Hai người ở chung chưa bao giờ súng thật đạn thật mà làm. Trình Cố khẽ cười đẩy Tạ Chinh đến mạn giường, đè lên vai Tạ Chinh để Tạ Chinh ngồi xuống.
Anh quỳ một gối xuống cạnh giường ngồi ở chính giữa hai chân Tạ Chinh, nâng mặt Tạ Chinh lên nói: “Bây giờ không được.”
Tạ Chinh nhìn chăm chú mắt của anh không nói một lời.
“Lần sau đi.” Trình Cố nói: “Trước tiên đi tắm, cậu xem cậu rất bẩn, y như chó hoang.”
Cho đến hôm nay Tạ Chinh cũng không hiểu thái độ của Trình Cố vào lúc đó.
Cậu tự cho là mình biết rõ Trình Cố, cho là Trình Cố sẽ nổi giận. Nhưng cậu đã không có cách nào khắc chế, bộ dạng Trình Cố nổi giận không phải cho cậu thuốc an thần mà là thuốc kích dục.
Cậu đã hạ quyết tâm hoặc là nói đã mất lý trí —— cậu nhất định muốn cùng Trình Cố làm một lần, cho dù là cưỡng bách, cho dù sau đó sẽ phải chịu kỷ luật nghiêm khắc nhất.
Thế nhưng một câu nói hời hợt của Trình Cố: “Bây giờ không được, lần sau đi”, đã đem cậu đánh tơi bời.
Căn bản không nghĩ đến, Trình Cố sẽ đồng ý.
Coi như “Lần sau đi” chỉ là câu nói qua loa cũng đủ để cho Tạ Chinh tìm về một chút lý trí.
Nếu như cưỡng bách, cậu ước lượng sẽ không cách nào chân chính cưỡng bách Trình Cố. Đừng nói cậu ngay cả toàn bộ tổ hành động đặc thù cũng không có ai có thể bắt Trình Cố làm việc không mình muốn.
Trình Cố thỉnh thoảng giả vờ yếu đuối chỉ là chơi vui, bộ thân thể này đến tột cùng có thể bùng nổ ra bao nhiêu năng lượng, ngoại trừ những kẻ đối địch với anh thì không người hiểu rõ.
Từ sau khi Tạ Chinh trưởng thành Trình Cố ở đội một thỉnh thoảng lười biếng, một ít đội viên mới còn cho Tạ Chinh mới là đội trưởng. Nhưng những đội viên cũ đều hiểu, Trình Cố chỉ lười phân cao thấp, chỉ cần anh vẫn còn ở đây thì thủy chung anh vẫn là người tâm phúc trong đội.
Không nghi ngờ chút nào, Tạ Chinh cũng rõ ràng.
Nhưng Tạ Chinh không hiểu, tại sao Trình Cố lại đáp ứng nhẹ nhàng như vậy.
Tuy rằng chuyện chiến sĩ ở trong quân tìm kiếm bạn tình cũng không hiếm thấy, một ít đội viên cũng sẽ tạo thuận lợi cho nhau nhưng từ trước đến giờ hai người không nói những chuyện như vậy.
Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, Trình Cố đẩy Tạ Chinh vào buồng tắm, còn thề son sắt mà nói: “Trình đội đã lúc nào lừa gạt cậu chưa? Nói lần sau làm, thì nhất định sẽ làm. Vẻ mặt cậu sao lại cứng như vậy? Không phải là xử nam đi? Sách, các cậu xử nam rất là phiền phức, vừa tinh khiết vừa ngốc, sớm biết cậu là xử nam tôi đã không đáp ứng cậu…”
Mí mắt Tạ Chinh nhảy một đêm, sau nửa đêm lại mộng xuân, trong mộng cậu đè Trình Cố lên giường lăn qua lộn lại mà làm, làm đến khi con người chính quy là xử nam kia hừ hừ nha nha nói không ra lời.
Một tuần lễ sau, đội một được đến hai ngày nghỉ ngơi. Sáng sớm, phần lớn đội viên cũng không rời giường, chỉ có Tạ Chinh vẫn theo lịch hằng ngày làm việc và nghỉ ngơi, 5 giờ rưỡi là ra ngoài luyện tập lúc trở về là đúng 7 giờ, cậu cho là Trình Cố còn đang ngủ, lúc mở cửa động tác rất nhẹ rất chậm, vậy mà mới vừa quay lưng khép cửa lại, eo liền bị một người ôm lấy.
Ở ký túc xá của tổ hành động đặc thù tuyệt đối không cần lo lắng bị tập kích, Tạ Chinh biết đó là Trình Cố. Nhưng vì biết là Trình Cố tim mới tại mãnh liệt co rụt lại sau đó nhanh chóng nhảy lên.
Lúc cậu vừa mở cửa Trình Cố còn nằm dang hai tay hai chân ở trên giường, mấy giây sau Trình Cố đã thần không biết quỷ không hay lén tới phía sau cậu. Toàn bộ quá trình cậu không cảm nhận được.
