Hắn đưa nó về nhà hắn , bình thường miệng nó như chim sáo mà hôm nay nó im ắng bất bình thường. À! Chắc là nhớ truyện đêm qua , ui giời , tin nổi không , tối qua nó ngủ với hắn ấy. Sao có thể chứ , cũng tại bà Hân , ông Duy hết đấy , bây giờ hai người đó mà có ở đây, chắc nó xé xác hai người ra trăm mảnh ( ác quá ). Tự nhiên mặt nó đỏ bừng bừng , hắn nhìn nó mà phải nhịn cười , y như là đọc được suy nghĩ của nó. Bỗng nó nhớ đến LuLy , nghe Khánh nói nhỏ là bạn gái của hắn nó hơi tò mò.
- nè anh ! Nhỏ Lu... Lu...Ly... Ly gì đó là bạn gái anh à! - nó nhìn hắn bằng con mắt long lanh
- không - hắn miễn cưỡng trả lời , giọng nói lạnh lùng xen chút bực tức. Nhắc đến nhỏ hắn lại căm hận , con người xảo trá , mu mô như ả không biết quay về đây để làm gì. Nhớ khi xưa , nhỏ hiền dịu , nết na , dễ thương , không biết bao nhiêu người yêu mến , mà chỉ vì , tiền bạc , danh dự , đại vị mà nhỏ bỏ hắn , dùng không biết bao nhiêu là thủ đoạn ác độc để lấy thứ không thuộc về mình. Hắn hận nhỏ , cũng tại nhỏ năm xưa bỏ hắn mà đi , làm cho hắn đau khổ. Hai năm trước , hắn không có lạnh như vậy đâu , nhỏ là người đầu tiên mà hắn yêu thật lòng , khi nhỏ bỏ đi , hắn ngày đêm không mất ăn mất ngủ , lúc nào cũng mang bộ mặt không cảm xúc. Nhờ có Hân và Duy nên hắn cũng đỡ hơn , nhưng bây giờ đã khác rồi , từ hôm qua hắn đã sát định là hắn yêu nó , nó làm hắn cười , nó ngây thơ như trẻ con vậy , nhìn nó hắn muốn ôm hôn vào mặt nó ( trời ! Ghê chưa ). Nhưng mà hắn hơi khó hiểu là tại sao nó lại biết nhỏ là bạn gái của hắn , không phải hắn đã cắm không cho ai nhắc tới truyện này rồi sao ( t.g : trời ơi anh ơi quanh chị ấy lúc nào cũng có bà 8 , nghĩ sao chị ấy không biết được , điểm hình như anh Khánh. Khánh: mày nói ai thế , tao bà 8 âu bằng mày. T.g : rồi rồi cho em xin , hai đứa đều 8 bằng nhau )
- oh.... Nhưng mà , hai người giận nhau hả , có cần tui làm hòa giùm cho không , tuy tui không ưa nhỏ đó nhưng....
- IM ĐI - hắn quát , hàng lông mày khẽ công lại. Nó có hay , người mà hắn yêu bây giờ chính là nó , nó đúng là lo chuyện bao đồng.
Nó nhìn mặt hắn là biết ngay hắn đang bực , nó im luôn kẻo không may rước quạ vào thân. Nhưng mà hắn lớn tiếng với nó , tại sao chứ , nó nói gì sai à , ( chuỵ ơi , là chuỵ ! Chuỵ sai chằm trọng rồi ) lần đầu tiên nó thấy hắn như vậy tuy là hắn lạnh lùng thật nhưng mà chưa thấy hắn lớn tiếng với ai hết , mà hôm nay hắn lại lớn tiếng với nó , làm nó buồn lắm , không biết tại sao nữa. Nó quay đi tránh nhìn thấy mặt hắn , nhìn nó hắn thấy có lỗi lắm , lẽ ra hắn không nên lớn tiếng với nó như vậy , hắn muốn xin lỗi nó nhưng thôi.
Xe từ từ đi chậm lại và dừng lại trước một căn nhà rộng thênh thang , có thể nói là biệt thự luôn ấy. Kiểu nhà được thiết kế theo phong cách Hàn Quốc ( bà này suốt ngày Hàn Quốc , Hàn Quéo...y mà giống tui , hihi ) , tường chủ yếu làm bằng kính cao cấp được che lại bởi tấm rèm trắng , kế bên nhà là cái hồ bơi rộng khoảng 10m , điểm làm nó thích nhất là cái vườn hoa đẹp lung linh như trong phim ấy , trời ơi đẹp làm sao.
