Địch hoa thánh điện, thảm đỏ, pháo hoa hình trái tim.
Hai bóng người đứng giữa khói lửa—
Thất Tú: Hoa Gian Nhất Hồ Tửu.
Vạn Hoa: Phong Thệ Tình Trú Hải.
Tuy rằng lời thổ lộ không nói thành lời, nhưng một cái “Trái tim chân thành” đã đại biểu cho tất cả.
Phong Thệ cau mày, có chút hơi khó mở miệng, “Hoa Gian Nhất Hồ Tửu…” Anh ngập ngừng, lại không biết phải nói thế nào mới có thể phân rõ giới hạn với đối phương mà không làm tổn thương tới thể diện của cô.
“Anh đừng nói vội.” Hoa Gian Nhất Hồ Tửu miễn cưỡng lên tiếng, bày ra bộ dạng thản nhiên, không mảy may vương vấn, “Phong Thệ, cái “Trái tim chân thành” này coi như là lời cảm ơn anh đã dẫn bang chúng tôi thông qua toàn bộ Địch hoa.”
Phong Thệ có chút bất ngờ, anh cứ tưởng Hoa Gian Nhất Hồ Tửu sẽ mượn cơ hội để thổ lộ, kết quả ngược lại.
Bang chúng đứng vây xem cũng có chút hoang mang, không rõ bang chủ của bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.
Chim lớn cỡ nào đã quan sát từ đầu đến cuối, lúc đầu cũng ồ ạt hùa theo mọi người muốn tác hợp cho hai người, sau đó hắn phát hiện ra Phong Thệ hoàn toàn không có ý đó, bang chủ nhà mình lại một sương tình nguyện thật khiến người ta chua xót thay. Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, hiện tại Phong Thệ đã có người mình thích, tiếp tục dây dưa để làm gì? Chỉ tự rước nhục vào thân mà thôi. Cái Trái tim chân thành này quả thật đã thả sai thời điểm. Chim lớn cỡ nào thở dài một hơi, quyết định cứu vớt mặt mũi của bang chủ nhà mình. Hắn cũng thả con pet “Ngự đăng long” ra, sau đó mở mic cười to: “Đúng đó, phải cảm ơn Phong Thệ, tất cả mọi người cùng nhau phóng đi~”
Mọi người đồng ý, ai cũng tới ủng hộ.
Khanh Khanh lại nũng nịu nói: “Tiền mua Trái tim chân thành đâu cho vào được túi mình, tích cực thả Ngự đăng long như vậy làm gì?”
Cơm chiên trứng lén lút gửi tin cho cô: Em nói ít thôi!
Khanh Khanh đành phải ngậm miệng, mấy người trong bang cùng tới chỗ Ngự đăng long để mua Trái tim chân thành.
Trái tim chân thành, hay còn gọi là trái tim đại gia, một cái 9999 vàng, hoàn toàn là đạo cụ đốt tiền, ngoại trừ đẹp ra thì chẳng có tác dụng gì khác.
Dưới sự nỗ lực của mọi người, trước khi pháo hoa đốt trước cháy hết, Địch hoa thánh điện trong nháy mắt đã bị bao phủ bởi màu đỏ rực lửa.
Diệp Cốc Vũ đứng ngây ngô một bên, nhìn từng người bên cạnh mình đốt pháo hoa, vẻ mặt hoảng hốt.
Phong Thệ thở dài một hơi, nhấn vào đối phương yêu cầu giao dịch.
Diệp Cốc Vũ sửng sốt, do dự vài giây rồi mới chấp nhận. Trong khung giao dịch đặt một đạo cụ màu vàng kim lấp lánh, chính là “Thề non hẹn biển” 49999J — phiên bản cấp cao của “Trái tim đại gia” trong truyền thuyết.
Diệp Cốc Vũ có chút run rẩy, hỏi anh “Để làm gì?”
Phong Thệ đáp: “Cho cậu, phóng chơi đi.”
Diệp Cốc Vũ di chuột tới nút “xác nhận”, không biết rốt cuộc mình có nên nhấn xuống hay không.
Đúng khoảnh khắc nhìn thấy Hoa Gian Nhất Hồ Tửu phóng pháo hoa, trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ duy nhất chính là ảo não vì sao trong túi mình không có “Trái tim chân thành”! Khi tỉnh táo lại, Diệp Cốc Vũ bị chính mình dọa sợ hãi. Hắn muốn Trái tim chân thành để làm gì? Hắn muốn phóng cho ai?
Co một đáp án không tài nào khống chế được bắt đầu xuất hiện, Diệp Cốc Vũ lại lừa mình dối người đè ép nó xuống.
“Tôi không cần.” Diệp Cốc Vũ giận dỗi nhấn từ chối.
Phong Thệ nhìn cái pháo hoa kia quay trở lại túi mình, trong lòng không khỏi mất mát: Đây là lần thứ hai em từ chối tôi.
