Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày

Chương 57: - Bạn Gái Cũ Nằm Cũng Trúng Đạn (6)



Mọi chuyện như mẹ Tiết dự đoán, Tiết Thiệu và Lâm Lang chia tay.


Kết quả này làm những người cạnh họ giật mình.


Nghe nói vị Thái Tử thề phải làm học sinh gương mẫu kia lại thói cũ nảy mầm, đi theo một đám bạn bè khắp nơi lêu lỏng. Cậu ta say mê đua xe, ban đêm lại tới quán bar săn diễm, đêm ngày điên đảo, mười phần hoang đường hơn trước kia.


Mà Lâm Lang......


Uhm, cô đang ngắm soái ca.


Dáng người thon gầy cao lớn, khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt, tựa như vương tước trong kỷ trung cổ.


Khăn quàng cổ màu nâu nhạt che đi chiếc cằm tinh xảo của chàng trai, hắn ta đẩy đẩy mắt kính, mặt không cảm xúc nhìn đối phương, "Hôm nay cô hẹn tôi tới, đừng nói là lãng phí thời gian để ngắm tôi thôi?"


Mười ngón tay mảnh khảnh của cô gái đan vào nhau, lười biếng chống lên chiếc cằm, nghiêng đầu cười khẽ, "Tiết đại thiếu hình như thiếu tự tin với mị lực của mình rồi, ngắm anh thì sao coi là lãng phí thời gian được?" Chỉ có mỹ thực và sắc đẹp, nếu như cô phụ thì quá đáng tiếc.


Lâm Lang chỉ lo thưởng thức đối phương, lại đã quên bản thân cũng là người trong tranh.


Cô để một đầu tóc dài như vẩy mực, những chiếc tua màu tím khói ghim bên tai, đung đưa rũ xuống đầu vai trắng nõn, hoàn mỹ tựa như đứa con cưng của thần.


Có một số người, trong xương cốt nhuộm dần ra phong hoa, thắng qua bản thân tuyệt sắc mỹ mạo.


Tiết Thận rũ mắt, "Xin lỗi, tôi còn có việc bận, không thể cùng Hứa tiểu thư nói chuyện nhân sinh."


Nói xong dứt khoát đứng dậy, xách theo cặp sách rời đi, không lưu tình chút nào.


Ha hả, thật là một người lãnh khốc vô tình, cũng không biết lúc trước là ai cưỡng hôn cô?


Lâm Lang chậm rãi uống một ngụm trà sữa, "Không nói chuyện nhân sinh, nói về Trương tiểu thư thì sao?"


Người vừa đi qua dừng lại một chút.


Người đàn ông hít sâu một hơi, xoay người ngồi lại, ánh mắt tối tăm như mực, "Cô muốn nói gì?"


"Tôi có một cách có thể làm Trương Manh Manh khăng khăng một mực yêu anh, muốn nghe không?" Cô gái cười với hắn, đôi mắt cong thành vầng trăng non nhợt nhạt quấn quanh nước xuân ôn hoà.


Mỗi khi làm chuyện xấu, nụ cười của Lâm Lang luôn ngọt ngào gấp trăm lần so với bình thường.


Có điều định lực của Tiết Thận rất mạnh, sau khi hơi hoảng thần, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.


"Tại sao lại muốn giúp tôi?" Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Lâm Lang, hắn cũng không giống tên ngốc Tiết Thiệu, bị lời ngon tiếng ngọt của cô làm choáng đầu óc.


Mà ngược lại, hắn cho rằng Lâm Lang là một phần tử nguy hiểm không hơn không kém. Sắc đẹp và trí tuệ nếu có thể đồng thời triển lộ trên người một cô gái, lực sát thương có thể nghĩ. Bất quá Tiết Thận hắn lăn lê bò lết trên thương trường nhiều năm như vậy, còn không đến mức bị một tiểu cô nương đùa bỡn.


"Bởi vì anh đẹp trai, tôi thích anh." Lâm Lang cười ngâm ngâm.


