Kỳ Xán mặc áo hoodie màu đỏ, đứng trên ban công phòng 604, lù lù không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào hình dáng tòa ký túc xá đối diện đang lộ ra trong bóng tối.
Từ Diệc Thù đi tới, trêu chọc anh: "Người anh em, cậu đứng ở đây bao lâu rồi, sắp thành hòn vọng thê rồi đấy."
"Tôi không nhìn thấy Đàm Đàm, nhưng tôi đứng ở chỗ này, có lẽ Đàm Đàm có thể trông thấy tôi."
Giọng Kỳ Xán kiên quyết, anh nói: "Đàm Đàm nhìn thấy tôi, nhất định là có thể yên tâm hơn một chút."
"Chờ trời sáng rồi chúng ta lao ra." Từ Diệc Thù vỗ lên vai Kỳ Xán, nói: "Tân Đàm thông minh lắm, chắc chắn là đang bình an chờ cậu."
"Ừ." Kỳ Xán nghĩ tới việc ngày mai là có thể nhìn thấy Tân Đàm, cuối cùng trên khuôn mặt căng thẳng suốt ba ngày cũng lộ ra ý cười.
Thế nhưng Kỳ Xán không biết, ở một nơi tối tăm, thiếu nữ đáng thương kia đã rơi từ trên lầu sáu xuống. Trên người cô chảy ra một lượng máu tươi lớn, nhuộm đỏ mặt đất, ngay cả nước đọng trên mặt đất cũng không thể rửa sạch chúng.
...
Trong nháy mắt, sắc trời sắp sáng. Bóng tối kéo dài suốt ba ngày cuối cùng cũng bị tia sáng nhạt đầu tiên của sáng sớm xé nát.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống trên mặt thiếu nữ đang nằm trong vũng máu, khiến cô chợt mở bừng đôi mắt trắng toát.
Đau, đau quá.
Sau khi Tân Đàm khôi phục ý thức, trong đầu cô chỉ còn lại một suy nghĩ này.
Cổ của cô suýt nữa bị Ngô Đan Đan cắn xuyên qua, sau đó lại ngã từ lầu sáu xuống. Cô đã không phân biệt được cơn đau dữ dội trong cơ thể rốt cuộc là do virus zombie đang tàn phá, hay là do ngã từ trên cao xuống.
"Mình nằm ở chỗ này suốt cả một buổi tối, nhưng mình còn chưa chết." Tân Đàm nằm trên mặt đất mở to đôi mắt trắng đục, cô nhẹ giọng nỉ non.
Tân Đàm thử bò từ dưới đất dậy, nhưng cô chỉ hơi động đậy mà xương cốt toàn thân đã giống như muốn vỡ ra. Cô mơ hồ nghĩ, cũng phải, cô ngã từ lầu sáu xuống cơ mà.
Cô lại ngơ ngác nằm một hồi, phát hiện cơn đau cũng không giảm bớt, bèn không nằm chờ chết nữa. Nếu như không nằm chờ chết, vậy thì hiện tại cô nên làm gì đây nhỉ?
Đầu óc Tân Đàm trở nên chậm lụt, thậm chí có thể nói là chẳng mấy nhanh nhẹn, cô chậm rãi suy nghĩ rất lâu, mới nói với bản thân: "Mình muốn đi tìm A Xán, anh ấy đang chờ mình."
Sau khi có mục tiêu, Tân Đàm ép bản thân cố gắng bò dậy khỏi mặt đất, sau đó kéo lê cơ thể đầy thương tích, thong thả đi về phía tòa nhà ký túc xá trước mặt.
Lúc ở ký túc xá Tân Đàm đi dép lê, mà khi cô bị nhốt ngoài ban công, không biết đôi dép lê đã bị cô đạp rơi từ lúc nào. Cô cũng chỉ có thể bước đi trên đôi chân trần, một bước một dấu chân, uốn lượn thành một vệt máu dài, bị nước đọng trên mặt đất làm phai nhạt.
Bởi vì cửa chính của tòa nhà ký túc xá trước mặt này nằm ở một bên khác, cho nên Tân Đàm phải vòng một vòng. Đầu óc chậm chạp của cô còn chưa nói cho cô, cô đã lây nhiễm virus zombie, thậm chí đã trở thành zombie. Cho nên cô còn đang lo lắng nếu như trên đường đi tìm Kỳ Xán, mình gặp phải zombie thì nên làm gì.
Chẳng mấy chốc Tân Đàm đã gặp phải đám zombie đang chậm chạp đi về phía tòa nhà kỳ túc xá, đa số chúng bị máu tươi và thịt thối bao lấy, trên người có vết thương máu thịt be bét, nhưng đang dần bị thịt thối che phủ. Thịt thối bắt đầu từ miệng vết thương, lan tràn toàn thân bằng một tốc độ rất chậm nhưng lại đủ để nhận ra.
