồ phó bản, không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì cậu ta.

Thời gian đếm ngược bắt đầu, Bạch Thu Thu cùng Phong Thệ bắt đầu buff cho cả đội.

Diệp Cốc Vũ đương nhiên đặt mình vào vị trí chỉ huy trận chiến: “Bọn họ không có buff, lại toàn là các phái thiếu mana, không đánh lâu dài được, chúng ta cần cố gắng kéo dài thời gian.”

“Nhất là đồ đệ, ngàn vạn lần phải trốn, tự bảo vệ bản thân cho tốt, đừng đầu hàng.”

“Phong Thệ và tôi đi giết Băng tâm trước.”

Vừa dứt lời, Diệp Cốc Vũ đặt mục tiêu lên Băng tâm, không ngờ phát hiện ra mục tiêu của Băng Tâm không phải là Bạch Thu Thu mà là Phong Thệ.

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, thời gian đếm ngược đã kết thúc.

Hai bên cùng nhảy ra khỏi tường không khí ngăn cách, phóng về phía giữa sân.

Diệp Cốc Vũ là đánh gần, tất nhiên phải xông ra tiền tuyến, Bạch Thu Thu và Phong Thệ đứng không xa không gần, cẩn thận khống chế cự ly của mình.

Ba thầy trò muốn đánh lâu dài, vị trí chạy tương đối hạn chết, còn ba người kia thì ngược lại, đấu đá lung tung, đánh xa chạy trốn còn hăng hái hơn đánh gần.

Thấy vị trí của Băng tâm càng ngày càng gần, Diệp Cốc Vũ nhảy bổ vào mục tiêu, trực tiếp chém một đao cướp đi một phần năm cây máu của cô ta — Trang bị của Băng Tâm này thật sự chẳng ra gì.

Băng Tâm không để ý tới hắn, mở hết tất cả chiêu thức giải khống chế và giảm sát thương, không thèm quan tâm tới sự quấy rầy Diệp Cốc Vũ mà phóng về phía Phong Thệ.

Đúng lúc này, Dạ Kinh Hồng tới, thả cho Diệp Cốc Vũ một cái “Định quân”, cưỡng chế hắn đặt mục tiêu lên người mình.

Tình hình như thế này có chút kỳ quái—

Dạ Kinh Hồn quấn quít lấy Diệp Cốc Vũ, Băng Tâm chạy thẳng tới chỗ Phong Thệ, Khí thuần nhắm về phía Bạch Thu Thu.

Toàn bộ các phái đánh xa của đội đối thủ đều lao vào lòng địch, đúng kiểu muốn đánh một chọi một.

Bởi vì sắp xếp phái khác nhau, Quân Lâm tập trung tấn công, ba thầy trò tập trung phòng thủ. Bạch Thu Thu nhớ rõ lời của Diệp Cốc Vũ, coi bảo vệ tính mạng bản thân là số một, vì vậy cậu chạy về sau mấy bước.

Khí thuần vững vàng đứng một chỗ, bắt đầu vận công “Thất tinh củng thụy”, kỹ năng định thần trong thời gian dài. Diệp Cốc Vũ tinh mắt nhìn thấy, vừa ứng phó với Dạ Kinh Hồn, vừa hô to trên YY: “Đồ đệ, nhảy về phía sau!”

Lùi về phía sau có thể né được khống chế, mà phản ứng của Phong Thệ nhanh nhạy hơn, lập tức chuyển mục tiêu sang Khí thuần, ra một chiêu “Quyết âm chỉ” cắt đứt trạng thái vận công “Thất tinh củng thụy”.

Lúc này, Băng tâm đã tiến vào vòng cự ly 20 thước của Phong Thệ, anh đã mở sẵn “Xuân nê nộ hoa” giảm sát thương từ lâu, chuẩn bị chống đỡ. Kỹ năng công kích của Vạn Hoa đều phải vận công, vừa đánh vừa chạy không có lợi, anh tin rằng phía sau còn có buff nên đứng im tại chỗ đối đầu với Băng tâm.

Nào ngờ Băng tâm vừa chạy tới, không dùng bất cứ kỹ năng gây sát thương nào, chỉ thả một cái “Lôi đình chấn nộ”: Khiến mục tiêu bị choáng, không thể chịu thương tổn và trị liệu, duy trì liên tục 16 giây.

Phong Thệ sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra chiến thuật của đối phương.

Tất cả mọi người đều cho rằng ý đồ sắp xếp đội như thế này của Quân Lâm là muốn ba DPS mau chóng giết buff, nào ngờ họ khiến đối thủ tưởng rằng sẽ đánh một chọi một, khi đối thủ chuẩn bị đối phó một chọi một, họ lại quay sang khống chế hai người để giết kẻ còn lại.

