Bạn Đời Và Súng

Chương 5



Sau ba tháng thì đội viên mới kết thúc thời kỳ quá độ, Tạ Chinh được phân vào một đội, mà người phụ trách đội đó đúng lúc là Trình Cố.

Lúc chuyển ký túc xá lẽ ra Tạ Chinh cùng phòng với một vị đội viên khác, sau khi biết bạn cùng phòng với Trình Cố bị điều đi một quân khu khác cậu chủ động xin ở cùng phòng với Trình Cố.

Không thể nói được là trong lòng muốn gì, cũng không đặc biệt muốn ở cùng với Trình Cố, chỉ là không muốn nhìn thấy Trình Cố ở cùng với người khác thôi.

Trình Cố cũng không ngại, lười nhác dựa vào cạnh cửa, lúc Tạ Chinh đi vào thì đạp nhẹ trên bắp chân cậu một cái, cười nói: “Lúc huấn luyện bị tôi dằn vặt chưa đủ, lúc ngủ cũng muốn bị tôi dằn vặt sao?”

Lỗ tai Tạ Chinh ửng đỏ, lạnh lùng nói: “Chỉ có bên này là còn chỗ.”

Cuối mùa hè đầu mùa thu, khí trời đã có chút lạnh, Trình Cố chỉ mặc chiếc áo T shirt rộng rãi nhiều màu sắc, đến gần vài bước, từ phía sau ôm lấy cổ Tạ Chinh, nói: “Muốn ở bên cạnh Trình đội thì cứ việc nói thẳng, trẻ ranh to xác xấu hổ làm gì?”

Trình Cố tránh khỏi, trong lòng có chút tức giận, nhưng trên mặt vẫn không có quá nhiều biểu tình: “Anh nên có bộ dáng của một người đội trưởng!”

“Được nha, tiểu tử này còn dám dạy bảo đàn anh à?” Trình Cố ôm cánh tay, hờ hững mang theo vài phần ngoan liệt không phù hợp với tuổi tác và thân phận: “Không tuân theo lệnh của đội trưởng, làm một trăm cái nằm sấp chống tay đi.”

Tạ Chinh lười lý luận với anh, cúi xuống đất liền làm 150 cái, vẫn là hai chân gác ở mạn giường nằm sấp chống tay, kiểu này độ khó rất cao. Vốn tưởng rằng lần này có thể bịt được cái miệng của anh, không nghĩ tới anh rất bình thường, ngồi ở trên giường hai chân tréo nguẫy: “Bảo làm một trăm cái cậu nhất định phải làm thêm năm mươi, xem ra là tinh lực quá dồi dào, sức lực toàn thân không mệt. Vậy tôi phải cố gắng huấn luyện cậu, đỡ cho cậu một lát đi ra ngoài tìm người đánh nhau.”

Tạ Chinh mặt mày cường tráng, môi mỏng mím lại, trong con ngươi chợt lóe ra ánh sáng lạnh. Trình Cố làm như không thấy, chỉ chỉ mặt đất: “Ầy, nằm xuống, hai trăm cái Sit-up.”

Trong quân có quân quy, Tạ Chinh tuy có tức giận nhưng cũng hiểu được phục tùng, không nói hai lời nằm xuống bắt đầu làm. Trình Cố vui cười hớn hở ở một bên nhìn, còn đếm nhịp, lúc Tạ Chinh làm được hơn một trăm cái thì khen: “Cái eo của cậu không sai a.”

Tạ Chinh sững sờ, tốc độ lúc này liền chậm lại.

Trình Cố thấy thế đi tới, dùng mũi chân ép ép cơ bụng của cậu: “Mới vừa khen eo cậu đẹp thì cậu lại không động? Nhanh lên, sắp đến giờ tới nhà ăn ăn cơm, làm xong đi ăn cơm với tôi.”

Tạ Chinh nén giận, lưng hơi di chuyển, đang chuẩn bị tiếp tục làm, Trình Cố đột nhiên ngồi xổm xuống, tay phải sờ sờ bụng dưới của cậu nói: “Thật cứng.”

Tạ Chinh cứng đờ: “Buông tay!”

“Sờ sờ một chút cũng không cho à?” Trình Cố cười vỗ vào cái rốn của cậu một cái: “Lão Trương không chọn lầm người, nhìn cơ bụng của cậu này, lúc tôi 19 tuổi cũng không cứng như thế.”

“Năm nay anh cũng mới 21 tuổi, chỉ lớn hơn tôi 2 tuổi mà thôi.” Tạ Chinh mở “Ma trảo” ra, dời ra hai bước lúc này mới tiếp tục Sit-up.

“Cái gì gọi là ‘Mà thôi’?” Trình Cố vòng tới bên chân Tạ Chinh, giúp Tạ Chinh giữ hai chân: “Kém 2 tuổi cũng gọi là kém không phải sao? Chiếu theo ý này của cậu, cậu cao hơn tôi 5 centimet, thì cũng chỉ là 5 centimet ‘Mà thôi’ a, làm tròn số thì chúng ta cao bằng nhau.”

Tạ Chinh không nói: “Là 6 centimet!”

Hơn nữa 5 centimet cũng là “Đi vào”, không phải “Bỏ ra”, làm sao cao bằng nhau được?