Tân đàm hơi sợ hãi đám zombie xấu xí, cô đứng tại chỗ không dám nhúc nhích. Bởi vì vết thương trên người cô thật sự quá đau, căn bản là không chạy nhanh được, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở chỗ này.
Những con zombie kia ngơ ngác nhìn cô một cái rồi trầm giọng rống về phía cô.
Tân Đàm vốn định nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, hỏi sao bọn họ lại chào hỏi cô. Nhưng cô cảm thấy hình như xương cổ hơi cứng, nếu như cứ cố nghiêng đầu thì có thể sẽ bị trật khớp, cũng chỉ có thể đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Đám zombie đi ngang qua Tân Đàm, lần theo mùi máu thịt tươi mới từ từ đi xa.
Tân Đàm tiếp tục đi lên phía trước, một lúc lâu mới đi đến cửa chính của tòa nhà ký túc xá. Lớp cửa kính rắn chắc đã sớm bị zombie hợp sức va thành mảnh vỡ, Tân Đàm đi thẳng một mạch vào trong mà không gặp trở ngại gì.
Cô chậm rãi lên lầu, bên tai là vô số tiếng thét và kêu r3n, nương theo tiếng gầm rú của zombie, bọn họ gào tới gào lui, cũng chỉ có một ý... Không được chạy, cho tôi cắn một miếng, một miếng thật mà.
Khi Tân Đàm cố sức leo lên lầu hai, âm thanh bên tai càng lúc càng lớn, cô nhìn thấy vô số zombie đang quanh quẩn trong hành lang.
Tân Đàm tò mò xuyên qua hành lang, mỗi một cánh cửa ký túc xá đều mở ra, có con người, có zombie, có máu tươi, có thi thể, mặt đất bừa bộn. Những cảnh tượng vốn nên khiến nội tâm cô cảm thấy khó chịu, ánh vào trong đôi mắt trắng đục của cô, đều biến thành bĩnh tĩnh và nhợt nhạt, không cách nào khiến nỗi lòng cô dao động dù chỉ một chút, thậm chí cô còn cảm thấy hơi đói bụng.
Sau khi đi đến một đầu khác của hành lang, đập vào mắt cô là một đoạn cầu thang khác dẫn lên trên lầu, đây là cầu thang gần phòng ký túc xá cuối cùng ở lầu một nhất.
Tân Đàm chậm rãi leo cầu thang, trên đường cô gặp một nam sinh đang hốt hoảng chạy xuống lầu, cậu ta trông thấy cô thì hai chân nhũn ra, té ngã trên mặt đất.
"Cậu đang sợ tôi à?" Tân Đàm tò mò hỏi, cô chưa ý thức được, giọng của mình đã biến thành tiếng gào rống của zombie.
Tân Đàm run rẩy vươn tay, có lòng tốt muốn đỡ cậu ta dậy.
Nam sinh đau xót kêu một tiếng, sợ đến mức trực tiếp lăn xuống lầu.
Tân Đàm mặc kệ cậu ta, tiếp tục chậm rãi leo cầu thang. Trên đường cô gặp được con người, cũng gặp phải zombie, người trước sợ cô đến tè ra quần, loài sau nhiệt tình mời cô cùng hưởng bữa tiệc lớn.
Đầu óc bị virus xâm lấn của Tân Đàm còn chưa phản ứng lại được, cô chỉ muốn tìm Kỳ Xán. Mặc dù hiện tại cô rất đói, nhưng cô phải cùng hưởng bữa tiệc lớn với Kỳ Xán.
Kỳ Xán, Kỳ Xán.
Anh là động lực để cô kéo thân thể đau đớn khôn nguôi tiến lên, cũng là dũng khí để cô vượt qua nỗi sợ trong lòng.
...
Vào lúc Tân Đàm đang gian nan leo cầu thang, trên cầu thang ở một bên khác của tòa nhà ký túc xá, đám Kỳ Xán đang cầm bóng rổ bóng bàn bóng đá, và nồi chén gáo bồn dung dịch tẩy rửa trong ký túc xá, dùng đủ loại vũ khí lung tung để chạy trốn.
Bọn họ bị nhốt trong ký túc xá ba ngày, thức ăn nước uống đã sớm hết sạch, không dễ dàng gì mới mưa tạnh trời trong, đương nhiên là họ phải lao ra.
Ở lại nơi này chỉ có một con đường chết, chỉ có rời khỏi tòa nhà ký túc bị zombie chiếm cứ này, mới có cơ hội sống sót... đây là suy nghĩ của đa số mọi người.
