Bán Diện Trang

Chương 14



Dương Hạo về ở với Dương Tử Tân một tuần rồi lại trở về S thị, mùng hai tháng giêng Dương Tử Tân lại tới S thị, cùng ăn một bữa cơm với Dư Lan Lan, Dư Dương và Dương Hạo xem như đoàn viên đầu năm, trước khi lên xe rốt cuộc cũng nghe được Dư Dương gọi mình một tiếng ba, Dương Tử Tân kích động, không nghĩ sẽ nghe được Dư Dương gọi ba nhanh như vậy, lại không biết đó là Dương Hạo bí mật thương lượng với Dư Dương, sau khi nghỉ học kỳ đến trước khai giảng sẽ thuyết phục Dư Lan Lan đồng ý cho bọn họ đi núi Nga Mi Tứ Xuyên, không những thế còn phải tài trợ lộ phí nữa.

Dương Hạo giải thích từ đầu đến cuối chuyện này cho Dư Lan Lan, Dư Lan Lan nhướng mày nói sao con không bảo ông ba con chi tiền chứ?

Dương Hạo cười cười nói: “Mẹ bỏ một nửa đi, tất nhiên nếu mẹ không muốn Dư Dương nhận ba, cả đời cứ như vậy cũng được thôi.”

Dư Lan Lan thở dài nhìn thằng con cười giảo hoạt, không biết Dương Hạo giống tính ai nữa, rõ ràng mình với Tử Tân đều không phải loại người giỏi tính toán mà. Cuối cuối vẫn phải bỏ tiền cho bọn nó mua vé máy bay, Tứ Xuyên ở xa quá, lại còn toàn là đường núi, ngồi tàu hỏa sợ lại mệt.

Thật ra trước khi đi Dương Tử Tân còn cho hai đứa tiền, coi như là lì xì năm mới, hơn nữa trước đó Phương Kình cũng cho Dương Hạo một bao lì xì thật to. Dư Dương cùng Dương Hạo đi ngân hàng một lần, nhìn số tiền của hắn nói cậu còn có nhiều tiền hơn cả mẹ. Dương Hạo cười trừ, thật ra số tiền đó có một nửa là Dương Hạo đi làm thêm kiếm được, cậu bắt đầu làm từ sơ trung năm nhất đến tận lớp 11 mới chuyển đến S thị.

Sau khi đi núi Nga My về cũng sắp đến khai giảng, bọn họ đi du lịch lần nãy mãi sau Liễu Liễu mới biết, vì thế cả buổi khai giảng hôm đó Liễu Liễu coi như hai anh em đều không tồn tại.

Dương Hạo trong lòng cười khẽ, trên mặt lại không để lộ biểu tình gì.

Học kỳ 2 lớp 11 bắt đầu không lâu liền có chuyện lớn xảy ra, Trầm Tịch thôi học, bất kể nhà trường có giữ lại hay tìm hiểu nguyên nhân cậu ta thôi học cậu ta đều ngậm miệng không nói, vẫn kiên quyết nghỉ học. Người nhà của Trầm Tịch năm nay đã định cư ở nước ngoài, nhà trường không liên hệ được. Liễu Liễu rất buồn, cô vẫn coi Trầm Tịch như anh trai, Trầm Tịch gõ trán cô cười nói lúc nào cũng có thể gọi cho mình, bóng người rời đi thoạt nhìn cảng thêm nhỏ gầy.

Dư Lan Lan với Trình Phượng muốn đi Hong Kong một chuyến, hình như có hội thương mậu gì đó, trước khi đi hỏi hai thằng con muốn mua quà gì. Dương Hạo nói không cần gì cả, Dư Dương nghĩ nghĩ nói nếu được đến Hong Kong thì có khối thứ muốn mua, nếu mẹ mà mang được về coi như xong rồi.

Dư Lan Lan trợn mắt nói hai thằng này đến cơ hội thể hiện tình yêu của mẹ cũng không cho. Dương Hạo xách hành lí hộ tiễn mẹ ra cửa nói mẹ trở về an toàn là tốt rồi. Dư Lan Lan giống như đối với Dư Dương lấy tay nhéo má cậu một phen, vẫn là thằng con này khéo miệng.

Ở trên trường Liễu Liễu càng ngày càng ít nói chuyện với Dư Dương, Trầm Tịch đi rồi người mới còn như chọn được, ngay cả Tiên Quả đều bị bắt đến giúp.

“Xem ra trường học quá mức dân chủ cũng không phải là chuyện tốt.” Một hôm Dương Hạo nói lúc nghỉ trưa.

“Ngài trạng nguyên bớt nói mát đi một chút mà đến giúp thì tốt rồi.” Tiên Quả uể oải nói.

Dương Hạo nhướng mi nói: “Không hứng thú.” Ánh mắt đảo qua Dư Dương. Người kia đang cật lực chiến đấu với một miếng sườn nhỏ hoàn toàn không để ý đến bọn họ, vì thế cười cười.

