Bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước sông chảy róc rách truyền đến từ xa xa. Kỳ Xán ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng chán chường ngừng bước, rất lâu không nhúc nhích.
Hà Xuất Vân nhìn thấy toàn bộ quá trình, cô ấy gãi đầu, bỗng ý thực được gì đó nên tiến lên hỏi: "Bạn học, có phải cậu quen em gái zombie không?"
Lúc Kỳ Xán vội vàng chạy tới giải vây giúp Tân Đàm đã nhìn thấy Hà Xuất Vân đang yểm hộ Tân Đàm và một zombie khác, nội tâm anh khẽ dao động, hỏi: "Cô biết Đàm Đàm?"
"Em gái zombie tên là Đàm Đàm à, tên rất hay." Hà Xuất Vân nhìn dáng vẻ lo lắng của Kỳ Xán, hỏi: "Cậu là gì của em gái zombie?"
"Tôi là bạn trai của Đàm Đàm." Kỳ Xán trả lời không hề do dự, ngay sau đó lại hỏi: "Cô có thể nói cho tôi biết những chuyện có liên quan tới Đàm Đàm không?"
Hà Xuất Vân rất thích Tân Đàm, đối mặt với người quan tâm Tân Đàm, cô ấy cũng không có lí do để từ chối. Cô ấy nói: "Em gái zombie là zombie lễ phép nhất, tính tình tốt nhất mà tôi từng gặp, tôi và em ấy đã gặp nhau hai lần..."
Sau cùng Kỳ Xán nghe Hà Xuất Vân nói cô ấy mới vừa chiêu đãi Tân Đàm ở trong tòa nhà dạy học, sắc mặt trở nên hơi lạ: "Tôi cũng tìm Đàm Đàm trong tòa nhà dạy học, sao tôi không tìm thấy?"
"Chắc là do cậu không dùng đồ ăn dụ em gái zombie."
"Tôi có!" Kỳ Xán lập tức cãi lại, anh giơ tay lên, Hà Xuất Vân mới phát hiện trên tay anh đang cầm một miếng thịt đẫm máu."
Hà Xuất Vân: "...?!"
Kỳ Xán giải thích: "Tôi cướp từ trong miệng một con zombie, tôi thấy bọn chúng ăn cái này rất ngon, chắc Đàm Đàm sẽ thích."
"... Anh em, nói ra chắc cậu không tin, bạn gái cậu ăn chay." Hà Xuất Vân vuốt khuôn mặt đã cười đến cứng đờ, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh: "Chi bằng cậu lấy lẩu, thịt nướng, trà sữa để dụ dỗ cô ấy."
Tay Kỳ Xán buông lỏng, miếng thịt đẫm máu trong tay rơi bịch xuống đất, thứ cùng rơi xuống còn có trái tim thiếu nam của Kỳ Xán.
Đề tài giữa Kỳ Xán và Hà Xuất Vân cũng chỉ giới hạn trong Tân Đàm. Aau khi hỏi về Tân Đàm xong, Kỳ Xán tạm biệt Hà Xuất Vân, không nhiều lời nửa câu mà lập tức rời đi.
Hôm sau.
Nắng sớm xé tan bóng tối đêm qua, từng tia sáng nhỏ bé chiếu sáng mặt đất một cách chậm rãi và chân thật. Vào lúc đêm tối còn đọng lại trên bầu trời, nhóm giáo viên học sinh trường đại học Vân Thành và quân cứu viện đang tạm thời nghỉ chân ở khu sinh hoạt, đã rời giường chuẩn bị xuất phát tiến về khu an toàn được khoanh vùng ở Vân Thành từ rất sớm.
Kỳ Xán tìm tới đội trưởng Tần, hỏi: "Mặc kệ bên còn lại của làng đại học à?"
"Khu vực từ cầu Khóa đến đó đều đã bị chiếm đóng. Hiện tại người còn sống quan trọng hơn." Cầu Khóa chính là cây cầu bị bọn họ phá hỏng hôm qua, nó giống như một lằn ranh, tách rời khoảng cách sinh tử. Đội trưởng Tần tiếp tục nói: "Việc cấp bách bây giờ là trở lại khu an toàn để nhận tiếp tế. Chờ sau khi chỉnh đốn hoàn tất, quân cứu viện chúng tôi sẽ chia thành nhiều đội nhỏ, mỗi đội sáu người, xâm nhập vào khu thất thủ để cứu người."
