Nhà hàng Modu cách trung tâm triển lãm không quá xa, đi bộ cũng chỉ mất hơn mười phút là tới. Chín người tới nơi, nhìn thấy ở đại sảnh có không ít người mặc trang phục kì quái – Xem ra có rất nhiều người cùng suy nghĩ như họ, tham quan triển lãm xong thì đánh chén một bữa no say.
Bởi vì có nhiều người xếp hàng, bọn họ phải ngồi đợi ở đại sảnh gần nửa tiếng đồng hồ mới chiếm được một phòng.
Sau khi ngồi xuống, mọi người đều cởi bỏ quần áo dày nặng, lúc này Diệp Cốc Vũ mới nhớ ra trên cổ mình còn quàng khăn của Phong Thệ.
“Trả lại anh.” Hắn cởi khăn quàng cổ xuống, sau đó tiện tay khoác lên vai Phong Thệ.
Anh không mặn không nhạt ừ một tiếng, nhưng Ôn Du đã nhịn không được mà vỗ bàn: “Này này, hai người đủ lắm rồi nha! Mù mắt chúng tôi rồi!”
Diệp Cốc Vũ đắc ý lắc đầu: “Cô cắn tôi đi này!”
Bạch Lộ yếu ớt nói: “Để đại thần cắn cậu cũng được…”
“Các cô đều là đang hâm mộ, ghen tị với tôi!” Diệp Cốc Vũ khoác tay lên người Phong Thệ, nghiêng đầu, “Đêm nay gia sẽ ngủ với đại thần của mấy cô! Đừng quá hâm mộ nha~”
Phong Thệ xoay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, sau đó lạnh lùng vỗ cái móng vuốt trên vai xuống.
Hồng Nhạn nhìn bộ dáng đắc ý của Diệp Cốc Vũ, vô cùng đau đớn nói: “Cái này thật không khoa học! Mới có một ngày thôi, Diệp đại gia đã biến từ ngoan ngoãn ngây thơ sang mặt dày rồi!”
Đậu phụ nhỏ cũng gật đầu: “Ngạo kiều thụ đã chuyển hóa thành lưu manh thụ, thật không hạnh phúc!”
Ôn Du nắm tay: “Tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận hai người!”
Bạch Lộ tỏ vẻ thông cảm vỗ vai Ôn Du: “Tôi hiểu mà, cô cứ tiếp tục thích CP đó đi!”
Nói tới “CP”, Ôn Du lại nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay mà tiếc nuối: “Ài, hôm nay tôi đúng là đầu óc lú lẫn, quên không xin chụp ảnh chung với thần tượng…” Nói xong, cô chớp mắt nhìn Phong Thệ: “Đại thần, tôi có thể chụp ảnh chung với anh không?”
Phong Thệ gật đầu cười, gương mặt hơi biến sắc, nghiêm túc nói: “Nhưng mà chuyện tôi là IN777 đừng để cho nhiều người biết. Cô giữ riêng ảnh chụp là được rồi.”
Ôn Du nhức đầu: “Nhưng buổi chiều khi thấy đại thần, tôi đã đăng weibo rồi… Hơn nữa…” Cô vươn tay giơ màn hình điện thoại ra trước mặt mọi người: “Hiện tại cả đề tài nóng nhất trên weibo chính là “IN777 xuất hiện trong triển lãm game…”
Nghe nói đến đây, mọi người đều rút điện thoại di động ra mở weibo, quả nhiên trên bảng xếp hạng hot trend hôm nay, “Triển lãm game DG” và “IN777” chiếm hai trong năm vị trí đầu tiên.
Bạch Lộ lật lật vài trang, thở dài nhẹ nhõm: “May mà đại thần vẫn đội mũ, không có ai chụp được ảnh chính diện.”
Diệp Cốc Vũ nghiêng đầu nhìn Phong Thệ, có chút nghi hoặc hỏi: “Anh đâu phải là ma quỷ gặp ánh sáng sẽ chết, chụp ảnh thì cứ chụp thôi, sợ gì chứ?”
“Tôi và Golden…” Phong Thệ tìm lý do thoái thác, cuối cùng mới bất đắc dĩ cười, nhún vai nói: “Chỉ là không muốn cùng xuất hiện với hắn trên một bức hình nữa thôi.”
