Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày

Chương 59



Mưa càng lúc càng lớn, phía chân trời môt mảnh đen kịt, tựa như muốn bao trùm toàn bộ thế giới.


Kiến trúc nơi xa mơ hồ không rõ.


Lâm Lang đứng trên quốc lộ bắt một chiếc taxi, mở cửa xe ra.


"Sư phụ, phiền anh đi......"


"Phanh!"


Cửa xe ầm ầm đóng lại.


Chiếc dù bị gió thổi bay ra xa.


Lâm Lang lảo đảo bước chân, thiếu chút nữa không đứng vững.


Ngay sau đó, có người ôm chặt cô từ phía sau.


Nước mưa lạnh băng ướt đẫm quần áo.


Nhưng cơ thể lại nóng bỏng kinh người.


Cô nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt.


"Cậu không nên đến đây." Cô rũ mi mắt.


Cánh tay bên hông nổi gân xanh, rồi lại sợ làm cô bị thương, nên đành buông lỏng.


"Anh biết." Cậu nhẹ nhàng mà nói.


Biết, không có nghĩa là có thể làm được.


Cậu đã đánh giá cao sự nhẫn nại của mình.


Tiết Thiệu cúi đầu, đem mặt chôn sâu vào hõm vai cô gái.


Nước mắt ấm áp chảy xuống ngực.


"Nếu, anh đã không còn là thiếu gia của Tiết gia, không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn......"


"Hai bàn tay trắng......"


"Em...... có còn cần anh nữa không?"


Có cần, một người vô dụng, cái gì cũng không có như anh nữa không?


Lâm Lang xoay người.


Bàn tay lạnh lẽo tức khắc bưng kín mắt cô.


Cậu trai khàn khàn mà nói, "Đừng nhìn, dáng vẻ bây giờ của anh rất xấu."


Cũng không biết là làm sao, tựa như sau khi gặp được cô, bản thân càng ngày càng thích khóc, vị đại thiếu gia hành sự bừa bãi hồi trước, bây giờ chính cậu cũng cảm thấy xa lạ.


Thật là...... tệ quá mà.


Trầm mặc một lát, Lâm Lang nhẹ nhàng kéo tay cậu xuống.


Cậu cúi đầu, tóc ướt che khuất đôi mắt, không nhìn rõ được vẻ mặt.


Ngón tay trắng nhạt nhẹ nhàng vuốt qua tóc mái của cậu.


Khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên dưới sự xối rửa của cơn mưa càng thêm tái nhợt, ngay cả cánh môi đỏ tươi đều tái đi. Trên hàng mi thon dài dính lên bọt nước, nhẹ run một cái, từng giọt lăn xuống lòng bàn tay cô.


Yếu ớt, bất an, kinh hoàng.


Viền mắt cậu ta đỏ ửng nhìn cô, nỗ lực muốn nâng khoé miệng, lại phát hiện phí công.


"Có phải anh rất đáng ghét lắm đúng không?"


"Tại sao lại nói thế?" Cô ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ như sứ trắng dưới màn mưa càng thêm thanh diễm.


"Anh cái gì cũng không biết, còn xấu tính, tính tình ác liệt, bây giờ ngay cả ưu điểm duy nhất cũng không còn." Cậu tự giễu mà nói, "Nhưng cho dù đã thành như vậy, con cóc ghẻ là anh còn muốn ăn thịt thiên nga, không hề tự mình hiểu lấy chút nào."


Lâm Lang cười khẽ, "Em chưa thấy có con cóc ghẻ nào đáng yêu đến vậy bao giờ."


Làm sao bây giờ đây, lòng tự trọng của thiếu gia sắp bị cô đả kích nhiều lần mà rớt mất rồi.


Cậu ta bây giờ, mẫn cảm lại hèn mọn.


Thật cẩn thận muốn tới gần cô, lại sợ bị chán ghét.


Thật là vật nhỏ đáng thương mà.


"Vậy, anh muốn đi theo em không?"