- vào đi , ngồi đó chi - Hắn thấy nó nhìn chăm chăm vào ngôi nhà , nên cất tiếng hỏi
- ờ...ờ...mà nhà ai mà vô....... Đừng nói nhà anh nhe - nó trố mắt nhìn hắn
Hắn không trả lời , chỉ nhếch cặp lông mài lên. Cùng lúc tụi nó cũng chạy tới , ngoài Nam ra thì đứa nào cũng đứng ngây ra vì vẻ đẹp của căn nhà. Sau một hồi ngắm nghía Ngân phán ra một câu
- nhà đẹp thua nhà tao
- ặc ! Mà cũng đúng đẹp thua nhà tao - nó hùa theo
- thui đi mấy thím , mấy thím làm như chỉ có nhà mấy thím là đẹp nhất vậy - Minh trề môi nói
- về , tao sẽ đập nhà con Nhi xây lại y như vậy - Yến đùa
- sao lại nhà tao , mày tin tao đập banh cái vườn nhà mày không - nó cũng đùa theo
- thôi thôi , cho anh xin , vào nhà đi còn kiếm con Hân thằng Duy để sử đẹp bọn nó - Nam can tụi nó
Càng bước vào trong vẻ đẹp của căn nhà càng hiện lên. Nó thấy cái kệ sách to đùng ở phòng khách , nó chạy lại đẩy đẩy cái kệ sách , cái kệ sách duy chuyển , ở trong có một căn phòng đọc sách nhiều tầng như mê cung vậy ấy , nó thích thú réo lên
- haha , cái kệ sách này giống cái kệ sách của Do Min Chun ( phim Vì sao đưa anh tới ) quá nhỡ
- nhỏ này tính nào tật náy , nhà của người ta chứ không phải nhà của cô - Nam cóc nhẹ vào đầu nó mắng yêu - mà sao em biết cái kệ sách này ở trong có phòng vậy ? - Nam nói tiếp
- em mà , người thông minh nên cái gì không biết - nó nghênh mặt nói. Cái gì chứ mấy cái kệ sách bí mật này ở bang nó không thiếu , chỉ cần nhìn sơ qua là biết liền
Nó liếc mắt nhìn quanh ngồi nhà , thì mắt nó dừng lại trước một cảnh tượng , thằng con trai nằm ngủ trên sofa còn đứa con gái gát chân lên thằng con trai ngủ , vân và đó là anh Duy chị Hân nhà ta. Nó nhớ tới cái cảnh hôm qua liền phóng tới hét vào tai 2 người đó bằng âm thanh chết người
- DẬY HẾT CHO EM
- ui trời ơi , sáng sớm đứa nào hét vào lỗ tai tao muốn điếc luôn này - Duy xoa xoa cái lỗ tai mình nhăn nhó
- cái lỗ tai của tao - Hân cũng không thua gì Duy ( bà này luyện thanh sao hay dữ , điếc hết cả lỗ tai
- anh chị giải thích chuyện hôm qua cho em - nó không cho hai người đó kịp hoàn hồn lại , nói tới tấp
- Nhi sao em ở đây - Hân hỏi
- chị nói đi chuyện hôm qua là sao
- chuyên gì...chị có biết chuyện gì - Hân giả nai chói lia lịa
- muốn chết - giọng nói lạnh thấu xương của hắn cất lên , làm hai người đó ớn lạnh
- ờ thì kể...... Chuyện là như vậy , hôm qua tụi mày uống say quá , cái thằng Duy nó suối tao cho tụi mày ngủ chung phòng , cho đỡ mệt khỏi đưa tụi mày về nhà - Hân giải thích
- cho là vậy đi , chứ tại sao lại cho em ngủ chung với tên này - nó
- thằng Duy nó kêu ấy , chị không biết gì hết
- còn tụi kia đâu - Minh hỏi
- thằng Duy cho tụi nó ngủ ở tầng dưới á
- cái gì cũng thằng Duy , có mày nữa mà , sao mày không nói - Duy bức xúc cãi
- dù gì cả hai cũng đã làm , nên bây giờ chịu phạt đi - Yến