Đội trưởng Tần lại nói cho Kỳ Xán nghe một chút về tình huống trước mắt. Từ trong lời kể của anh ta, Kỳ Xán biết ít nhất đã có hai phần ba Vân Thành bị thất thủ. Một phần ba còn sót lại, một nửa sẽ có đàn zombie ngẫu nhiên lảng vảng, một nửa khác thì được vòng thành khu an toàn, mọi người có thể sinh hoạt trong khu an toàn.
Bởi vì chuyện quá khẩn cấp, hơn nữa vụ tai nạn này xảy ra khắp cả nước, cho nên ở Vân Thành chỉ có một đội quân cứu viện do đội trưởng Tần dẫn đội, hơn nữa khu an toàn cũng không rộng. Nhưng bây giờ lại phải tiếp nhận toàn bộ người sống sót, bọn họ vừa phải quản lý khu an toàn lại phải cứu người, có thể nghĩ gánh nặng trên vai họ nặng cỡ nào.
"... Cho nên chúng tôi đã bàn bạc, nhất trí quyết định thu nhận một phần lực lượng từ trong số các thanh niên may mắn còn sống sót, nhận vào quân cứu viện. Kỳ Xán, cậu rất không tồi, có muốn gia nhập không? Cậu có thể dùng lực lượng của mình để bảo vệ thành phố này." Đội trưởng Tần sẽ nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy cũng là vì anh ta muốn mời chào Kỳ Xán, anh ta cho rằng Kỳ Xán là một người tài có thể dùng.
Kỳ Xán im lặng rất lâu rồi mới nói: "Xin lỗi. Lần này tôi tới tìm anh là để tạm biệt. Tôi không định đến khu an toàn, bạn gái của tôi đi lạc, tôi phải tìm cô ấy."
"Tha thứ cho sự mạo muội của tôi, bạn gái của cậu cũng học ở đại học Vân Thành à?" Thấy Kỳ Xán gật đầu, đội trưởng Tần trầm mặc nửa ngày rồi nói: "Nếu như cậu không thể tìm thấy bạn gái cậu trong những người sống sót, vậy cũng chỉ có hai khả năng, hoặc là bạn gái cậu đã không có ở đây, hoặc là cô ấy đã biến thành zombie."
Kỳ Xán phản ứng vô cùng bình tĩnh, nói: "Tôi biết."
"Cậu biết mà vẫn tìm à?"
Nhắc tới Tân Đàm, trên khuôn mặt hơi tái của Kỳ Xán khẽ nở nụ cười: "Tôi cũng đâu thể bỏ rơi cô ấy."
Kỳ Xán kiên quyết, đội trưởng Tần cũng không tiện nói gì nữa. Anh ta đưa khẩu súng kia cho Kỳ Xán, còn chuẩn bị cho anh một ít vật tư, sau đó đội trưởng Tần dẫn đoàn người rời đi đại học Vân Thành. Nhưng điều khiến Kỳ Xán bất ngờ là Thẩm Ưu cũng không lựa chọn đi theo đoàn người tới khu an toàn, mà cũng muốn tiến vào khu thất thủ.
Đối mặt với thắc mắc của Kỳ Xán, Thẩm Ưu chỉ cười, nói một cách hời hợt: "Nhà tôi ở trong khu thất thủ, dù thế nào tôi cũng phải về nhà một chuyến. Hơn nữa tốt xấu gì Tân Đàm cũng gọi tôi là anh, làm anh trai, tôi nên đi tìm nó."
"Đàm Đàm có tôi là đủ rồi." Không biết Kỳ Xán nghĩ tới điều gì, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng: "Cậu tìm người nhà của cậu, tôi tìm Đàm Đàm của tôi, chúng ta lẫn nhau không liên quan."
Thẩm Ưu nghe ra ý từ chối rõ ràng trong lời của Kỳ Xán thì cũng không thèm để ý, chỉ khẽ gật đầu với anh, nói: "Sau này sẽ gặp lại."
Hai người đi về hai phương hướng ngược nhau.
Thấy bên ngoài đại học Vân Thành đã không còn ai khác, binh sĩ phụ trách kích nổ thuốc nổ không chút do dự ấn công tắc, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, zombie ở bờ bên kia cầu Khóa đều duỗi dài cổ tò mò nhìn sang.
Kỳ Xán đứng ngoài phạm vi nổ của đại học Vân Thành, nhìn ngôi trường sừng sững trăm năm này biến thành một mảnh phế tích, tro bụi đầy đất, còn có thi thể zombie thiếu cánh tay cụt chân, một đống đổ nát.