Kỳ Xán cầm theo một quả bóng rổ được bọc bởi một lớp lưới, thấy zombie là nện, phần lớn thời gian anh đều chạy ở đằng trước nhất, zombie động tác chậm chạp căn bản không bắt kịp anh.
Sau khi trải qua vất vả mới chạy ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Kỳ Xán lập tức không chút suy nghĩ chạy về phía tòa nhà ký túc xá nữ.
Có nam sinh không hiểu hỏi: "Anh em, cậu chạy sang ký túc xá nữ làm gì? Loại thời điểm này hẳn nên chạy ra khỏi trường chứ!"
"Đương nhiên là vì bọn tôi muốn cứu người rồi! Hiện tại chúng ta đã trốn ra ngoài, cũng có lực lượng có thể đối phó với zombie, tất nhiên không thể khoanh tay bỏ mặc bọn họ!" Từ Diệc Thù hiên ngang lẫm liệt nói: "Muốn xông vào cùng bọn tôi thì mau lên!"
Tình huống trong tòa nhà ký túc xá này rõ ràng là nghiêm trọng hơn bên đám Kỳ Xán rất nhiều, số người bị lây nhiễm virus biến thành zombie cũng nhiều hơn. Nhưng vẫn có nữ sinh không từ bỏ, nghiêng ngả lảo đảo chạy từ trên lầu xuống, thậm chí ở phòng ký túc xá mấy tầng thấp còn có nữ sinh trực tiếp bện ga giường, vỏ chăn thành dây thừng rồi trèo từ ban công xuống.
Không liên quan gì tới giới tính, phần lớn mọi người đều chưa từng từ bỏ bản thân trong lúc nguy nan, cho đến một giây cuối cùng, cũng kiên trì từ đầu đến cuối.
Trong tòa nhà ký túc xá có một vài phòng vẫn đang đóng chặt cửa, không biết bên trong là người hay zombie. Nhưng những điều này cũng chưa từng khiến Kỳ Xán dừng bước, anh vọt thẳng lên lầu sáu. Tốp năm tốp ba zombie đang lượn lờ trên hành lang, vừa nhìn thấy anh, chúng lập tức lao tới.
Kỳ Xán vừa tránh né zombie, vừa hô to về phía phòng 614: "Đàm Đàm, mình đến rồi! Cậu có nghe thấy tiếng của mình không?"
Lúc này ba cậu bạn cùng phòng khác của Kỳ Xán cũng vọt lên, cùng đối phó zombie với anh, thậm chí còn có nữ sinh đang trốn trong phòng ngủ cũng xách ghế ra hỗ trợ.
Nhiều người lực lượng lớn, chẳng mấy chốc mà zombie trên hành lang gần như đã bị giết sạch. Lúc này, cửa phòng 614 mở ra một khe nhỏ, Tôn Lộ lo lắng hoảng sợ nhìn ra ngoài, sau đó vui mừng quá đỗi.
"Được cứu, được cứu rồi! Zombie đã chết hết rồi!"
Kỳ Xán lao tới, đẩy cửa ra, hình bóng ba cô bạn cùng phòng của Tân Đàm đập vào mắt anh. Anh nhìn xung quanh. nhưng không thấy tung tích của Tân Đàm.
Sắc mặt Kỳ Xán lập tức trở nên khó coi, anh hỏi người đã thu dọn đồ đạc đang cố chen lên trước nhất muốn lao ra ngoài là Tôn Lộ: "Đàm Đàm đâu?"
"Kỳ, Kỳ Xán..." Tôn Lộ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt né tránh: "Tôi… tôi không biết, cậu đừng cản tôi, tôi muốn đi ra ngoài!"
Chu Ngữ Tư cũng nhân cơ hội chạy ra ngoài theo Tôn Lộ, chỉ có Thẩm Thanh Dung đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.
Kỳ Xán lại run giọng hỏi một lần nữa: "Đàm Đàm đâu?"
"Xin... xin lỗi!" Thẩm Thanh Dung bỗng nhiên bật khóc, cô ấy vừa hoảng vừa sợ: "Đàm Đàm bị zombie cắn, sau đó rơi từ trên ban công xuống!"
Vào thời điểm Kỳ Xán không nhìn thấy Tân Đàm trong phòng 614, trong lòng anh đã có linh cảm không lành. Giờ phút này linh cảm đó được chứng thực, anh lập tức ngây ra tại chỗ. Sau đó, anh nhanh chân lao ra ban công, nhìn xuống dưới lầu.