"Cảm ơn đã khen, nhưng tôi sẽ không thích cô."


Tiết Thận sắc mặt đạm nhiên, loại kịch bản này vô dụng với hắn.


"Phải không? Anh cứ chắc chắn có thể quản được tâm của mình?" Chị gái xấu xa nói với ý vị thâm trường.


Cô cười rộ lên thật là quá chướng mắt, Tiết Thận ánh mắt lạnh băng, "Cô rốt cuộc có cách gì? Đừng có vòng vo với tôi."


"Vậy anh lại gần, tôi nói cho mình anh nghe." Lâm Lang hơi nâng cằm.


Người đàn ông nhấp môi không nói.


"Xuy --"


Lâm Lang cười, môi đỏ gợi lên vô cùng mê người.


"Sao vậy, một người đàn ông như anh còn sợ bị tôi ăn à?"


Tiết Thận "a" một tiếng, đáy mắt tràn ngập lãnh khốc, "Hứa Lâm Lang, tôi khuyên cô tốt nhất không chơi chiêu trò gì."


Chậc, nam phụ thâm tình này quá phiền phức.


Lại bày sắc mặt cho chị xem, tin hay không khiến anh quỳ xuống hát bài 'chinh phục'?


"Vậy anh có muốn nghe hay không?" Lâm Lang cũng bày ra dáng vẻ không kiên nhẫn, "Muốn nghe thì thò lỗ tai lại đây."


Tiết Thận liếc cô một cái rồi làm theo.


"Cách này chính là......"


Hơi thở ấm áp của cô gái xẹt qua vành tai, Tiết Thận căng chặt da đầu nghe xong, cuối cùng cười lạnh một tiếng, "Độc nhất lòng dạ đàn bà."


"Không phải còn có một câu sao, vô độc bất trượng phu, anh nhìn đi, chúng ta chính là trời sinh một cặp."


Cô thì thầm bên tai hắn, giọng nói uyển chuyển kia vô cớ mê người.


Tiết Thận cúi đầu, thì thấy hàng lông mi thon dài như cánh bướm của đối phương, tựa như nếu nhẹ nhàng nâng lên cũng sải cánh bay mất.


Vừa lúc cô chuyển tầm mắt, đối diện với đôi mắt của người đàn ông.


Nhìn quanh rực rỡ, liễm diễm đa tình.


Đàm phán, đạt thành.


-


Ăn xong bữa tiệc lớn, Tiết Thận trực tiếp lái xe đưa người trở về.


"Ngủ ngon, Tiết tiên sinh của tôi."


Lâm Lang mang theo ý cười rời đi, bóng hình mảnh khảnh ẩn trong bóng đêm có một vẻ đẹp tùy ý.


Tiết Thận nhìn trong chốc lát, thẳng đến khi cô vào ký túc xá mới xoay người rời đi.


Đẩy cửa, ba đôi mắt trong ký túc xá như có như không quan sát cô.


Lâm Lang làm như không phát hiện, thu dọn quần áo đi tắm rửa.


Trước kia Lâm Lang cả ngày cùng Tiết Thiệu ra vào có đôi, bạn cùng phòng ghen ghét đến phát cuồng, bây giờ đã nửa tháng cũng không thấy bóng dáng cậu ta đâu, lời đồn Trương Manh Manh là bạn gái mới lại đang ồn ào náo động, cho rằng Lâm Lang bị vứt bỏ, nên một đám vô cùng vui sướng khi người gặp hoạ.


"Đã nói hoa đẹp cũng tàn, làm người ấy hả, cũng không cần quá cao điệu, bằng không quả báo tới cũng nhanh." Nữ sinh đung đưa ngón tay sang quý mới vừa làm móng, nghiêng mắt nhìn Lâm Lang vừa đi ra từ phòng tắm.


Cô để mặt mộc, tóc dài xoã trên vai, đang cầm khăn lông lau tóc.


Một động tác bình thường đối với con gái, nhưng cô lại làm thật bắt mắt, thực xinh đẹp, ngón tay xanh nhạt tinh tế chải vuốt tóc đẹp nồng đậm toả sáng. Đây là thói quen của Lâm Lang.