Bạch Lộ không biết ân oán ngày xưa giữa Golden và IN777, chỉ dựa trên kinh nghiệm của một hủ nữ mà dự đoán, “Tôi biết rồi, có phải anh sợ bị hủ nữ YY không?”
Đậu phụ nhỏ nhớ ra cô cũng từng gán ghép các cặp đôi ngôi sao nam, phụ họa theo: “À à, chẳng phải cũng giống như anh A với anh B đó sao, bọn họ cũng là bị fan gán ghép quá mức, đến nỗi phim nào có đối phương cũng không chịu nhận diễn.”
Hồng Nhạn rú lên: “Thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của trai thẳng!”
Nguyễn Mai Chi phản bác: “Chúng tôi mới là không thể hiểu được suy nghĩ của hủ nữ!”
“Chậc chậc, cẩn thận không lại bẻ thẳng thành cong đấy!”
“Đám hủ nữ dữ như hổ!”
Vì vậy, câu chuyện về ship CP cũng dẫn chuyển sang chủ đề thi tranh biện về “trai thẳng” và “hủ nữ” xuyên suốt toàn bộ bữa ăn.
Phong Thệ không thay đổi sắc mặt, nhưng khi nghe được những lời này, trong lòng vẫn thấy không nói nên lời. Con gái cả ngày cứ treo bên cửa miệng mấy lời yêu thích, nhưng nếu thật sự gặp được gay, ai biết được có phải “Diệp Công thích rồng(1)” hay không?
Bữa cơm này, Phong Thệ ăn rất không thoải mái.
Sau khi tính tiền, Không vào luân hồi nhẹ nahfng đề nghị mấy người trong nhóm đã đi làm cùng nhau chia tiền (2). Phong Thệ chỉ cười cười, đưa thẳng thẻ tín dụng cho nhân viên nhà hàng.
Diệp Cốc Vũ nhấc tay, kéo Không vào luân hồi: “Đã bảo để tôi mời mà!”
Vì vậy mọi người cũng đành thôi.
Thu dọn xong xuôi, tất cả cùng nhau xuống lầu. Nhà hàng Modu khá gần nhà ga, có người nói muốn đón xe bus, có người trực tiếp gọi taxi. Vì vậy mọi người vẫy tay tạm biệt nhau ở cửa đại sảnh, ai về nhà nấy.
Phong Thệ bị trì hoãn một chút vì hóa đơn tính tiền, khi xuống tới nơi thì mọi người đã về gần hết. Diệp Cốc Vũ còn đút tay trong túi quần chờ anh, Bạch Lộ và Lưu Tình thì về cùng một đường, định cùng nhau gọi taxi đi chung.
Ngay vào lúc Phong Thệ đặt chân tới bậc thang cuối cùng, có một người bước ra từ phòng rửa tay ở đoạn rẽ tầng một.
Hai người không hẹn mà gặp, thấy đối phương đều lộ vẻ sửng sốt.
Golden.
Phong Thệ chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó làm như không thấy, đi thẳng qua người hắn. Nào ngờ Golden lại mở miệng gọi anh: “Duẫn Kỳ, nhìn thấy bạn cũ mà không chào hỏi sao?”
Người đứng trong đại sảnh không nhiều lắm, giọng nói của hắn tuy không lớn nhưng cũng đủ rõ ràng. Vì vậy, ba người đang chờ xem đều quay đầu lại xem.
Trực giác của Bạch Lộ cho biết bầu không khí giữa hai người này có vấn đề, lấy khuỷu tay chọc chọc Lưu Tình ở bên cạnh: “Đó chẳng phải là Golden sao?”
Lưu Tình không được mẫn cảm như Bạch Lộ, chỉ là hiếm hoi lắm mới xuất hiện tình huống Golden và IN777 ở cùng nhau, nhất thời cảm thấy hiếu kì: “Đi qua xem sao.”
Diệp Cốc Vũ còn chưa hiểu gì hết, chỉ quay đầu lại nhìn thấy Phong Thệ thì bước tới theo thói quen.
Golden thấy ba người này tới gần, có vẻ như đều quen biết Duẫn Kỳ, nhướng mày cười: “Bây giờ anh cũng không tệ đấy?”