Lưng cậu dán vào ngực Trình Cố, bụng dưới bị Trình Cố sờ soạng, Tạ Chinh có chút loạn, tuy rằng Trình Cố thích đùa giỡn, cũng thường xuyên táy máy tay chân, nhưng chưa từng dùng tay cho vào trong quần người khác.
Cậu cũng cảm thấy vật nhỏ của Trình Cố.
“Trình đội.” Tạ Chinh quay đầu, trầm giọng hỏi: “Anh đang làm gì?”
“Có xoạc hay không?” Âm thanh Trình Cố như đầu độc.
Xương đuôi Tạ Chinh ngứa ngáy, nhiệt khí bụng dưới nghịch lưu dâng lên, cậu còn tưởng mình nghe lầm.
“Lần trước là ai nói muốn xoạc tôi?” Trình Cố nói: “Làm sao, không dám?”
Tạ Chinh đâu chịu nổi kích thích này, tinh lực vừa đến, không chút nghĩ ngợi đột nhiên quay người nắm lấy tay Trình Cố đè đối phương ở trên cửa.
Trình Cố híp lại mắt, trong mắt Trình Cố lóe lên ánh sáng khó hiểu.
“Tiểu tử, xuất tinh sớm rồi sao?”
Trình Cố vừa nói chuyện vừa vuốt ve một bên môi, đầu hơi nghiêng về bên trái, ánh mắt và động tác toả ra sự gợi cảm từ lúc mới sinh ra. Thậm chí vừa nói xong lời cuối cùng còn nhấc chân lên, không nhẹ không nặng đạp lên thằng nhỏ đã cương cứng của Tạ Chinh.
Tạ Chinh cũng không rảnh suy nghĩ đến dụng ý của Trình Cố, dục hỏa dễ dàng nhen lửa, từ khi chỗ kín được đụng chạm cả người cậu như bị bốc cháy.
Khí tức cậu hỗn loạn, kéo quần lót của Trình Cố, không nói lời gì bàn tay kéo quần xuống.
Trình Cố nhắm mắt ngẩng đầu, cơ nhục căng thẳng, lông mi run rẩy, con ngươi ngay dưới mắt bí mật chuyển động.
Cho đến lúc này, tầng ngụy trang phong lưu kia mới bị chọc thủng.
Nhưng Tạ Chinh lại không công phu thưởng thức vẻ căng thẳng của anh, cậu quay lưng lại như mãng thú đói bụng khom người cắn xuống.
đầu v* bị môi răng xâm phạm, Trình Cố hít sâu một hơi, dùng sức cắn môi, hầu kết run rẩy. Một tay anh đặt ở trên vai Tạ Chinh, một tay nắm lấy tóc của Tạ Chinh, khớp xương dần dần trở nên trắng.
Tạ Chinh biết Trình Cố đang run rẩy, nhưng không cách nào dừng động tác mút cắn lại, tay cũng dùng sức nắn bóp một bên đầu v* khác.
Chỉ cần hôn ngực người này, liền không nhịn được muốn nuốt anh vào bụng.
Trình Cố phát ra một tiếng rên rỉ, Tạ Chinh cũng nghe không được. Thính giác của cậu tràn ngập nhịp tim đập mãnh liệt của mình, một đường hôn xuống phía dưới, hôn lên mỗi một tất da thịt Trình Cố, từ cơ ngực đến cơ bụng, từ rốn đến tuyến nhân ngư. Lúc cậu ngồi chồm hỗm xuống nâng thằng bé của Trình Cố lên, không một chút chần chừ ngậm vào trong miệng.
Tóc tai bị nắm lấy, cái mông vẫn còn khép rất chặt, Tạ Chinh cũng không có kinh nghiệm, sau khi liếm mấy lần Trình Cố mới thả lỏng.
Trình Cố nhìn cậu, đuôi mắt từ lâu nhiễm phải tình hồng, anh nói: “Đi lên giường.”
Giường quân đội rất cứng, lúc Trình Cố cả người trần trụi nằm trên đó lông mày hơi nhíu lại. Tạ Chinh đè anh dưới thân, hôn mặt mày của anh, ở bên môi anh mổ mổ: “Trình đội, anh có chuẩn bị đồ vật không?”
Trình Cố lắc đầu, tình hồng từ đuôi mắt lan tràn đến ngực: “Cậu cứ làm cho tôi xuất tinh đi, sau đó dùng cái đó… Đưa vào.”
Trong đầu Tạ Chinh chợt lóe một chút do dự, không có bao cao su, cũng không có bôi trơn, Trình Cố cũng chưa từng làm, có thể bị thương hay không?