“Bần cùng cái gì bần cùng? Dám cố chấp với đội trưởng.” Trình Cố đột nhiên tự cao tự đại, phẩy phẩy chân Tạ Chinh: “Khép lại, mở đũng quần đối diện với tôi không sợ tôi một chưởng bóp của cậu sao.”

Tạ Chinh vốn lời nói ít, lúc này trực tiếp tức giận đến á khẩu không trả lời được.

Trình Cố lại tiếp tục đỉnh đạc nói: “Tăng nhanh tốc độ, không được ngừng, eo lại cho thêm lực, còn ba mươi cái, làm xong thì ăn cơm. Hắc, eo cậu ….khẩu vị tốt lắm …”

Tạ Chinh làm tới hoa mắt chóng mặt, sau khi làm xong nằm trên đất nghỉ ngơi, lại bị Trình Cố vuốt mặt một cái.

Trình Cố sờ soạng mấy cái rồi đi, Tạ Chinh lại ngồi dưới đất thất thần nửa ngày mãi đến tận nơi nào đó không hiểu tại sao lại có phản ứng.

Tạ Chinh vọt vào buồng tắm, mở vòi hoa sen, đứng dưới nước lạnh mười phút, nhưng cả người vẫn cứ khô nóng, nơi đó cũng không có dấu hiệu giảm độ cứng. Cậu dùng một tay chống đỡ vách tường gạch, một tay hướng phía dưới nắm chặt, thô thanh thở dốc, đầy đầu đều là Trình Cố.

Trình Cố cười muốn ăn đòn, Trình Cố có đôi mắt đẹp, tóc của Trình Cố dài hơn những chiến sĩ khác, lúc Trình Cố đùa với cậu thì hơi nhếch môi lên….

Lúc phóng thích thậm chí cậu tưởng tượng cổ nhiệt lưu kia dội xuống mặt Trình Cố.

Việc này không bình thường.

Cậu đứng yên dưới vòi nước thật lâu, lúc bình tĩnh lại thì bắp thịt đã căng thẳng sinh ra từng trận ngứa ngáy.

Khi đẩy cửa phòng tắm ra cậu chỉ mặc một cái quần cọc, cậu cho là Trình Cố sẽ không về sớm, vậy mà giương mắt liền thấy Trình Cố khom lưng thu dọn rương hành lý dưới đất.

Từ góc độ của cậu nhìn sang, đúng dịp thấy Trình Cố đang mân mê cái mông.

Nhịp tim mới vừa chậm lại nhất thời liền nhiệt liệt đập nhanh.

“Tắm xong?” Trình Cố không có quay người: “Bảo cậu đi ăn cơm cậu cũng không tới, để giành cho cậu một phần, trên bàn, thừa dịp còn nóng ăn đi, để lạnh thương tổn dạ dày.”

Tạ Chinh nhìn trên bàn quả nhiên có hai hộp cơm, một hộp là cơm, một hộp là súp đặc.

Trình Cố moi móc trong rương hành lý nửa ngày, cầm mấy bộ quần áo quay người, lông mày nhíu một cái: “Sao mặt cậu lại trắng như vậy?”

“Tắm nước lạnh.” Tạ Chinh tránh nặng tìm nhẹ, mở ghế ra ngồi xuống: “Cảm tạ Trình …”

Chữ “Đội” còn chưa nói ra, đầu liền bị đè xuống.

Trình Cố ở trên cao nhìn xuống, hai tay vuốt trên mặt cậu, còn xoa xoa hai lần, cười xấu xa nói: “Vừa nãy ở bên trong làm chuyện xấu đi?”

Tạ Chinh cả kinh.

Cậu thật làm chuyện xấu, đồng thời còn có ý dâm với người nào đó.

Người này hiện tại đang đứng ở trước mắt.

Gương mặt cậu đang trắng đột nhiên nóng lên như nước sôi trào bốc hơi, đốt nóng lòng bàn tay Trình Cố.

Trình Cố cũng sửng sốt, 2 giây sau mới không dám xác định nói: “Cậu thật ở bên trong xóc lọ?”

Tạ Chinh không có cách nào phản bác, yên lặng cầm lấy đũa.

Trình Cố được nước làm tới: “Tôi tùy tiện lừa cậu một chút, thì ra là đúng sự thật à. Sách, các cậu… tiểu tử này, tinh lực rất là dồi dào, cả ngày cứ nghĩ đến chuyện này, lúc huấn luyện sao không có sức khỏe như vậy?”

Tạ Chinh suýt nữa đem răng cắn nát, gò má cũng nổi gân xanh, Trình Cố nhìn càng thích thú: “Tức giận sao? Nói vài câu cậu làm sao vậy? Lại không dạy bảo cậu. Nhìn một cái, mặt đều đỏ lên vì tức, còn không phải sao? Đừng tức giận, ai cũng phải xóc lọ. Cậu sợ xóc lọ bị phát hiện sao? Việc này có gì phải sợ, sau này hai ta ở chung phòng, ai ở trong phòng tắm nán lại lâu chính là đang xóc lọ, điều này sao có thể giấu được?”

Tạ Chinh dùng ánh mắt phức tạp trừng Trình Cố.

Trong mắt kia có tức giận, không cam tâm, càng có điên cuồng và khát vọng cái gì đó không biết.

Dục vọng chiếm hữu của một người thanh niên mới tới tổ hành động đặc thù như ngọn lửa rừng vào cuối hè muốn đốt cháy cả bầu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.