Thân thể tóc da đều là do cha mẹ ban tặng, nên cô luôn luôn coi trọng.


Có điều nữ sinh kia cảm thấy hết sức chướng mắt, cảm thấy cô chỉ lau tóc mà cũng làm ra vẻ, lẩm bẩm nói, "Cũng đâu có đàn ông coi, giả bộ cái gì."


Hai nữ sinh đối diện cũng cười.


Không nghĩ tới khi các cô vừa dứt lời, thì một giọng nói dễ nghe của con trai từ ngoài cửa cất lên.


"Chào cậu, tôi tìm Hứa Lâm Lang."


Mấy ngày gần đây đều rất ẩm thấp, nên ký túc xá nữ để cửa thông gió, không nghĩ tới mỗi tiếng nói mỗi hành động khi các cô chèn ép Lâm Lang đều bị nam sinh tuấn tú này nhìn thấy!


Mấy bạn nữ xấu hổ vô cùng, liều mạng dựng lỗ tai muốn nghe góc tường. Từ khi nào mà Hứa Lâm Lang lại quen biết một vị công tử phong lưu nhiều tiền? Tại sao các cô lại không có vận tốt như vậy?


Người tới là vị bất cần đời Hoa thiếu, nhìn Lâm Lang mặc áo ngủ, thì nhanh chóng kêu cô đổi thành một bộ vận động thoải mái.


"Đã trễ thế này, có chuyện gì?"


Trong lòng Lâm Lang biết việc này có liên quan tới Tiết Thiệu, có thể làm Hoa thiếu sắc mặt ngưng trọng, cũng chỉ có người chơi với hắn từ nhỏ tới lớn như cậu ta.


Cơ hội tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng của cô nữa.


"Đám khốn kia xúi A Thiệu hút ma túy."


Hoa thiếu ném xuống một quả bom cỡ lớn.


Không ngờ đối phương cũng chưa nâng mí mắt, chỉ "oh" một tiếng.


"Tại sao cô lại lạnh nhạt như vậy, nếu A Thiệu mà hút thì cả đời cậu ta đều mất đấy! Cô còn có tim hay không?" Hoa thiếu chán nản, bọn họ là con cháu trong đại gia tộc, từ nhỏ được trưởng bối ân cần dạy bảo, thứ như ma túy, tuyệt đối không thể dính vào.


Lâm Lang cảm thấy buồn bực, làm sao cái nồi này lại tới lượt cô cõng rồi?


"Đám công tử mấy người thật sự quá kỳ lạ, hồi trước lúc tôi và Tiết Thiệu còn ở bên nhau, động một chút là gây chuyện ngáng chân tôi, cảm thấy tôi dơ, nghèo hèn rẻ mạt, chỉ là món đồ chơi không xứng với Thái Tử gia tôn quý của mấy người. Cho nên một bên thân thiết gọi tôi là chị dâu, một bên lại xúi giục mấy cô gái ái mộ Tiết Thiệu tới chà đạp tôi, muốn nhìn một tiết mục xé bức xuất sắc."


"Chờ tới lúc Thái Tử gia coi trọng tôi rồi, thì mấy người lại sợ hãi đồ chơi xoay người làm chủ nhân, làm mất đi địa vị của mấy người, nên hợp tác với mẹ của Tiết Thiệu dùng tiền vũ nhục tôi, tựa như tống cổ một con đi*m. Sao? Mấy người là người, còn những người bình dân như bọn tôi chỉ là giẻ lau, dùng xong là ném?"


Khoé miệng cô hơi cong, cười vô cùng ngọt ngào, lại là thuốc độc chí mạng.


Cũng may cô có lợi thế, kinh doanh thế cục không kém, bằng không chỉ có kết cục như Hứa Lâm Lang, bị vệ sĩ của Tiết gia đánh ngất sau đó vứt bỏ ở quán bar, lại bị mấy người đàn ông xa lạ cướp đi trong sạch, lưu lạc đến mức trở thành 'người phụ nữ phóng đãng' bị người người thoá mạ.


