Thứ bảy, trung tâm triển lãm thành phố S tổ chức triển lãm game online DG.
Doãn Kỳ đứng ở trong đám đông nhìn ngó xung quanh. Rõ ràng ngày hôm qua anh còn từ chối lời mời lần thứ hai của Đậu phụ nhỏ, thế mà hôm nay lại nhất thời xúc động tới đây.
Phía trước sân khấu, Golden đang ký tên lên bộ game Blizzard được bán, trước mắt hắn xếp một hàng dài fan hâm mộ, trong đó dĩ nhiên đa số là đàn ông con trai.
Doãn Kỳ không quan tâm tới Golden, chỉ xếp hàng trong đám đông cẩn thận tìm người. Lẽ ra nếu đám con gái Đậu phụ nhỏ kia tới đây thì phải dễ tìm cực kỳ mới đúng.
Lúc Doãn Kỳ đến đây mới mua vé, tới gần mười một giờ mới xếp hàng vào triển lãm. Khi đó đã hơn hai tiếng sau khi màn mở màn triển lãm kết thúc, vậy nên anh cũng không biết được nhóm của Đậu phụ nhỏ đã đi về hay chữ, chỉ có thể đứng ở chỗ này ôm cây đợi thỏ.
Trong lòng không thể nói rõ cảm xúc hiện tại là cái gì, anh không có ý định liên lạc với Đậu phụ nhỏ hay bất cứ người nào, chỉ muốn đứng ở đây thầm lặng quan sát..
Doãn Kỳ kéo thấp vành nón xuống, sợ bị người chơi nào mắt tinh nhận ra, tuy rằng xác suất này rất thấp. May thay bây giờ là mùa đông, anh đội nón che mặt cũng không quá kỳ lạ.
Chờ tới mức nhàm chán, anh lấy điện thoại di động ra lên YY. Trong nhóm bang hội có mấy người không tới thành phố này tham gia triển lãm DG, đang thảo luận về buổi gặp mặt ở thành phố S của nhóm Đậu phụ nhỏ, trong lịch sử trò chuyện còn có tấm ảnh chụp chung các thành viên tham gia, hình như là tải về từ weibo của ai đó. Doãn Kỳ đột nhiên nảy ra ý tưởng, cố gắng nhìn tên chủ weibo ở dưới góc phải bức ảnh, sau đó tìm ra địa chỉ weibo.
Nhìn từng cái weibo ghi lại hành trình, Doãn Kỳ nở nụ cười.
@Tay súng Đậu phụ không phải cô gái trừ ma: Đội hình trình diện hôm nay rất ngầu! Mọi người cùng nhau spam nào!
@Tay súng Đậu phụ không phải cô gái trừ ma: Đứa ngốc nào đó ở thành phố N dám nói không mua được vé xe, bây giờ bảo mười hai giờ mới tới. Xin mọi người đừng khách khí điều giáo hắn đi!
@Tay súng Đậu phụ không phải cô gái trừ ma: Gian của Kiếm tam thấy có người cos Pháo ca Đường Môn! Thật đúng là lạnh lùng, đẹp trai, tà mị công!
@Tay súng Đậu phụ không phải cô gái trừ ma: Em gái Ôn Du vẫn nhớ thương Golden đại thần nhà cô ấy, các đồng chí cùng nhau hướng hành trình tới những vì sao nào!
Cái weibo cuối cùng được đăng lên từ ba phút trước.
Doãn Kỳ tắt điện thoại di động, mỉm cười. Weibo của Đậu phụ nhỏ tiết lộ ra rất nhiều tin tức, ví dụ như bây giờ Diệp Cốc Vũ còn chưa tới, ví dụ như các cô ấy sắp tới gian triển lãm của Blizzard.
Anh ngẩng đầu nhìn một vòng, rốt cuộc cũng thấy được mấy gương mặt thân quen như mong muốn —
Bạch Lộ, Đậu phụ nhỏ, Hồng Nhạn, Lưu Tình, Ôn Du, Không vào luân hồi, Nguyễn Mai Chi.
Bảy người cười cười nói nói, cuối cùng cùng nhau gia nhập hàng người xếp hàng xin chữ ký Golden dài dằng dặc.
Doãn Kỳ biết chẳng ai trong số họ có thể nhận ra mình là Phong Thệ, vì vậy cắm tay vào túi quần, thoải mái thong thả bước tới, đứng ở sau lưng họ.
Cuộc đối thoại của bảy người thỉnh thoảng rơi vào tai anh.
Đậu phụ nhỏ nói: “Diệp ngốc ngếch nhắn tin nói cậu ấy vừa tới nhà ga.”
Doãn Kỳ nhẹ nhàng nhếch miệng, trong lòng thầm mắng một tiếng đồ ngốc.
Ôn Du nói: “Ngày hôm nay có thể thấy được Golden, cuộc đời tôi không còn gì nuối tiếc nữa rồi!”
Doãn Kỳ nhịn không được nhíu mày, giương mắt nhìn tên đại thần nào đó, trong ánh mắt đầy sự khinh miệt.
Bạch Lộ nói: “Tôi vẫn thích IN777 hơn, mạnh hơn Golden nhiều~”
Doãn Kỳ yên lặng gật đầu, trong lòng dựng thẳng ngón tay cái: Thật tinh mắt.