Phong Thệ lãnh đạm nói: “Không liên quan tới cậu.”
Quả nhiên có vấn đề! Bạch Lộ nháy mắt với Lưu Tình, cô cũng chớp mắt vài cái ý bảo tôi hiểu. Hai người đều có chút xấu hổ, nhận ra mình đã bất cẩn nghe được chuyện bí mật các đại thần có xích mích.
Phong Thệ không muốn nói chuyện cùng Golden, xoay người định rời đi. Golden lại quay sang vươn tay với Lưu Tình: “Các cô là bạn của Duẫn Kỳ sao? Hân hạnh được gặp.”
“Duẫn Kỳ…? Ý anh là đại thần à?” Lưu Tình cười gượng hai tiếng, theo lễ phép đành phải nắm tay Golden.
Hắn có chút bất ngờ: “Hóa ra các cô biết anh ta là ai? Tôi cứ tưởng rằng Duẫn Kỳ sẽ không kể chuyện này với bất cứ ai, sau khi anh ấy rời đội…”
Phong Thệ ngắt lời hắn: “Golden, tôi với cậu và esports đã không còn quan hệ gì nữa.”
“Vậy sao? Thế hôm nay anh tới gian triển lãm của tôi để làm gì?” Golden lộ ra bộ mặt tươi cười đến buồn ói.
Tuy rằng Diệp Cốc Vũ không hiểu tình hình lắm, nhưng nhìn biểu tình của Golden mà trong lòng sinh ác cảm, chán ghét. Hắn cau mày kéo tay Phong Thệ, bất mãn nói: “Nói nhảm gì nhiều thế! Mau đi về đi, tôi mệt rồi!”
Golden cười đểu một tiếng, giọng nói tỏ vẻ mờ ám: “Đây là… bạn trai của anh sao?”
Sắc mặt Phong Thệ trầm xuống, kéo Diệp Cốc Vũ rời đi, nhưng thanh âm anh không muốn nghe vẫn cứ truyền tới: “Giới tính của anh vẫn làm cho người ta buồn nôn như thế.”
Bước chân của Phong Thệ ngừng hẳn.
Lưu Tình và Bạch Lộ đều giống như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.
Golden trông phản ứng của bọn họ, biết mình đã đạt được mục đích, tâm tình sung sướng nói: “Xem ra bạn bè của anh vẫn không biết, anh cứ gạt người ta như vậy không được tốt lắm đâu.”
Phong Thệ buông tay Diệp Cốc Vũ ra, mím chặt môi, sắc mặt cực kì khó coi.
Golden thong thả bước về phía trước, ép sát không tha. “Loại đồng tính luyến ái như anh nên khiêm tốn một chút, đừng ra ngoài khiến cho người ta mắc ói.”
Khi tới trước mặt Phong Thệ, Golden đưa ngón tay ra, chọc vào trước ngực anh, sau đó rút khăn giấy từ trong túi ra lau tay như thật, động tác mang ý tứ xúc phạm nặng nề.
Phong Thệ còn chưa kịp phản ứng, Diệp Cốc Vũ đã chịu không nổi mà nhảy dựng lên.
Hắn nện một đấm lên mặt Golden, chửi ầm ĩ: “Mày mới là thằng đừng ra đường để cho người ta nôn mửa.”
Golden luôn luôn không chịu thiệt, lúc này bị người ta đánh, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, vén tay áo đánh lại.
Bạch Lộ và Lưu tình thấy mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát mới giật mình tỉnh lại, nhất tề xông tới tách hai người kia ra.
Golden quay đầu trừng Phong Thệ, Lưu Tình và Bạch Lộ cũng nổi giận—
“Xem cái gì mà xem, chưa từng thấy đồng tính bao giờ à?”
“Chỉ có dị tính mới được yêu chắc, mày cút xa ra cho bà!”
Golden ôm mắt bị thương, thở dốc hồng hộc, sắc mặt xấu như gan heo, đen chuyển sang đỏ, đỏ chuyển sang tím.
Hắn nhổ ra máu, vẻ mặt ngoan độc, nhìn bốn người một lượt, biết mình đánh không lại, cãi cũng không xong, đành phải văng một câu chửi tục rồi căm giận rời đi.