Trong lòng Kỳ Xán chợt cảm thấy đau buồn, anh thu tầm mắt lại, lựa chọn đi về phía cầu Khóa.
Ngay từ đầu cầu Khóa cũng không gọi là cầu Khóa, về sau các đôi tình nhân trong làng đại học đều thích treo một đôi khóa tình yêu lên trên lưới sắt hai bên cầu, từ đó cây cầu này mới được gọi là cầu Khóa, cũng được gọi là cầu tình yêu.
Kỳ Xán cũng từng treo một đôi khóa tình yêu lên trên cầu Khóa cùng với Tân Đàm. Nhưng giờ phút này cầu Khóa bị phá hỏng, chỉ có một vài chiếc khóa hỏng cháy đen bị nổ rơi xuống đất, thậm chí cả tên bên trên cũng không nhìn rõ được.
...
Bởi vì tiếng nổ ở đại học Vân Thành thật sự quá kinh người, ngay cả Tân Đàm đang buồn ngủ cũng bị giật mình. Lúc Tân Đàm tỉnh lại, cô đang trôi lơ lửng trên mặt nước, dòng nước tuôn trào đẩy cô lên bờ.
Thật ra đêm qua Tân Đàm có nghe thấy tiếng gọi của Kỳ Xán, nhưng cô còn chưa kịp làm ra phản ứng đã đạp hụt một bước rồi rơi vào trong nước. Cô không biết bơi, nhưng trong khoảng thời gian cô chưa kịp phản ứng cơ thể vẫn thả lỏng như trước, cho nên cô dễ dàng nổi bồng bềnh trên mặt nước.
Đã không cần phải lo sẽ chìm xuống nước, trong thời gian ngắn cô cũng không thể quay về bờ. Tân Đàm nghĩ dù sao mình cũng không biết nên đi về đâu, dứt khoát để dòng nước quyết định, thế là thời gian dần trôi qua, cô ngủ quên mất.
Tân Đàm nhìn cảnh sắc vừa lạ lẫm vừa quen thuộc xung quanh, ngây ngốc nghĩ nước cũng không chảy xiết, hẳn là cô chưa trôi đi quá xa, nhưng chắc chắn là cách đại học Vân Thành một khoảng cách không gần.
Tân Đàm vươn hai tay bám lên bờ, nắm lấy một tảng đá, chậm rãi trèo lên. Cô đã ngâm mình trong nước quá lâu, toàn thân trương lên, khẳng định rất xấu.
Tân Đàm uể oải nghĩ, sau đó ủ rũ cúi đầu bắt đầu kiếm ăn. Cũng là đến lúc kiếm cơm cô mới muộn màng nhớ ra, tối hôm qua cô và Úc Gia Trí đã lạc khỏi nhau.
Thật ra thất tán với tên lảm nhảm kia cũng không sao cả, quan trọng là ba lô mà Hà Xuất Vân cho cô đang ở chỗ Úc Gia Trí. Tân Đàm chán nản nghĩ, nếu như cô không đưa ba lô cho anh ta thì tốt rồi, hiện tại cô đang chịu đói.
Tân Đàm đứng trên con đường. Quanh đây có không ít tiệm tạp hóa, hiện tại đồ ăn đều đã không ăn được nữa rồi, cô muốn tìm siêu thị nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
Đúng lúc này, Tân Đàm bỗng nghe thấy một tiếng gào chói tai truyền ra từ trong một cửa hàng trang sức. Cô tò mò đi qua đó nhìn, thấy là zombie đang bổ nhào lên cắn con người.
Cảm xúc trên mặt Tân Đàm không hề dao động, hiển nhiên cô càng cảm thấy hứng thú với những món trang sức rực rỡ muôn màu ở nơi này hơn. Cô cầm lấy một cái kẹp tóc nhỏ xinh xắn, đứng trước gương ướm thử lên tóc.
Thế nhưng sau khi Tân Đàm ngước mắt và trông thấy hình ảnh bản thân trong gương, chiếc kẹp tóc trên tay cô lập tức rơi xuống đất.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì biết mình không dễ nhìn nên cô vẫn luôn tránh nhìn vào gương, vừa rồi nhìn thấy mấy món trang sức nhỏ quá vui vẻ mà chợt quên mất.
Tân Đàm cúi đầu xuống, không nhìn vào cái gương toàn thân đó nữa.