Nhưng dục vọng như sóng dữ trong khoảnh khắc cuốn đi do dự, Tạ Chinh ôm lấy eo Trình Cố, ý thức triệt để bị thú tính chiếm lĩnh, cậu lại một lần nữa nắm chặt phân thân Trình Cố vội vàng ve vuốt.
Trong không khí mùi mồ hôi có thêm mấy phần tanh nồng, Tạ Chinh giơ tay lên, liếm liếm tinh dịch ở đầu ngón tay nâng mông của Trình Cố lên, chậm rãi đưa ngón tay đẩy vào.
Tay chân Trình Cố thả lỏng, ngực hạ xuống, dán sát ở trên giường, mông nhếch lên, đem miệng huyệt đưa tới trước mặt Tạ Chinh. Tạ Chinh dùng hết sức kiên trì từng chút từng chút mở rộng đất đai biên giới ở nơi chưa từng được ai chạm vào.
Cậu rất mâu thuẫn. Muốn cho làm cho Trình Cố đau nhưng cũng không muốn Trình Cố chịu mảy may thương tổn. Cậu không phải là người ôn nhu, lại nguyện ý đem ôn nhu duy nhất cho Trình Cố.
Trình Cố nhẹ nhàng lắc lắc mông, đem ngón tay của cậu ngậm càng sâu.
Cậu nghe thấy âm thanh của Trình Cố ngộp ở trong gối: “Đừng làm nữa, tiến vào.”
Ngón tay đổi thành dương v*t thô trướng, Tạ Chinh cúi người kề sát ở trên lưng Trình Cố chậm rãi đem phân thân của chôn vào.
Miệng huyệt bị mở ra, Trình Cố cả người căng thẳng, Tạ Chinh không nhìn thấy mặt của anh nhưng có thể nhìn thấy vai của anh bởi vì dùng sức hô hấp mà phập phồng.
“Đau không?” Tạ Chinh dừng lại, đỡ lấy phân thân của Trình Cố, vừa vuốt ve đỉnh dương v*t vừa ở phía sau từ từ di chuyển.
Trình Cố lắc đầu, âm thanh không giống như lúc thường, có mấy phần lấy lòng, cũng có mấy phần cứng rắn: “Cậu cứ tiến vào!”
Tạ Chinh trầm xuống một hơi, thân dưới ưỡn một cái, lưỡi dao sắc tiến quân thần tốc, nhất thời được ấm áp bao khỏa.
Trình Cố bất động, cứng ngắc như bức tượng điêu khắc. Tạ Chinh bị dục hỏa đốt rụi thanh minh, đang thăm dò đánh đưa hai lần nhưng rốt cuộc khắc chế không nổi, bắt đầu ra vào như mưa to gió lớn.
Thân thể Trình Cố ngọt ngào như mật hoa.
Triều dương xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào trong ký túc xá tạo thành hai đường ranh giới sáng tối. Một bên ánh sáng chiếu vào hai bộ quân trang sạch sẽ, một bên âm u là hai cỗ thân thể tinh tráng chặt chẽ quấn quýt lẫn nhau.
Tiếng thân thể chạm vào nhau hòa với tiếng ồ ồ thở dốc, kiên trì của Tạ Chinh lần lượt tiêu hao hết, động tác ra vào càng thêm mãnh liệt, lúc hành thân nóng bỏng ép bằng phẳng miệng huyệt nhăn nheo Trình Cố co giật kẹp chặt, khoái cảm giống như cuồng triều kéo hai người đi vào hoặc ánh sáng quang minh hoặc địa ngục hắc ám.
Tạ Chinh đổi tư thế ôm Trình Cố lăn tới, Trình Cố rên rỉ, xuân thủy trong mắt muốn đem Tạ Chinh nhấn chìm. Tạ Chinh cúi người chặt chẽ nắm cằm của Trình Cố, một bên cùng Trình Cố hôn môi, một bên tiếp tục làm.
Trình Cố ôm đầu Tạ Chinh, lưỡi đi vào trong miệng Tạ Chinh càn quét, anh làm càn mà hôn chiếm hết chủ động.
Anh bắn ở trên bụng Tạ Chinh, há mồm thở dốc, sau cao trào dáng dấp so với lúc chủ động mời gọi càng thêm mê người.
Tạ Chinh ôm chặt anh, lần thứ hai làm chừng mười cái, đem tinh dịch bắn hết vào trong cơ thể anh.
Ánh sáng đã tràn ngập trong túc xá, hô hấp gấp gáp mà dâm mỹ dần dần trở nên bằng phẳng. Bỗng nhiên, Trình Cố vươn mình ngồi ở trên eo Tạ Chinh, tinh dịch từ giữa hai chân chầm chậm chảy ra, làm thằng nhỏ của Tạ Chinh lần thứ hai cương cứng.
Trình Cố đung đưa eo, đùa dai cọ cọ thằng nhỏ của Tạ Chinh, môi đỏ câu lên, âm thanh mang theo mật ý: “Lần sau lại tiếp tục nữa chứ?”