Sau đó Dư Dương và Dương Hạo có gặp Trầm Tịch một lần, ở cửa hiệu của Tất Sách với Lạc Trì. Lúc đó Lạc Trì đang cắt tóc cho Dư Dương, Dương Hạo ngồi cạnh đọc tạp chí. Trầm Tịch đi thẳng đến chỗ Tất Sách, một tay đập xuống bàn: “Cậu ta ở đâu?!” Ánh mắt lạnh lẽo chưa từng thấy ở trường.

Dư Dương quay lại xem, Dương Hạo cũng ngẩng đầu lên. Tất Sách muốn cười, vừa định mở miệng Lạc Trì đã cướp lời: “Sách, anh ra cắt cho Dư Dương đi.” Sau đó nói với Trầm Tịch: “Cậu đi với tôi.” Một trước một sau đi vào phòng trong.

Tất Sách nhún vai tiếp nhận Dư Dương: “Xin lỗi nhé, em trai.”

“Các anh biết Trầm Tịch sao?” Dư Dương hơi tò mò hỏi.

Tất Sách cười, vỗ nhẹ đầu cậu: “Trẻ ngoan không nên hỏi nhiều.” Nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Dư Dương ngọ nguậy coi thường, Dương Hạo nhìn vào phòng trong suy nghĩ cái gì đó.

Dư Dương còn chưa cắt xong tóc Trầm Tịch đã vọt ra khỏi phòng, nhanh chóng biến mất ở cuối đường vừa mới đăng đèn.

Dư Lan Lan vẫn mua quà cho hai đứa, Mp4 Disney hình Mickey Minnie, Dư Dương ngại trẻ con quá, Dương Hạo nói không tệ, cả thế giới chỉ có 300 chiếc, tức là chỉ có 150 cặp, của quý của hiếm đó. Dư Dương lúc đó mới từ bỏ ý định đem cho Liễu Liễu. Sau đó là vấn đề ai lấy Mickey ai lấy Minnie, Dư Dương nghiêm túc anh trai là phải nhường cho em mình đúng không? Cho nên cậu phải được Mickey. Dương Hạo nghĩ thằng nhóc cậu bây giờ mới nhớ cậu là em trai hả? Bình thường đâu có thấy cậu gọi hai tiếng anh trai đâu. Mím mím môi nói oẳn tù tì quyết định, ba lượt ai thắng thì được Mickey. Dư Dương đồng ý, hai người bèn ở phòng khách lăn đi lăn lại.

Dư Dương cũng không biết tại làm sao toàn thua, ba lượt xong còn không phục, đòi tiếp ba lượt, vẫn thua, chơi thêm bao nhiêu nữa lại có thể thua hết. Dương Hạo loan mắt cười nói chấp nhận đi cưng. Dư Dương cầm lấy Minnie hung tợn chọc lên đầu nó. Dương Hạo nhìn động tác ngây thơ của cậu càng cười dữ, Dư Dương lườm cậu ta một cái, đi lấy quần áo tắm đi tắm, chờ cậu ta cười cho đã.

Nhoáng cái đã hết một học kỳ, Dư Dương với Dương Hạo càng ngày càng ăn ý, hai người thường chơi bóng rổ cùng nhau, đứng trong sân bóng trên cơ bản là vô địch. [chỗ này còn một câu bó tay, đợi hỏi ai rồi bổ sung]

Vương Chí Phạm Kì vẻ mặt đau khổ, hồi trước tốt xấu gì cũng còn một Trầm Tịch, bây giờ nữ sinh cả trường chắc chỉ nhìn thấy hai anh em nhà này. Quả Quả và Liễu Liễu bớt thời gian tới xem, nhìn cảnh tượng kia liền nói đùa với Liễu Liễu: “Mày không giám sát chặt chẽ một chút là cậu ta chạy mất đó.”

Liễu Liễu cười cười rồi rời khỏi sân bóng rổ, không giả vờ như không biết gì hỏi ” mày nói ai cơ” như hồi trước.

Ngày đầu tiên nghỉ hè Dương Hạo thu dọn chuẩn bị về chỗ Dương Tử Tân, cậu nói với Dư Dương bởi vì nghỉ hè còn dài nên muốn đi làm thêm, Dư Dương kì quái nhìn cậu: “Ở đây không làm thêm được à?”

“Chú Phương cho anh đi làm ở công ty của chú, nói phải huấn luyện trước.” Dương Hạo tháo kính xuống cất vào hộp. Cậu cận thị nhẹ thỉnh thoảng đọc sách phải đeo kính.

“Chú Phương?” [Ok, giờ xác định bố con bạn Dương giống nhau rồi =))]

Dương Hạo kéo khóa túi đứng dậy vỗ vỗ đầu cậu: “Anh sẽ nói cho em sau, anh đi rồi nhớ nhắn tin.”