Tiếng kêu thảm thiết bên tai nhỏ dần như sắp tắt, Tân Đàm nhìn trái nhìn phải, ngoảnh mặt làm ngơ. Sau đó cô nhìn thấy ở chỗ quầy thu ngân có đặt hai bình nước khoáng còn chưa mở nắp, bèn đi qua, vặn ra, cũng không uống mà nghiêm túc rửa sạch mặt và tay.
Sau khi cô sử dụng hết một bình nước xử lý bản thân sạch sẽ, thấy con zombie đã ăn no nê kia lảo đảo đi về phía cô.
Nhìn nó có vẻ là một cô gái trẻ tuổi, bởi vì nó giống Tân Đàm, có một mái tóc dài xinh đẹp. Nhưng lúc này mái tóc dài đó không được xử lý, rối bù, thậm chí bên trên còn có máu đông, thắt lại, bóng dầu một mảng.
"Đồ ăn! Ăn!" Zombie nhếch môi với Tân Đàm, răng nanh sắc nhọn, nó nhìn bình nước rỗng tuếch trong tay Tân Đàm, trong ánh mắt đầy vẻ mờ mịt.
"Cảm ơn, tôi không ăn."
Zombie nhìn cô đầy khó hiểu, nhưng giữ một động tác quá lâu khiến cổ của nó cứng đờ lại. Tân Đàm thấy vậy thì bước lên trước, cẩn thận chỉnh lại đầu cho nó.
"Đẹp." Zombie được chỉnh lại đầu, ánh mắt chuyển sang mái tóc dài đen nhánh mềm mại của Tân Đàm.
Tân Đàm rất thích được khen đẹp, cô hơi ngượng ngùng, sau đó nói: "Còn một bình nước nữa, có lẽ cô có thể sạch sẽ hơn một chút, xinh đẹp hơn một chút."
Zombie nói: "Được."
Hai mắt Tân Đàm hơi cong lên, nhưng khuôn mặt không cho phép cô làm ra quá nhiều biểu cảm. Cô vặn chai nước thứ hai ra, đổ vào hai tay zombie, bảo chính nó cọ rửa: "Trước khi ăn cơm phải rửa tay sạch sẽ nhé."
"Rửa sạch sẽ." Zombie lặp lại.
Sau khi rửa tay xong thì đến rửa mặt, nhưng rửa mặt xong thì đã không đủ nước nữa. Tân Đàm tìm được nhà vệ sinh phía sau cửa hàng trang sức, lấy được nước sạch ở đó.
Thời tiết hiện tại còn rất nóng bức, cho nên chẳng bao lâu tóc zombie đã khô. Nó đứng trước gương, nhìn mái tóc dài đen nhánh xõa tung sau lưng, đôi mắt trắng đục dần dần được ánh sáng thắp sáng.
Tân Đàm đứng ở một bên, chợt phát hiện những cái dây buộc tóc rực rỡ đủ màu sắc. Cô cầm lấy một cái dây buộc tóc màu đỏ có treo một quả dâu tây nhỏ, đi tới sau lưng zombie kia cẩn thận tết tóc cho nó.
Động tác của Tân Đàm rất vụng về, cũng rất chậm, tết tóc cũng không đẹp lắm, nhưng zombie vẫn nhìn chằm chằm vào gương đầy mong đợi. Giờ phút này zombie hung ác lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Không biết qua bao lâu, Tân Đàm tết cho nó một bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, vén ra trước ngực.
Zombie nhìn bản thân trong gương, trên mặt bỗng hiện lên nụ cười, nó tự nhủ, lại giống như đang nói với Tân Đàm: "Xinh đẹp."
"Đúng, xinh đẹp."
Đợi sau khi zombie nâng bím tóc rời đi, Tân Đàm lấy hết can đảm một lần nữa đứng trước gương. Tay cô chạm lên gương mặt bị thịt thối bao trùm, đôi mắt trắng đục càng có vẻ nổi bật, vào lúc cô lại định cúi đầu xuống, chợt nghĩ tới nụ cười trước khi rời đi trên mặt zombie kia.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy zombie cười.
Rất lâu sau đó, Tân Đàm chọn cho mình một cái dây buộc tóc có gắn những ngôi sao nhỏ, vén mái tóc dài xõa tung sau lưng lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ cũng không đẹp đẽ.
Cô đặt hai tay lên khóe môi, kéo khóe môi mình lên, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, sau đó tự nhủ: "Xinh đẹp."
Tân Đàm nghĩ, zombie cũng không sao, cô vẫn có thể hướng về cái đẹp như cũ.