Ngoài vũng nước đọng nhuốm máu ra, dưới đó không có gì khác. Kỳ Xán mừng rỡ như điên lẩm bẩm: "Còn sống, chắc chắn Đàm Đàm vẫn còn sống."
Thẩm Thanh Dung khóc ròng nói: "Cậu ấy lây nhiễm virus zombie, có khác gì chết đâu..."
Từ Diệc Thù nắm lấy Thẩm Thanh Dung kéo ra ngoài, không cho cô ấy tiếp tục k1ch thích Kỳ Xán.
Hai mắt Kỳ Xán trống rỗng đứng một lúc lâu, lúc anh xoay người, lập tức nhìn thấy một dấu tay máu nho nhỏ, không hoàn chỉnh trên cửa kính.
Anh ngồi xổm xuống trước cửa kính, sau đó giơ tay ấn lên một dấu tay máu tương đối hoàn chỉnh, dường như đang cố gắng cảm nhận độ ấm Tân Đàm từng để lại một cách vô ích.
Kỳ Xán lại nhìn quanh bốn phía, một mảnh hỗn độn, đôi dép lê màu trắng của Tân Đàm tùy ý rơi trên mặt đất, trừ cái đó ra, trên mặt đất còn có dấu chân máu còn chưa bị nước đọng rửa trôi.
Nó thuộc về Tân Đàm.
Kỳ Xán nhắm chặt mắt lại, cảm thấy hốc mắt chua xót khôn nguôi. Dường như anh có thể thông qua những dấu vết này, cảm nhận được khi đó Tân Đàm đã tuyệt vọng thế nào.
Cô lây nhiễm virus zombie, bị bạn cùng phòng nhốt ngoài cửa, cô đội mưa, một lần lại một lần dùng tay vỗ lên cửa kính kêu cứu, một lần lại một lần bước đi trên đôi chân trần, máu tươi chảy đầy đất, thứ bị mang đi chính là hi vọng và mạng sống của cô. Có lẽ cô còn sẽ nhìn về phía đối diện, chờ mong anh xuất hiện, mà anh lại bị nhốt trong ký túc xá, ngay cả việc ôm cô một cái cũng không làm được.
Kỳ Xán hít sâu một hơi, mở bừng đôi mắt đỏ lòm, nhặt đôi dép lê Tân Đàm làm rơi lên, nghiêm túc đặt nó xuống trước giường cô. Màn giường cô mở ra, đệm chăn được gấp gọn gàng, điện thoại lẳng lặng nằm trên gối đầu.
Kỳ Xán cầm lấy điện thoại của Tân Đàm, anh biết mật khẩu của cô, có thể trực tiếp mở khóa điện thoại cô. Sau khi mở điện thoại của Tân Đàm ra, Kỳ Xán nhìn thấy hai tin nhắn mà Tân Đàm không gửi đi được kia, cùng với dòng chữ bị cô gõ vào khung chat nhưng không ấn gửi đi, "mình sợ lắm".
Sao có thể không sợ cơ chứ? Tân Đàm sợ tối, sợ sấm chớp, sợ trời mưa, mà trong thời tiết như vậy, cô bị nhốt ngoài ban công, cô đơn chịu đựng tuyệt vọng.
Kỳ Xán cất điện thoại của Tân Đàm vào trong túi, sau đó sắp xếp những món đồ bừa bộn trên mặt bàn của cô lại một cách ngay ngắn.
Giường ngủ của Tân Đàm sạch sẽ, bàn đọc sách gọn gàng, Kỳ Xán nhìn những thứ này, hoảng hốt cho rằng cô vẫn còn ở đó.
Mà tiếng gầm rú thi thoảng lại truyền tới của zombie kéo Kỳ Xán ra khỏi ảo tưởng không thực tế... Tân Đàm không có ở đây, cô lây nhiễm virus zombie, không biết tung tích.
"Đàm Đàm, Đàm Đàm… mình tới tìm cậu rồi."
Nhưng không thấy cậu đâu nữa.
Thậm chí Kỳ Xán còn không biết nên đi đâu để tìm cô, anh càng không biết, anh tìm thấy có phải là... thi thể lạnh lẽo, thối rữa của Tân Đàm hay không.
Kỳ Xán nhìn chằm chằm ra ngoài ban công, dường như anh đang nhìn thấy Tân Đàm từng tuyệt vọng gõ cửa bước qua bước lại ở đó. Vành mắt anh đỏ bừng, từng giọt nước mắt nóng bỏng nặng trĩu trượt xuống, rơi xuống vũng máu trên mặt đất, bị máu tươi nhuộm thành nước mắt máu.
Đàm Đàm, chờ mình, mình sẽ tìm cậu, vẫn luôn tìm cậu.