Tất nhiên, người bọn họ muốn giết không phải là buff mà là Tàng Kiếm.

Chiến thuật này vừa đơn giản vừa thô bạo, không thể nói là tốt mà cũng không thể nói là không tốt, chơi theo kiểu liều mạng, nếu thành công thì có thể giảm được quân số của đối thủ. Mục tiêu bị chọn giết đầu tiên phải là người mạnh nhất hoặc là kẻ yếu nhất trong ba người, lúc này Quân Lâm chọn Diệp Cốc Vũ.

Chiến thuật này chắc chắn được bọn họ sử dụng rất nhiều lần rồi, ba người đều vô cùng thành thạo. Khí thuần và Băng tâm là đánh xa, khống chế được người thì có thể lập tức thay đổi mục tiêu sang Diệp Cốc Vũ.

Tuy rằng Khí thuần sử dụng “Thất tinh củng thụy” thất bại, nhưng Bạch Thu Thu nóng lòng giữ mạng đã chạy trốn vào trong góc, phía sau cái cột. Lúc này, Phong Thệ bị chóng, cự ly của Bạch Thu Thu quá xa, không kịp quay lại cứu trợ. Ba người Quân Lâm chớp lấy thời cơ, tung hết kỹ năng.

Thiên Sách “Tật như phong”.

Băng Tâm “Mãn đường thế”, “Phồn âm cấp tiết”.

Khí thuần “Thao quang dưỡng hối, “Tử khí đông lai”.

Tàng Kiếm có chỉ số nội phòng thấp, vốn đã sợ các phái sử dụng nội công, ba người đối diện cùng xông tới đánh, lại còn mặc trang bị phó bản, lần bị tập kích này có thể nói là hiểm ác vô cùng.

Phong Thệ không do dự nữa, lập tức sử dụng kỹ năng giải khống chế chuyên dùng trong lúc nguy cấp của mình, Bạch Thu Thu dùng“Điệp lộng túc” mau chóng trở về.

Diệp Cốc Vũ  mở giảm sát thương, mở hết các loại giải khống chế, cắn chặt Băng tâm không tha, lúc này dù hắn có chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng. Hắn thấy Khí thuần và Băng tâm đứng gần, đơn giản mở Đại phong xa, để hai đứa da giòn máu mỏng này không chết cũng tàn tật.

Trận chiến hỗn loạn này cũng rất ngắn.

Chỉ mấy giây sau, quân số hai bên đều giảm mất một người.

Diệp Cốc Vũ và Băng tâm của đối phương gần như đồng thời nằm xuống, mà Khí thuần chỉ còn lại một lớp máu mỏng.

Phong Thệ thừa thắng xông lên, ép Khí thuần phải tung ra tuyệt chiêu cứu mạng cuối cùng “Trấn sơn hà”.

“Bọn họ không có buff, phần thắng của chúng ta rất lớn!” Diệp Cốc Vũ nằm trên mặt đất còn không quên nói lời cổ vũ đồng đội.

Bạch Thu Thu cũng nói: “Đại sư phụ, người cố lên!”

Ở trong chiến đấu, Vạn Hoa là một môn phái khá yếu, tính cơ động thấp, chân thì ngắn, nếu như Thiên Sách muốn chạy, Vạn Hoa tuyệt đối không đuổi kịp, mà cái tên Khí thuần kia càng quyết tâm chạy tán loạn, chỉ mong giữ mạng. Mỗi lần thấy Phong Thệ tung ra kỹ năng khống chế muốn đuổi kịp Khí thuần, Dạ Kinh Hồn sẽ chạy về quấy rối, sau đó Khí thuần lập tức bỏ trốn mất dạng. Hai bên truy truy đuổi đuổi không ngừng, anh không đánh chết người, người cũng không đánh chết anh.

Diệp Cốc Vũ nằm trên mặt đất quan sát, xem tới mức sắp phát điên.

Loại cục diện giằng co này duy trì liên tục rất lâu, cho nên sau đó, hai bên cũng bắt đầu thả lỏng.

Phong Thệ và Dạ Kinh Hồn chỉ đánh tượng trung, chạy một tý rồi dừng một tý. Bạch Thu Thu thì càng lười thêm máu, đuổi theo sau mông Khí thuần trong vòng tròn

Dần dần, Thiên Sách và Khí thuần của đội đối phương bị cạn mana, Diệp Cốc Vũ nhịn không được khoa tay múa chân trên YY: “Tiếp tục đi, tiếp tục đi, kéo dài rồi giết họ!”