Khuôn mặt tuấn tú của Hoa thiếu nghẹn tới đỏ bừng, há miệng muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại trầm mặc.


"Thực xin lỗi, lúc trước là tôi không đúng, nhưng tôi cầu xin cô......"


"Cầu xin cô đi cứu A Thiệu......"


Lâm Lang mỉm cười, chính là muốn cậu cầu tôi mới được!


Tiểu tiện nhân!


-


Màn đêm lặng lẽ buông xuống, ánh sáng rực rỡ lên đèn, trong hội sở "Tuý Mộng", một đám công tử mặc quần áo xa xỉ đang tiến hành một trận cuồng hoan đến rùng mình.


Cả nam lẫn nữ vẻ mặt phấn khởi, trên mặt bàn đặt một bình thủy tinh chứa những tinh thể trong suốt, ánh lửa bật lên, bọn họ say mê mút vào cái ống, tựa như tới được thiên đường vô ưu vô lự.


Không cưỡng lại được cơn nghiện, nhóm nam nữ vuốt ve lẫn nhau, phát ra từng tiếng tấm tắc.


Trương Manh Manh trông thấy bọn họ điên cuồng như thế thì vô cùng sợ hãi, cô ta biết rõ bên trong chiếc bình chứa thứ gì. Da đầu cô ta tê dại, muốn thoát khỏi đây, nhưng hai chân tựa như rót chì, nửa bước cũng đi không được.


Cả đời cô ta đều chưa từng đến một nơi tráng lệ huy hoàng như vậy, khi đám công tử kia gọi cô ta là chị dâu, cả người cô ta bay bổng, cảm nhận được sự vui thích xưa nay chưa từng có, nhóm bạn cùng phòng cũng hâm mộ đố kỵ cô ta.


"Chị dâu, tại sao lại không chơi? Chẳng lẽ ngại thằng em này chuẩn bị quà không tốt? Thứ đồ chơi này chính là nhập khẩu từ nước ngoài, hơn bên ngoài rất nhiều lần!" Thanh niên bên cạnh cợt nhả, nhưng trong mắt lại là ý cười uy hiếp.


Chị dâu cái gì, bất quá chỉ là một thứ hàng giả mà thôi, hắn đã sớm điều tra chi tiết về nha đầu này, cáu giận cô ta không rên một tiếng nhận lấy quà tặng của mình, lại một cái hôn cũng không cho, làm như mình là trinh nữ thánh khiết, nếu không phải Tiết Thiệu che chở cô ta, sao bây giờ cô ta có thể nguyên vẹn đứng ở chỗ này? Vậy mà còn bày đặt bày ra dáng vẻ thanh tao không gần nước bùn, cô ta coi bản thân là ai?


Trương Manh Manh bị ánh mắt của hắn doạ sợ, lại cầu cứu nhìn về phía Tiết Thiệu đang nhắm hai mắt.


Nhưng đối phương không để ý tới cô ta.


Trong tiếng người ồn ào, ma xui quỷ khiến, cô ta hút một ngụm, một cảm giác thoải mái lan toả khắp người.


Nghe nói thứ này vô cùng quý, hút một ngụm cũng trị giá tới vài vạn.


Nam nữ chung quanh hôn nhau thắm thiết, cô ta cảm thấy thân thể dần dần nóng lên, đôi mắt ngập nước, không nhịn được đi đến dựa vào người Tiết Thiệu.


Cái mùi dầu mỡ này khiến Tiết Thiệu nhíu mày, cậu muốn đẩy ra, thình lình thấy cửa phòng mở, gia hoả khiến cậu ngày đêm nhớ thương cứ như thế xuất hiện trước mắt!


Cậu giận dỗi ôm lấy Trương Manh Manh, khiêu khích nhìn cô.


Cô không để ý tới tôi, nhưng tiểu gia chỉ cần ngoắc tay là có hàng đống phụ nữ tự đưa mình tới cửa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.