Tuyết mùa đông, vừa trắng vừa mỹ lệ. Rơi xuống như lông chim, chậm rì rì từ thiên quốc hạ xuống.
Hai bên ngã tư đường, ở tủ kính trong suốt, cây thông Noel mang nhiều màu đèn lấp lóe chiếu sáng.
Những đôi tình nhân tay nắm tay, dựa sát vào nhau.
Trẻ con mặc áo lông ấm áp, vây quanh ông già Noel bên đường hạnh phúc vui đùa ầm ĩ.
Nơi nơi đều tràn ngập ca khúc giáng sinh hạnh phúc, cùng hơi thở ngọt ngào của kẹo.
Chúng tôi chạy trong tuyết trắng.
Tuyết lớn không che dấu hết được những vết máu loang lổ trên người chúng tôi.
Giáo đường vào đêm, đèn đuốc sáng trưng.
Một đám người đứng trên quảng trường, có nữ tu sĩ, linh mục, những đôi tình nhân yêu nhau cháy bỏng, tín đồ dáng vóc tiều tụy, đi ngang qua đám người xa lạ.
Bọn họ hai tay đan xen vào nhau, dáng vóc tiều tụy xướng lên ‘Bài hát ca ngợi Chúa’
Cậy thánh giá trước giáo đường dựng thẳng lên trong tuyết, thần thánh mà trang nghiêm.
Cố Mạc Tu ôm lấy tôi, nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi: “Merry Christmas!”
“Merry Christmas!”
Sau đó chúng tôi hôn môi. Mười ngón tay dây dưa.
Chúng tôi hướng về phía Chúa tuyên thệ, chúng tôi sẽ không rời xa nhau. Vĩnh viễn sẽ không rời xa nhau.
Chúng tôi đã thâm nhập vào xương tủy lẫn nhau, bất cứ việc gì cũng không thể làm chúng tôi tách nhau ra.
Mặt của anh tái nhợt tái nhợt, máu Liên Thực trên trán anh tựa hồ còn chưa khô, sương mù thoát ra từ cửa miệng, theo thái dương chảy xuống.
Uốn lượn mỹ lệ, đỏ trắng, tạo thành một thứ mới mẻ kích thích thị giác mạnh mẽ.
Giống như, máu và nước mắt hòa trộn vào nhau.
Bờ vai của anh đang run rẩy.
Tôi dùng sức ôm lấy anh, hy vọng dùng một chút sức, lại dùng một chút lực.
Đem anh khảm nhập vào cơ thể của tôi, như vậy, anh sẽ không còn run rẩy nữa?
Anh dần dần quỳ rạp xuống mặt tuyết, cả người nhào vào lòng tôi.
Nước mắt anh chảy xuống, cười nói: “Anh đã giết chết em trai, em gái của chúng ta…”
Tôi hôn lên thái dương anh, mắt, mái tóc anh.
Tôi nói không nên lời.
“Nhưng… Làm như vậy rốt cuộc chúng ta có thể ở bên nhau. Tiểu Lạc sẽ không có bất cứ lý do gì để rời xa anh nữa. Tiểu Lạc, Tiểu Lạc, chỉ có em mới có thể cứu rỗi anh.”
Tôi nhìn anh mỉm cười. Tôi hy vọng dùng nụ cười dịu dàng nhất để xua tan đi sự hoảng sợ trong lòng anh.
Anh tự tay xoa mặt của tôi nói: “Tiểu Lạc, em cười, em cười thật từ bi. Tựa như… Thánh mẫu Maria.”
Tôi đem tay trái của mình đặt vào tim anh: “Bây giờ, lấy danh nghĩa của Chúa đến khoan thứ tội ác của con. Amen!”
Anh cười, đồng thời đem tay trái đặt vào tim tôi: “Hiện tại, lấy danh nghĩa của Chúa đến khoan thứ tội ác của con. Amen!”
Hôm nay là đêm giáng sinh, ngày Chúa cứu thế bước vào cuộc sống, trong thành phố nơi nơi đều là những đôi tình nhân hạnh phúc.
Thánh mẫu Maria đối với đứa con đã trao tặng, bà ấy có thương nó sao?
Tại sao nhân loại lại tin vào câu chuyện hư cấu của riêng họ?
Xử nữ vấy bẩn, Maria thuần trắng sạch sẽ…
Chỉ có các tín đồ mới tin vào những gì còn lưu lại.
Một năm sau.
“Anh đã trở về!” Cố Mạc Tu đẩy cửa ra, buông xuống công văn trong tay, từ phía sau ôm lấy lưng tôi: “Ngốc ngốc, có nhớ anh không?”
Tôi dừng lại động tác nấu ăn, xoay người quay về ôm anh: “Đương nhiên!”
Anh lộ ra nụ cười hài lòng, nhìn khóe môi tôi nhẹ nhàng nói: “Thật ngoan!”
Tôi cởi tây trang trên người anh, treo lên giá áo, nói: “Anh đi tắm rửa trước, cơm sắp xong rồi!”
Anh gật đầu: “Vất vả cho bà xã đại nhân!”
Tôi đạp anh một cước: “Ba hoa!”
