"Tiểu Tĩnh, cám ơn em đã tin tưởng anh." Hạ Phong vô cùng trịnh trọng nói cám ơn với cô khi xe dừng trước nhà trọ của Ái Tĩnh.
"Tin tưởng cái gì?" Ái Tĩnh không hiểu lời nói không đầu không đuôi của anh từ đâu mà đến.
Tại sao anh đột nhiên cám ơn cô?
"Anh nói là… chuyện của Ngải Lâm." Hạ Phong có chút cà lăm, giải thích khó khăn chuyện vợ trước cứ dây dưa.
"Không cần nói, em không muốn biết." Ái Tĩnh quả quyết cự tuyệt.
"Hả?" Hạ Phong kinh ngạc nhìn cô.
"Tình sử phong lưu của anh nhiều đến chính anh cũng không nhớ được. Người phụ nữ kia chỉ là vừa vặn đã kết hôn với anh, em không muốn biết những chuyện không liên quan tới em." Ái Tĩnh nhàn nhạt trần thuật, thái độ lạnh lùng, giống như chưa từng có quan hệ gì tới người đàn ông trước mặt này.
Hạ Phong rùng mình một cái, đột nhiên nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô.
"Em là đặc biệt! Anh sẽ không quên em!" Giống như loại biểu thị công khai, anh nói rõ ràng cho Ái Tĩnh, hy vọng có thể làm cô an long.
Nói còn chưa dứt lời, mặt Hạ Phong của đột nhiên nhận một cái tát, không nặng cũng không nhẹ, nhưng mà âm thanh đặc biệt lanh lảnh vẫn còn vang vọng giữa hai người.
"Em. . . . . ." Anh nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn không hiểu.
"Cái tên lường gạt này! Anh từ đầu tới đuôi cũng không nhận ra em!" Mắt Ái Tĩnh đầy nước, “Anh không cần tới tìm em nữa!"
"Tiểu Tĩnh. . . . . ." Chuyện gì đã xảy ra?
"Anh đối với bạn gái giống như giấy vệ sinh, dùng qua liền ném, đuổi kịp liền quên. Anh vẫn giống y như trước, vui vui vẻ vẻ mà quên mất em. Em cũng sẽ tuyệt đối không quấn lấy anh, gây cho anh nhiều phiền phức nữa! Tạm biệt!"
Nhìn cái bóng lưng cô đơn đó, Hạ Phong cảm thấy như cô đang khóc.
Ái Tĩnh kiên trì không quay đầu lại. Cô tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết chuyện anh đã quên. Cô muốn anh tự mình nhớ lại. Mà cô, Cầu Ái Tĩnh, đời này có một đoạn tình yêu duy nhất, cô có thể tự tay chặt đứt, không cần phải có bất kỳ dã tâm gì đối với Hạ Phong.