Tay cô vuốt ve mặt cậu, thật lạnh, lại có chút đau.


"Muốn."


Ai bảo anh, chỉ còn lại mình em.


Tròng mắt ngấn nước của thiếu niên phản ra dáng vẻ của cô gái.


Mày tựa như núi, môi như bôi son.


Hơi mỉm cười một chút cũng như ánh trăng sáng tỏ.


Đây là người trong lòng của cậu.


Là mối tình đầu thuở mười tám.


Là người khi vừa nhớ tới lòng liền sẽ đau.


Cậu bại trận, thật sự bại rồi.


Thiếu gia từ từ nâng tay đặt lên mu bàn tay của cô, rồi nhắm mắt lại.


Chân trời cắn nuốt một tia sáng cuối cùng.


Bóng hình tuấn tú của thiếu niên dần dần trở nên đen nhánh, thấy không rõ.


Cứ như vậy đi, dắt anh đi.


Anh giao cái thằng ngốc nghếch này lại cho em.


Xin em nhất định, phải đối xử tốt với cậu ta.


Có thể cậu ta có chút vụng về, bởi vì rất nhiều chuyện sẽ phải học lại lần nữa, cho nên, cho cậu ta thêm chút thời gian được chứ?


Từ trước đến giờ cậu ta không phải là một đứa trẻ thông minh, cũng không biết phải làm sao để khiến người khác vui vẻ, có khi còn thích mạnh miệng, luôn nói những lời độc ác để đả thương người khác, nhưng như vậy cũng không phải là không thích em.


Chỉ là không biết biểu đạt ra sao, mới có thể làm em vui vẻ.


Càng thích em, mới có ý nghĩ dùng những hành động ấu trĩ để khiến em chú ý.


Nhưng càng làm, thì mọi chuyện càng hỏng bét.


Cho nên, thật xin lỗi, xin em chờ cậu ta thêm một chút.


Một ngày nào đó, cậu ta sẽ trưởng thành, sẽ bình tĩnh, lý trí, thành thục, sẽ biết thích một người, thì phải cất giữ cô ấy trong ngực, hôn cô ấy, nâng cô ấy trên tay của mình.


Mà hiện giờ, cho phép anh non nớt đi.


Anh đảm bảo, sẽ vì em mà chân chính trưởng thành.


Rồi đến thay em che mưa chắn gió.


Từ nay về sau, thiếu gia chưa từng trở về nhà họ Tiết.


Thời gian sau khi tan học, cậu bắt đầu đi làm thêm, rửa bát, giao cơm hộp, nỗ lực duy trì chi phí sinh hoạt của hai người. Cậu ta thậm chí buông bỏ dáng người, chủ động lấy lòng dì bán hoa dưới lầu, khi mua hoa cứ quấn lấy đòi giảm giá.


Rốt cuộc, cậu đã có thể chịu ăn loại cơm hộp rẻ tiền nhất, lại không thể làm Lâm Lang của cậu chịu khổ một li.


Đám bạn bè đều cho rằng cậu ta điên rồi.


Vì một cô gái, thế nhưng vứt bỏ thân phận Thái Tử gia!


Còn bắt đầu làm mấy việc nặng mà trước kia cậu ta khinh thường nhất!


"A Thiệu, quay về đi, bác trai bác gái đều đang chờ cậu."


Hoa thiếu giật giật khoé miệng, hắn thật sự không có cách nào tin được người đang cầm túi nilon giá rẻ trước mắt chính là Tiết Thiệu.


Hai người họ là mặc chung một cái quần lớn lên, tiểu bá vương tùy ý làm bậy này hắn ta hiểu rõ hơn ai hết, nếu như dám làm cậu ta khó chịu một chút thôi, cũng đảm bảo hôm sau sẽ khiến người đó khóc thảm đến kêu cha gọi mẹ.


Nhưng bây giờ thì sao?


Cậu ta cam tâm tình nguyện vì một người mà ngã vào bụi bặm.