Anh cười hì hì cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tôi nhìn theo bóng lưng của anh, khóe miệng tràn ra ý cười ấm áp.
Đêm giáng sinh một năm trước, chúng ta chạy trốn đến một địa phương gọi là thành phố thiên đường.
Ở chỗ này thuê một phòng nhỏ, cùng nhau sinh sống.
Chúng tôi cắt đứt liên hệ với mọi người. Không lên mạng, di động cũng đổi số mới.
Cố Mạc Tu làm trong một công ty IT, tôi tìm một chân dạy nhạc cụ, bồi dưỡng một ít học sinh.
Cuộc sống tuy rằng không giàu có, nhưng ấm áp và thiết thực.
Thật hy vọng, chúng tôi có thể dính vào cái thành phố tràn ngập ánh sáng này, mãi mãi ở bên nhau.
Đến mức đêm giáng sinh đầy máu kia, không một ai muốn nhắc tới.
Nó là bí mật chung lớn nhất trong lòng hai người chúng tôi.
Tính tình Cố Mạc Tu lại khôi phục dịu dàng như xưa.
Anh nói không nhiều, đại đa số thời gian đều chỉ mỉm cười.
Anh chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt tôi. Nếu tôi thật sự bắt nạt anh, anh sẽ ủy khuất bĩu môi, sau đó ôm lấy tôi dùng sức gõ vào đầu, gãi đến khi tôi ngứa, nhận thua nói xin lỗi mới thôi.
Mỗi ngày, bảy giờ sáng Cố Mạc Tu sẽ rời giường, sau đó làm sẵn bữa sáng ngon lành cho tôi, vội vàng quýnh quáng mặc quần áo đi làm, trước khi ra khỏi nhà sẽ xoay người cho tôi một nụ hôn.
Buổi tối sáu giờ tan tầm. Ngoại trừ việc xã giao và tăng ca, trên cơ bản cứ đúng bảy giờ tối sẽ về đến nhà.
Tôi trêu đùa anh: “Lần trước em đến công ty anh, thấy bên cạnh anh có n các nữ lưu manh nhìn chằm chằm anh.”
“Có sao?” Anh nhức đầu, làm bộ dáng thuần khiết.
Tôi dùng chiếc đũa xao xao đầu của anh: “Anh làm lại bộ dáng như trên công ty cho em xem! Một đống phụ nữ đều bị vẻ ngoài của anh quyến rũ hết rồi.”
Anh chớp chớp mắt, khóe miệng hiện lên tia cười xấu xa: “Chẳng lẽ nói… em đang… Ghen?”
Tôi lập tức đỏ mặt, cho một thìa cơm vào miệng: “Ăn cơm ăn cơm.”
“Nói mau, có phải em đang ghen không?” Anh giật lấy bát cơm, nhìn tôi chằm chằm.
“Ra ngoài!”
“Không, em nói, có phải em ghen không?” Anh bám riết không tha truy vấn.
Tôi lườm anh một cái: “Tóm lại, về sau anh có chừng mực cho em. Đừng thấy ai cũng dịu dàng như vậy. Anh đối với bọn họ không có ý nghĩa gì, nhưng mấy nữ lưu manh đó đâu có biết.”
“Ồ?” Anh dùng tay chống cằm, nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi: “Vậy em nói, họ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Đương nhiên giống như em nghĩ, yêu anh.” Tôi không hề nghĩ ngợi liền buột miệng nói ra. Lập tức lập tức cắn chặt răng.
“Tiểu Lạc…” Anh ngạc nhiên nhìn tôi: “Chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên em nói yêu anh.”
“Em chưa nói.”
“Em có, em vừa mới nói xong.”
“Em không nói gì!”
“Em nói lại lần nữa được không.”
“Ra ngoài.”
“Ngốc ngốc…”
“…”
Cơm nước xong, anh ôm tôi ngồi trên sàn nhà, dựa vào mép giường, cùng nhau xem TV.
Tôi thích động tác này của anh.
Cánh tay Cố Mạc Tu vừa dài rộng lại có lực, trong ngực anh vừa rộng lớn mà lại ấm áp.
Anh có một đôi chân thon dài mà rắn chắc, có thể đuổi theo cái đứa bướng bỉnh tôi đây.
Tôi dựa vào ngực anh, đầu để vào cằm anh: “Anh trai…”
“Gọi anh ông xã.”
“Anh trai…”
“Ông xã…”
“Ai!” Tôi đáp thanh thúy.
“Em…” Anh hổn hển, nắm mặt tôi: “Tại sao em còn thích nghịch ngợm như vậy!”
Tôi quay lại nắm lấy đầu anh: “Chính anh gọi ông xã của em, có thể trách em sao?”
“Em đúng là tiểu bại hoại…” Anh sủng nịch cười cười, ôm lấy tôi: “Ngốc ngốc, có em ở đây, thật tốt.”
Tôi nói: “Dạ, có một người phụ nữ tốt như em, kiếp sau anh cũng không tìm được đâu!”
“Rồi rồi. Cho nên mới nói, kiếp sau anh sẽ đi tìm em. Bởi vì em quá ngốc!”