Bạch Lộ kéo Diệp Cốc Vũ ngã trên mặt đất đứng dậy, phủi phủi quần áo giúp hắn: “Cậu đúng là đồ ngốc, có sao không?”
Diệp Cốc Vũ cười, không sao cả.
Phong Thệ nhìn ba người trước mặt, mắt đột nhiên chua xót. Anh há miệng, nhưng nửa ngày trôi qua chỉ có thể phun ra hai chữ: “Cảm ơn”.
Lưu Tình thở dài: “Lạoi người như vậy, anh đừng để trong lòng.”
Bạch Lộ cũng phụ họa: “Đúng vậy, bọn em không giống cái tên kì thị kia…”
Phong Thệ gật đầu.
Lưu Tình vỗ vai anh: “Chuyện hôm nay bọn em sẽ coi như chưa từng xảy ra. Mọi người trở về nhà ngủ một giấc là quên ngay, sau này anh vẫn là Phong Thệ, là chỉ huy hàng đầu của bang mình!”
Bạch Lộ cũng nói: “Ừ, chuyện hôm nay sẽ không để cho ai biết. Anh cứ yên tâm.”
Cô và Lưu Tình mỗi người một câu, vỗ ngực thề thốt tuyệt đối sẽ không nói lung tung, rất sợ Phong Thệ có khúc mắc trong lòng.
Diệp Cốc Vũ ôm khóe miệng sưng vù, nhịn không được hét ầm lên: “Này, các cô nói đủ chưa, có muốn về nhà ngủ hay không?”
Lưu tình và Bạch Lộ nhìn Diệp Cốc Vũ rồi nhìn Phong Thệ, biểu tình kỳ quái muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ăn ý nuốt lời trở lại trong bụng, yên lặng giải tán.
Phong Thệ biết bọn họ muốn nói gì, nhưng vẫn không nói ra. Anh yên lặng nhặt lấy ba lô của Diệp Cốc Vũ, dẫn hắn tới chỗ đón xe: “Tôi giúp cậu tìm một nhà nghỉ để qua đêm.”
Diệp Cốc Vũ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phong Thệ. Biểu tình lúc Bạch Lộ và Lưu Tình chuẩn bị ra về đột nhiên thoáng hiện ra trong đầu hắn, cho dù bọn họ không nói ra, hắn vẫn sáng tỏ.
Phong Thệ chẳng đợi hắn đáp lại, quay đầu đi đón xe. Diệp Cốc Vũ nhìn bóng dáng người kia đứng giữa đường, bỗng nhiên trong lòng thấy chua xót: Nếu như bây giờ ở lại nhà nghỉ, hắn có khác gì cái thằng khốn Golden kì thị người đồng tính kia đâu. Cho dù ngoài miệng nói không bận tâm, nhưng hành động lại mang ý tứ muốn lẩn tránh, Phong Thệ nhất định sẽ thấy khổ sở.
Diệp Cốc Vũ còn đang do dự không biết phải làm sao, Phong Thệ đã bắt được xe rồi. Anh kéo Diệp Cốc Vũ ngồi vào xe, sau đó thấp giọng nói với tài xế: “Tới nhà nghỉ WW ở đường XX.”
Diệp Cốc Vũ cắn răng ngắt lời anh: “Hay là cứ tới nhà anh đi.”
Phong Thệ quay đầu nhìn hắn.
Diệp Cốc Vũ ngượng ngùng cúi đầu ho một tiếng: “Tôi không mang tiền, không ở nhà nghỉ được.”
Phong Thệ nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt thâm trầm, con ngươi đen nhánh. Anh có cảm giác dường như mình hiểu ý của Diệp Cốc Vũ, rồi lại như không tài nào thấu hiểu được.
Diệp Cốc Vũ bị anh nhìn tới sợ hãi, đầu cúi càng thấp hơn.
Tài xế nhịn không được nhấn loa một cái, hỏi: “Rốt cuộc là đi đâu?”
Phong Thệ gật đầu, thanh âm bình tĩnh như nước vang lên: “Tới khu AA trên đường YY.”
*Chú thích:
(1) Diệp Công thích rồng: tóm tắt lại rằng Diệp Công là người yêu thích rồng, nhưng tới khi nhìn thấy rồng thật thì sợ hãi.