Xuyên qua khói lửa trùng trùng, Hoa Gian Nhất Hồ Tửu nhìn Phong Thệ và Đường Vũ đứng cùng nhau, nở nụ cười tự giễu: Hóa ra vấn đề ở đây là thứ tự đến trước và đến sau, là cô tự nghĩ lung tung, tự mình đa tình thì có thể trách ai bây giờ?
Bất đắc dĩ lắc đầu, cô quyết định kết thúc hết thảy ở đây: “Phong Thệ, mặc dù mọi người không cùng một server, nhưng gặp nhau chính là có duyên với nhau. Một tháng này, chúng ta đều vui vẻ, mong sau khi anh quay trở về server X sẽ không quen từng có những người bạn như chúng tôi.” Cô ngừng một chút rồi nhìn về phía Đường Vũ: “Đường Vũ, có rảnh theo tôi tới Trường An tỷ thí chút không?”
Thật đúng là không biết tự lượng sức mình! Diệp Cốc Vũ nhướng mày, khinh miệt nói: “Được thôi.”
Hệ thống thông báo: [Hoa Gian Nhất Hồ Tửu] rời khỏi đội ngũ.
Hệ thống thông báo: [Đường Vũ] rời khỏi đội ngũ.
Quần chúng vây xem bảy tỏ miễn ý kiến với phương hướng phát triển kỳ quái này.
Một giết mười ho khan hai tiếng: “Nè, hình như chúng ta còn chưa chia trang bị mà…”
Chim lớn cỡ nào đỡ trán: “Thi thể của boss lạnh rồi…”
Cơm chiên trứng quyết đoán xông lên sờ boss: Ra ba bộ trang bị Đường Môn…
Mọi người…
Thật đúng là đen méo thể chịu được!
Cửa Trường An.
Một đại nữ Tú Tú, một loli Đường Môn.
[Cận] Đường Vũ: Đừng trách tôi bắt nạt buff đấy nhé #khinh bỉ
[Cận] Hoa Gian Nhất Hồ Tửu: Đừng trách tôi bắt nạt cậu mặc đồ PVE #khinh bỉ
[Cận] Đường Vũ: Nói đi, định phân thắng thua thế nào?
[Cận] Hoa Gian Nhất Hồ Tửu: Tôi không muốn ăn gian nên sẽ đổi Băng Tâm để đánh với cậu.
[Cận] Đường Vũ: Cược tiền sao?
[Cận] Hoa Gian Nhất Hồ Tửu: Ai thua thì xóa acc ở server Y.
Xóa acc? Người qua đường Giáp, Ất, Bính, Đinh đang tỷ thí ở cửa thành Trường An lập tức vây quanh.
[Cận] Người qua đường Giáp: Ồ, là hai em gái đang tỷ thí xóa acc sao?
[Cận] Người qua đường Ất: Oa, đây chẳng phải là bà chủ của bang nổi tiếng nào đó sao?
[Cận] Người qua đường Giáp: Đệch, hai người mặc đồ PVE giả vờ PK à?
Hoa Gian Nhất Hồ Tửu để chế độ ẩn hết những người không liên quan, nhấn vào Đường Vũ xin tỷ thí.
[Cận] Hoa Gian Nhất Hồ Tửu: Một ngày đẹp trời như vậy, sao hai ta không cùng đánh một trận giải sầu?
[Cận] Đường Vũ: Ta thân trải trăm trận, chẳng bao giờ sợ hãi!
Một phút sau…
[Cận] Đường Vũ: Vừa rồi ta bận uống trà…
[Cận] Hoa Gian Nhất Hồ Tửu: Võ nghệ của các hạ cần tôi luyện thêm.
Thua, Diệp Cốc Vũ bĩu môi.
Hoa Gian Nhất Hồ Tửu gửi tin nhắn tới: Tuy rằng thao tác tốt, nhưng hình như cậu chơi Đường Môn không thuần thục?
Diệp Cốc Vũ đáp: Hừ, là do trang bị của tôi không tốt mà thôi.
Hoa Gian Nhất Hồ Tửu: Cậu từ server X tới đây để làm gì?
Diệp Cốc Vũ sửng sốt.
Hoa Gian Nhất Hồ Tửu dùng giọng điệu quả quyết nói: Cậu chính là tình duyên mà Phong Thệ nhắc tới sao?
Mặt Diệp Cốc Vũ đỏ lên. Phong Thệ còn nói anh ta có tình duyên ở server X sao?!
Hắn mạnh miệng: Cô nhận nhầm người.
Hoa Gian Nhất Hồ Tửu: Tuy rằng tôi không biết vì sao hai người hủy tình duyên, nhưng cậu đã đuổi theo tới tận đây, tức là cũng không muốn buông tay?
Diệp Cốc Vũ liếc mắt: Ai thèm đuổi theo anh ta?