Bạch Thu Thu rất nghe lời, càng ra sức quấy rầy Khí thuần. Phong Thệ lại không biết xảy ra chuyện gì, bộ dạng không yên lòng. Dường như Dạ Kinh Hồn phát hiện ra Phong Thệ buông lỏng, len lén vòng qua cây cột để rời khỏi trạng thái chiến đầu, trốn góc nhìn, ngồi xuống hồi máu và mana.

Có vẻ như Phong Thệ hoàn toàn không phát hiện ra, Diệp Cốc Vũ gấp đến độ kêu to: “Phong Thệ! Phong Thệ! Dạ Kinh Hồn đang ngồi!”

Bạch Thu Thu điều chỉnh góc nhìn, lập tức nhìn thấy Dạ Kinh Hồn đang ngồi phía sau cái cột! Cậu bất chấp phản ứng của Phong Thệ, mặc kệ Khí thuần, chạy đi tìm Dạ Kinh Hồn.

Lúc này Khí thuần được tự do, cũng thoải mái ngồi xuống.

“Phong Thệ!” Diệp Cốc Vũ tức giận hét to.

Phong Thệ lại mở miệng, nhàn nhạt nói: “Cậu có thể đứng lên rồi.”

“Hả?” Diệp Cốc Vũ sửng sốt, đã thấy acc Vạn Hoa của Phong Thệ đứng cách mình không xa trong tư thế hai tay giơ lên nâng cây bút hướng lên trời, lá cây và quầng sáng xanh biếc phát ra, nở rộ trong tay anh.

Đây là kỹ năng hồi sinh của Vạn Hoa – “Phong Châm”, chỉ có thể sử dụng trong trạng thái rời chiến đấu.

Vốn tưởng rằng Dạ Kinh Hồn rời chiến đầu để ngồi thiền đã là rất vô sỉ, không ngờ Phong Thệ tương kế tựu kế, còn “vô sỉ” hơn bọn họ!

Trong màn hình nhảy ra thông báo hồi sinh, Diệp Cốc Vũ nhấn chấp nhận, sau một giây lại là anh hùng hảo hán.

Lúc này, Thiên Sách và Khí thuần đôi kia trợn tròn mắt.

Thế cục chuyển biến đột ngột, trong nháy mắt biến thành 3v2.

Không chút nghi ngờ, ba thầy trò cười tới cuối cùng.

Trận 3v3 này đánh mất 28 phút, nếu như kéo dài thêm hai phút sẽ bị hệ thống tự động phán định cưỡng chế kết thúc.

Diệp Cốc Vũ được hành hạ người của Quân Lâm, đương nhiên hưng phấn dị thường: “Thật không ngờ đó nhà, Phong Thệ. Hóa ra anh vô sỉ đến vậy!”

Bạch Thu Thu cũng cười: “Đúng đó, còn vô sỉ hơn đối thủ!”

Phong Thệ hừ một tiếng: “Tiểu Bạch, con theo nhị sư phụ học xấu rồi!”

Bạch Thu Thu lập tức hóa thân thành chân chó: “Đại sư phụ muôn năm, đại sư phụ anh minh thần võ, thiên thu vạn tái, thống nhất giang hồ!”

Diệp Cốc Vũ không phục, cũng học theo Phong Thệ mà hừ một tiếng: “Đồ đệ, đưa đội trưởng cho tôi.”

Bạch Thu Thu: “Để làm gì?”

Diệp Cốc Vũ: “Mặc kệ, đưa đây!”

Bạch Thu Thu run tay một cái, đưa đội trưởng cho Phong Thệ: “Người tìm đại sư phụ mà đòi!”

Diệp Cốc Vũ: “Hứ! Uổng công nuôi cậu!”

Bạch Thu Thu nghiêm túc nói: “Nhị sư phụ, người hoàn toàn không có khí chất của chủ gia đình, đội trưởng đội “Cùng hộ khẩu” chúng ta không thể cho người được.”

Diệp Cốc Vũ giận: “Đệch, tôi không có lẽ nào cậu có!”

Phong Thệ sờ sờ cằm: “Tôi có là được rồi.”

Diệp Cốc Vũ liếc mắt, nói như đinh đóng cột: “Ông đây toàn thân từ trên xuống dưới đều có! Rất có! Vô cùng có! Đặc biệt có!”

Trong lúc này, Bạch Lộ vô ý nhảy vào kênh đấu giao hữu của ba thầy trò, nghe được câu nói sau cùng, yếu ớt hỏi: “Có cái gì? Mấy tháng rồi? Con của ai?”

Bạch Thu Thu không hề nghĩ ngời, “Ba tháng.”



Diệp Cốc Vũ hộc máu, lần đầu tiên ân hận vì sao năm đó ở Đạo Hương Thôn bị mù mắt, nhặt phải cái loại loli Thất Tú nhân yêu ăn cây táo, rào cây sung này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.