Hoa thiếu thực hoảng sợ, hắn cảm thấy A Thiệu nhất định là bị quỷ ám!


Cần phải tìm một đại sư đi chiêu hồn lại cho cậu ta mới được!


"Là bạn, thì cậu đừng nói lời này nữa."


Ánh mắt Tiết Thiệu trầm tĩnh, suy nghĩ vô cùng rõ ràng, "Tuy rằng tôi không còn là người thừa kế, nhưng cha mẹ vẫn luôn là cha mẹ của tôi, tôi vẫn sẽ hiếu thuận với họ. Nhưng còn Lâm Lang, chỉ cần tôi buông tay một chút, lùi một bước, thì bọn tôi sẽ không còn khả năng nào nữa."


"Chỉ cần nghĩ tới phải tách khỏi cô ấy, trong lòng sẽ khổ sở, cũng không có cách nào hô hấp."


Vẻ mặt Hoa thiếu hoảng sợ, người này vẫn là Tiết Thiệu mà hắn quen biết sao?


Hắn nghe xong cũng nổi lên da gà rồi này!


"Vừa nhìn là biết chú chưa bao giờ đàng hoàng nói chuyện yêu đương, thì chú biết cái gì."


Thiếu gia liếc xéo hắn một cái, trần trụi khinh thường.


Hoa thiếu: "......"


Lần đầu tiên trong đời hắn bị người bạn thiếu chỉ số thông minh này dỗi tới mức không còn gì để nói.


Chỉ là......


Hình như cũng có chút hâm mộ.


Hắn nhìn cô gái tóc đen kia mỉm cười nhào lên sau lưng Tiết Thiệu, đáy mắt cô như muốn làm tan vỡ một hồ ảnh xuân, mưa bụi mông lung, đẹp đến mức làm tim người ta nhanh đập.


Không thể phủ nhận, lực hấp dẫn của Lâm Lang đối với hắn vẫn rất chí mạng.


Một cô gái xảo quyệt như hồ ly, luôn khiến người ta muốn chinh phục.


Nhưng hắn biết rõ, người này là độc, không thể dính vào.


Xem đi, Tiết Thiệu tiểu bá vương này còn không phải bại rồi à?


"Ui, cuối cùng cũng tìm thấy đứa nhóc đi lạc nhà ta rồi! Nhanh, lại đây hôn chị một cái!"


Lỗ tai Tiết Thiệu có chút nóng lên, nhỏ giọng nhắc nhở, "Ở đây có người."


Người này luôn chẳng phân biệt trường hợp loạn hôn loạn sờ, quá làm người ta ngượng ngùng.


"Có người? Ai đâu?"


Lâm Lang căn bản không nhận ra Hoa thiếu đang đội mũ lưỡi trai, còn tưởng rằng là người qua đường.


Thằng nhóc này luôn dễ thẹn thùng như vậy thì làm sao bây giờ?


Cô duỗi tay cầm đi một gói khoai tây chiên trên kệ hàng, che bên mặt hai người, sảng khoái hôn một cái, lại rất xấu tính không chịu lau đi dấu son môi.


"Ok, hôm nay thưởng cho đấy, chị đây đói bụng rồi, anh chạy về nhà nấu cơm cho em ăn nhanh!" Mười ngón tay đan vào nhau, Lâm Lang kéo cậu rời đi.


Tiết Thiệu chỉ đành quay đầu lại cho Hoa thiếu một ánh mắt, ý bảo lần sau lại nói.


Hoa thiếu tháo xuống nón đen, vẫy tay với cậu, rồi nhìn thật lâu, thẳng đến hình bóng của hai người họ biến mất ở quầy, lúc này hắn mới xoay người rời đi.


Trong lòng vẫn cứ nghĩ, đường đường là thiếu gia lại trở thành ông chồng làm bếp, đúng là quá sa sút rồi.


Cũng không biết tại sao, Hoa thiếu đột nhiên muốn hút một điếu thuốc.