“Cố Mạc Tu anh…”
Anh xoa xoa tóc tôi: “Tốt lắm, tốt lắm, không náo loạn, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì?”
Anh hơi hơi nhíu mi: “Ngày mai anh phải đi công tác!”
“Oh, đi bao lâu?” Trong lòng căng thẳng, lại cố ý làm bộ như không sao cả.
“Một tuần.”
“Có xa không?”
“May mắn thay, tại Nhật Bản.”
“Nhật Bản? Cái này còn kêu là may mắn?” Tôi dở khóc dở cười.
“Không phải anh sợ em…” Anh ngượng ngùng nói.
Tôi nói: “Không có việc gì đâu, anh đi đi.”
“Một mình em ở nhà, anh lo lắng!”
Tôi cười anh: “Có cái gì lo lắng! Mỗi ngày em đến trường dạy năm tiết chính khóa. Buổi chiều bốn giờ mới trở về.”
“Nói cũng phải, vậy tất cả đều phải cẩn thận, biết chưa!”
“Biết biết. Ngược lại anh đó, ai đi cùng anh?”
“Đồng nghiệp!”
“Nam hay nữ?”
“Nam!”
“Là nam cũng phải chú ý. Thế giới này gay rất nhiều, anh lớn lên có bộ dáng giống như tiểu thụ, không khéo lại bị con trai thượng cũng nên!”
“Em…”
“Em cái gì mà em, em đây là đang dạy anh biết cách tự bảo vệ chính mình!”
“Được rồi được rồi, anh nghe rồi.”
Tôi vỗ vỗ mặt anh: “Bé ngoan, nhìn anh nghe lời như vậy, để vợ anh thưởng cho một cái nào!”
Nói xong, hôn lên.
“Ngốc ngốc.”
“Ừm?”
“Thích em nhất.”
“Em cũng vậy.”
“Ngốc ngốc, bảo bối của chúng ta nên gọi là gì?” Giọng nói của anh có chút nghẹn ngào.
“Anh gọi nó là tiểu ngốc ngốc. Em cho nó cái tên Cố Tiếu Tiếu. Cố Tiếu Tiếu.”
“Ngốc ngốc, thật xin lỗi.”
“Không quan hệ.”
“Nếu lại có bảo bối, chúng ta sẽ sinh ra nó.”
“Anh trai không sợ nó sẽ ngốc sao?”
“Như vậy càng đáng yêu. Chúng ta có thể bảo vệ nó cả đời. Sẽ không để cho nó bị bắt nạt.”
“Vâng. Nếu lại có bảo bối, em nhất định vì anh sinh nó ra.”
“Ngốc ngốc, em sẽ không rời xa anh chứ?”
“Sẽ không!”
“Nếu em rời anh đi, mặc kệ em ở nơi nào, anh đều có thể tìm thấy em!”
“Thế giới này lớn như vậy, anh làm sao tìm được?”
“Anh sẽ ca hát trên khắp thế giới, sau đó vào một ngày em nhất định sẽ nghe thấy!”
“Anh nghĩ cũng thật hoàn mỹ!”
“…”
“Ngốc ngốc, anh yêu em!”
“Vâng. Em biết.”
Bên ngoài tuyết lại rơi.
Thì ra, một năm thật sự đã trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Mạc Tu đứng ở cửa hôn tôi.
Anh lưu luyến không rời, nói: “Ngốc ngốc, anh không muốn đi.”
Tôi đạp anh: “Ra ngoài! Không đi, cũng không cho anh về nhà nữa.”
“Anh sẽ không tha cho em!”
“Anh có đi hay không?”
Anh thấy tôi nổi giận, cố gắng nuốt xuống lời nói đang định tuôn ra khỏi cửa miệng: “Vậy được rồi, em ở nhà phải chăm sóc mình thật tốt. Khi nào xuống máy bay anh sẽ gọi cho em.”
“Vâng.” Ánh mắt lập tức đã ẩm ướt.
“Đi nhanh đi, bên ngoài rất lạnh, em vào nhà đây! Trên đường cẩn thận, khi nào đến nhớ gọi về!” ‘Bang’ một tiếng, tôi đóng cửa lại.
Rất sợ bị anh thấy nước mắt tôi rơi xuống, sẽ không đi nữa.
Khẳng định anh sẽ ôm lấy tôi, dùng sức cọ vào tôi, sau đó đánh chết anh cũng không rời đi.
Tôi nghe thấy anh nói: “Ngốc ngốc, chờ anh trở lại.”
Tôi không lên tiếng.
Nghe thấy tiếng chân anh càng ngày càng xa dần.
Tôi không hề biết lần này, chính là năm năm.
Tôi cũng không hề nhìn thấy, lúc ấy anh đứng ở ngoài cửa, hôn tôi qua cánh cửa.
Cũng không nghe thấy anh nói: “Sau khi trở về, em phải làm vợ của anh.”
Chỉ là khi buông tay. Liền long trời lở đất. Biển sâu đầm lầy. Núi cao sa mạc. Toàn bộ chuyển hoá. Đôi mắt của tôi, ẩm ướt như bị chìm trong làn nước.