Hồng Nhạn pha trò: “Ái chà, mới có vài ngày chưa gì đã bị Ôn Du dụ dỗi rồi, trèo tường thật nhanh~”
Bạch Lộ đáp: “Tôi bị Ôn Du cưỡng chế bổ sung kiến thức cả đêm, sau đó còn lên diễn đàn xem lại các bằng chứng cũ, không thể không nói mặc dù CP này hơi lạnh nhạt nhưng rất đáng yêu!”
Ôn Du gật đầu nói: “Bạch Lộ, đồng chí!”
Doãn Kỳ đỡ trán thở dài: Đừng thích, tới khi biết chân tướng các cô sẽ khóc đấy.
Anh đứng đằng sau nghe trộm nhìn lén đang vui vẻ cực kỳ, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Rút điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiển thị tên Diệp Cốc Vũ.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền?
Anh liếc mắt nhìn nhóm người bên cạnh, hơi do dự nhấn nút nghe, ghé điện thoại vào bên tai, nhỏ giọng nói: “Alô?”
Đầu dây bên kia có tiếng người thở hổn hển, hùng hục nửa ngày mới có tiếng trả lời: “Phong Thệ… Tôi vừa đến nhà ga… Ví tiền đã không cánh mà bay rồi…”
Vừa nói tới đây, thanh âm trong loa đã tắt. Doãn Kỳ giơ điện thoại ra trước mặt, hiển thị cuộc trò chuyện đã chấm dứt. Anh gọi lại cũng chỉ nghe được giọng nữ đơn điệu của hệ thống: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Doãn Kỳ có chút hoảng hốt, không biết bên Diệp Cốc Vũ đã xảy ra chuyện gì.
Anh cố gắng hồi tưởng, chỉ nhớ rõ hắn kịp nói một câu “Vừa đến nhà ga”. Vừa tới nhà ga? Ở thành phố S có ba nhà ga, không biết hắn đang nói tới nhà ga nào.
Anh gấp gáp ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt nhìn sang đám con gái trước mặt, sau đó nhíu mày, dứt khoát bước tới.
Vỗ vỗ vai Đậu phụ nhỏ, cô gái mặt đầy nghi ngờ quay người lại. Anh gọn gàng dứt khoát hỏi: “Có biết Diệp Cốc Vũ xuống nhà ga nào không?”
Đậu phụ nhỏ càng mờ mịt hơn: “Anh là…”
Doãn Kỳ há miệng, hai chữ “Phong Thệ” còn chưa kịp thốt lên, bên tai đã vang lên tiếng thét chói tai của Ôn Du: “A——IN777—–!!”
Anh nhắm mắt lại, trong óc nhảy ra hai chữ: Xong đời.
Đám người xung quanh mau chóng rối loạn, mọi người bốn mắt nhìn nhau, bàn luận ầm ĩ: “IN777?!”
“Là IN777 thật sao?!”
“Mẹ nó, thật sự là 7 tổng(1)?!”
Dòng người ào ào xô tới, vây quanh Doãn Kỳ như xem khỉ trong vườn bánh thú. Là một tuyển thủ esports, gương mặt của anh rất xa lạ với mọi ngường, nhưng danh tiếng của anh tựa như một truyền thuyết.
Golden và nhân viên tổ chức cũng nhận ra có chuyện, đều đưa mắt nhìn về phía ngọn nguồn gây rối. Ánh mắt Golden sắc như mũi tên, lập tức nhận ra người đồng đội cũ của mình.
Doãn Kỳ dường như cũng cảm nhận được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn sang, trong nháy mắt, ánh mắt hai người lướt qua vô số người, đọ nhau giữa không trung.
Biểu tình Doãn Kỳ nghiêm túc, ban đầu Golden cũng chỉ ngẩn người, sau đó cười tươi. Hắn rất phong độ bảo nhân viên đưa micro tới, khoan thai mở miệng: “Thật quá sức bất ngờ, chi bằng chúng ta cùng mới 7 tổng lên sân khấu đi.”
Golden vừa dứt lời, các fan xung quanh bắt đầu hoan hô, có người còn huýt sáo.
Doãn Kỳ vờ như không nghe thấy, hừ lạnh một tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Golden lại thoải mái xuống khỏi sân khấu, ôm chầm lấy vai Doãn Kỳ như hai anh em tốt, thuần thục cười với khán giả: “Tôi và IN777 đã rất nhiều năm không gặp, hôm nay thật quá bất ngờ.”
Nhân viên tổ chức và ký giả lập tức vây lấy hai người, tiếng chụp ảnh tách tách vang lên.
Doãn Kỳ vừa cố gắng kiềm chế bản thân lộ ra vẻ mặt chán ghét, vừa âm thầm ngăn cản bàn tay của Golden. Anh kéo thấp vành nón, đẩy người ra chắn trước mặt, chỉ bỏ lại hai chữ: “Xin lỗi.”
Đậu phụ nhỏ ngẩn người nhìn người đàn ông chật vật chen ra từ đám đông và đèn flash chói loáng, kéo tay của cô: “Diệp Cốc Vũ xuống nhà ga nào?”
Đậu phụ nhỏ nhịn không được cắn đầu lưỡi: “Nhà ga phía Bắc…”
*Chú thích:
(1) 7 tổng: chữ “tổng” của tổng tài, nghĩa là tổng giám đốc. Đây là biệt danh của anh nhà thôi.