Hoa Gian Nhất Hồ Tửu: A? Vậy cậu không phải là tình duyên của anh ấy?
Diệp Cốc Vũ chắc như đinh đóng cột: Đương nhiên không phải!
Hoa Gian Nhất Hồ Tửu cười khinh một tiếng: Loại ân ái chọc mù mắt chó giữa hai người, nói là mới quen mấy ngày ai mà tin?
Diệp Cốc Vũ sờ sờ mặt: … Rõ ràng như vậy sao?
Nếu ngay cả Hoa Gian Nhất Hồ Tửu cũng có thể nhận ra, vậy Phong Thệ thì sao?
Diệp Cốc Vũ hiếm khi nghĩ rõ ràng: Đúng vậy, nếu như Phong Thệ không nhận ra mình, vậy mấy ngày qua vì sao anh ta lại đối xử ân cần với mình đến thế?
Hoa Gian Nhất Hồ Tửu thấy đối phương im lặng nửa ngày, dứt khoát nở nụ cười hào phóng: Dù sao tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, tuy rằng không nỡ buông tha Phong Thệ, nhưng tôi càng không muốn làm kẻ thứ ba.
Diệp Cốc Vũ bĩu môi: Ồ, vậy cô tìm tôi tỷ thí làm gì?
Hoa Gian Nhất Hồ Tửu liếc mắt nhìn hắn, không khỏi vẫn có chút ghen tuông: Tình trường không được như ý, tôi muốn tìm chút thú vui trên chiến trường.
Ngoài miệng Hoa Gian Nhất Hồ Tửu nói ra có vẻ dễ dàng, nhưng trong lòng rất nặng nề. Cô giương mắt nhìn hướng đối diện, Hoa ca mặc trang bị đen nhánh trong câu chuyện đã cầm bút đi tới.
Hoa Gian Nhất Hồ Tửu bĩu môi: Người ta tới tìm cậu rồi.
Phong Thệ thấy thanh máu trên đỉnh đầu Đường Vũ trống rỗng, nháy mắt hiểu ra ai thắng ai thua. Anh nhíu mày, tiện tay ném một cái hào châm sang, lấp đầu thanh máy của loli Đường Môn.
[Cận] Phong Thệ Tình Trú Hải: Không sao, là do Đường Môn da giòn, không phải do thao tác của em không tốt.
[Cận] Hoa Gian Nhất Hồ Tửu: Phong Thệ, chúng tôi đánh tỷ thí xóa acc.
[Cận] Đường Vũ: Đệch mợ! Cô đang uy hiếp ai đó!
[Cận] Hoa Gian Nhất Hồ Tửu: Sao nào? Rời khỏi đây sớm hơn Phong Thệ một tuần cũng không nỡ?
[Cận] Đường Vũ: Ai rời đi sớm…
[Cận] Hoa Gian Nhất Hồ Tửu: Dù sao sớm muộn gì cậu cũng phải cùng Phong Thệ trở về server X, acc Đường Vũ này xóa đi cũng được chứ sao?
Hoa Gian Nhất Hồ Tửu nhún vai, phóng khoáng xoay người, thần hành thiên lý đi mất, để lại hai người bị lộ bí mật đứng với nhau…
[Cận] Đường Vũ: Anh biết từ lâu rồi sao?
[Cận] Phong Thệ Tình Trú Hải: Ừ.
[Cận] Đường Vũ: Đùa giỡn tôi vui lắm à?
[Cận] Phong Thệ Tình Trú Hải: Diệp Cốc Vũ.
[Cận] Đường Vũ: Cái gì?
[Cận] Phong Thệ Tình Trú Hải: Tôi chỉ muốn biết, em theo tôi tới server Y, có phải đúng như những gì tôi đang nghĩ không?
[Cận] Đường Vũ: Tôi…
[Cận] Đường Vũ: Làm sao tôi biết được anh đang nghĩ cái gì…
Một giây sau, pháo hoa hình trái tim lặng yên nở rộ ở cửa thành Trường An, cánh hoa hồng nhàn nhạt bay theo gió, từng ngón đèn sáng lấp lánh, bóng ai mơ hồ trong khói mây.
Trong ánh lửa hoa mỹ, Diệp Cốc Vũ luống cuống đỏ mặt.
[Cận] Phong Thệ Tình Trú Hải: Chính là ý này.
Thề non hẹn biển, em đã không chịu phóng cho tôi, vậy đành để tôi tự phóng.
[Cận] Đường Vũ: …
Phong Thệ lẳng lặng nhìn hắn.
[Cận] Phong Thệ Tình Trú Hải: Không biết bây giờ tôi đã có thể nhận được đáp án chưa?
Diệp Cốc Vũ mở túi ra nhìn.
[Cận] Đường Vũ: 5W, thật đắt…
[Cận] Đường Vũ: Tôi có thể về server X để mua không…
Phong Thệ nhìn hắn, cuối cùng khẽ mỉm cười: “Được”.