“Tôi tiễn cậu.” Dư Dương đi theo ra cửa. [ờ, vì em Dương vẫn chưa gọi anh Hạo là ca ca nên để tôi – cậu]

Dương Hạo nhìn Dư Dương đi bên cạnh nghĩ thì ra còn có một vấn đề khó giải quyết như vậy, Dư Dương hoàn toàn không biết vì sao ba mẹ ly hôn. Mẹ mình giấu kĩ thật.

Vì thế Dương Hạo ngồi vào ô tô xong ló đầu ra nói với Dư Dương: “Nếu buồn cứ đến chơi, anh sẽ đón em.”

Dư Dương gật đầu nói cũng được.

Dương Hạo đi rồi Dư Dương nhìn căn phòng trống ngẩn cả người, bây giờ cậu mới phát hiện cái phòng 100 mét vuông là quá rộng. Liễu Liễu đã đi Thụy Sĩ thăm bà ngoại, Vương Chí với Phạm Kỳ cũng đi làm thêm, hình như một người làm quản trị mạng một người làm nhân viên vứu hộ ở bể bơi trẻ em. Một hôm ăn cơm tối xong Dư Dương nói với Dư Lan Lan: “Mẹ ơi, con đến cửa hàng giúp mẹ nhé.”

“Free chứ?” Dư Lan Lan đang xem phim truyền hình nhìn cậu: “Mẹ không phát lương cho mày đâu con nhé.”

“Con đã nói là giúp mà.” Dư Dương lấy dưa hấu trong tủ lạnh ra đưa cho Dư Lan Lan một miếng: “Mẹ à mẹ càng ngày càng mê tiền.”

Dư Lan Lan sắp xếp cho Dư Dương tới chi nhánh một cửa hàng ở trung tâm thành phố, chủ cửa hàng này bán trang sức [chém, đọc đoạn dưới vẫn không hiểu ==], còn trang trí nhà cửa kì quái [chém]. Có 8 nhân viên, 2 thu ngân, lần lượt đổi ca. Dư Dương làm ca trước, từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều. Đồng phục là sơmi cộc tay, cổ tay cổ áo với viền túi màu xanh nhạt, quần tây màu đen, mặc vào rất thoải mái lại rất đẹp trai.

Dư Dươn đi làm ngày đầu tiên khôn ngờ gặp một người, Trầm Tịch.

Trầm Tịch cũng bất ngờ khi gặp Dư Dương, cậu ta là nhân viên trong cửa hàng, đưa Dư Dương đến chỗ lau dọn, Dư Dương cầm cái giẻ lau đi cạnh cậu ta cũng không nói gì. Hai người ở trường không quen thuộc lắm, Dư Dương lại không phải loại tò mò, có thắc mắc cũng không đời nào hỏi. Vì vậy Trầm Tịch lau đến đâu Dư Dương liền im lặng lau theo đến đó.

Trầm Tịch thấy hơi buồn cười hỏi: “Làm thêm hè ở đây hả?”

“Ừ.” Dư Dương đáp lại, dừng một chút nói: “Cậu không thi đại học rất đáng tiếc.”

Trầm Tịch thản nhiên nói: “Trước khác nay khác.” Ý tứ là không cần tiếp tục tán gẫu đề tài này. Dư Dương cũng không hỏi lại.

Cửa hàng làm ăn tốt, lại là ngày nghỉ, học sinh dạo phố nhiều, hơn nữa còn có vài người đến vì Trầm Tịch và Dư Dương, chỉ cần hai người giới thiệu hầu như sẽ được mua. Mạc Hề làm thu ngân chậc lưỡi nói đây gọi là chim chết vì ăn người chết vì sắc. Dư Dương và Trầm Tich cùng cười cười, Mạc Hè lập tức ôm hai má giả hoa si: “A a a~ Hình ảnh thật là mê người.”

Hai người đầu đầy hắc tuyến quyết định tốt nhất là không để ý cô nàng, xoay người tiếp khách.

Mạc Hề vừa đầy 20 tuổi, thi đại học lần đâu không đậu không thèm thi tiếp, cô cũng thích coi anime, lúc Dư Dương mới đến, bọn họ tán chuyện đầu tiên chính là về One Piece, bộ anime Dư Dương thích nhất tính đến hiện tại.

Mạc Hề mở to mắt nói: “Zoro với Sanji đẹp đôi ghê ha~?”

Dư Dương hắc tuyến nói: “Chị đừng có nói với em chị là hủ nha.”

“Hơ? Không được sao?” Biểu tình ngây thơ vô số tội của Mạc Hề được trưng ra. Dư Dương cảm thấy đau đầu.

Những nhân viên khác của cửa hàng đều nhiều tuổi hơn một chút, vì vậy Trầm Tịch Dư Dương Mạc Hề rất nhanh chóng tụ lại thành một hội, được Mạc Hề phong là hội ba tên yêu tinh.

Tất nhiên là bị Trầm Tịch và Dư Dương hung hăng xem thường.

____________

Mới sửa cách xưng hô >_<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.