Đưa tay vào túi lục lọi thật lâu, không có.


Sau đó hắn mới nhớ tới một chuyện.


Từ sau khi vị tiểu bá vương kia nói chuyện yêu đương, thuốc lá và rượu không dám chạm vào, mỗi lần Lâm Lang tới tụ hội đều phải thanh trừng trước tiên, khiến đám đàn em bọn họ khổ không nói nổi.


Dần dà, Hoa thiếu cũng lười mang theo thuốc lá, dù sao mang theo cũng không được dùng, còn chiếm chỗ.


Hắn cũng bất tri bất giác mà nghiện ít đi.


Người kia, thật là đáng sợ.


Hắn cảm thán như thế, lần đầu tiên để tài xế lái xe đưa về nhà, phá lệ không đi ngủ ở bên ngoài.


Hắn vừa về đến nhà, một cuộc điện thoại từ điện thoại cá nhân gọi đến.


Giọng nói bên kia có chút hoảng loạn, "Hoa thiếu, chú có biết mần cá như thế nào không? Ê khốn, mày đừng có nhảy lung tung, có tin tiểu gia chụp chết mày không! Đậu phộng đậu phộng, quần áo của tao! A a a, tiểu gia giết mày!!"


Giọng nói bén nhọn đâm thủng màng tai.


Hoa thiếu xoa xoa lỗ tai vừa bị tàn phá, "Chú thân là một đại thiếu gia, mười ngón tay chưa từng dính nước xuân, đâu có biết mần đâu, lại mua cá làm gì! Tui nói trước, cẩn thận đừng băm nát mười ngón tay!"


"Ai bảo nàng dâu thích ăn!"


Cậu ta vô cùng uất ức mà nói, "Cô ấy nói nếu anh đây không làm được, sẽ đánh vào mông tui, dữ lắm."


"......"


Mẹ nó, vô cớ lại bị nhét một chén cẩu lương!


Hoa thiếu tuy tức giận, nhưng không thể không kiềm chế, đi học tập dì đầu bếp một chút.


Kết quả chứng minh, hắn có thiên phú đầu bếp hơn so với cái thằng khốn nạn kia, bản thân cũng có thể lưu loát giết vài con cá, vậy mà tên kia thật sự băm hết đầu ngón tay của mình!


Hoa thiếu cũng thật chịu phục!


Nhưng đến khi trò chuyện buổi tối, người này tựa như thằng say mà cứ lảm nhài lảm nhảm, nói vị kia nhà cậu ta yêu thương cậu ta như nào như nào, các loại phương thức khen ngợi khiến hắn nghe thôi cũng trợn trắng mắt, nhịn không được muốn dỗi cậu ta.


"Tôi nói, Tiết Thiệu, không phải là chú nằm dưới đấy chứ?"


Đối phương thực khả nghi mà trầm mặc một lúc, lập tức cáu lên.


"Ha? Chú đang đùa cái moé gì vậy, ông đây sao có thể là người nằm dưới! Chú phải rõ ràng, cô ấy nghe lời tôi, cái gì cũng nghe theo tôi hết!"


"Oh? Phải không?"


Hoa thiếu nhướng mày, giọng điệu nghi ngờ rõ ràng.


"Tất nhiên rồi, anh lừa chú bao giờ!" Thiếu gia hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói tiếp, "Anh cho chú biết, mỗi lần anh về tới nhà, cô ấy đều đứng ở cửa nghênh đón anh, lấy dép lê cho anh, cởi bỏ quần áo blabla......"


"Tiểu Tiết Tử, lại đây nhặt cái remote cho em."


"Dạ vâng, Thái Hậu nương nương."


Hoa thiếu: "......"


Thiếu gia tiết tháo của chú đâu rồi?


Không nghĩ tới chú là cái dạng yêu diễm tiện hàng như này!


Về sau đi ra ngoài làm phiền đừng nói chú quen tôi, cảm ơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.