Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày

Chương 97



Thiên Quốc Bắc Cảnh là nơi giam giữ và lưu đày tội nhân, cũng là tử địa bị Thần quên lãng, trong gió mơ hồ truyền đến tiếng kêu thê lương.


Michael nhìn bóng người gầy gò phía trước, vết máu trên váy đã sớm đọng lại, vẻ mặt nàng cũng mất đi độ ấm.


Theo lý mà nói, vừa rồi chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, tuy rằng Elizabeth điện hạ uy hiếp Thánh Tử, tuy nhiên cũng không tạo thành thương tổn gì, ngược lại bản thân còn mình đầy thương tích. Theo như sự sủng ái của Thần đối với Điện hạ trước kia, dưới sự triệt tiêu lẫn nhau giữa hai mặt đối lập này, kỳ thật nàng ấy không cần đến Bắc Cảnh —— một nơi tràn ngập tử khí như vậy.


Nhưng Điện hạ là người kiêu ngạo như thế, sao lại có thể chịu được sự không tín nhiệm của Thần?


Nàng tự nguyện lãnh phạt, một là đối Thánh Tử công đạo, hai là……


Quyết liệt với Thần.


Vẫn là lần đầu tiên hắn ta gặp được một Thiên sứ dám đối với Thần như vậy, cho dù là những kẻ phản Thần tội không thể tha, cũng luôn hướng đến vinh quang Thiên Quốc, khao khát thánh huy của Thần, thế nhưng nàng lại nói, không muốn gặp lại Thần.

Thần vậy mà cũng trầm mặc, mà không phải tức giận.


Điều này đủ để thuyết minh địa vị của Elizabeth điện hạ ở trong lòng Thần.


"A…"


Hắn ta nghe thấy một tiếng thở dài yếu ớt.


Thì ra là tuyết rơi.


Michael có chút kinh dị ngẩng đầu.


Tuy rằng Bắc Cảnh là chốn lưu đày, nhưng lại hiếm khi có tuyết rơi, suy cho cùng nó vẫn nằm trong Thiên Quốc, so với những vực sâu ma chướng kia, thời tiết ở đây vẫn rất 'nhân từ'.


Đây cũng là lần đầu tiên Michael nhìn thấy tuyết ở Bắc Cảnh.


Trông không khác gì tuyết thông thường.


Cũng trong suốt, thuần tịnh, xinh đẹp như nhau.


Điện hạ đi ở phía trước dừng lại bước chân, nàng duỗi tay hứng lấy một mảnh bông tuyết bay xuống.


Tiếng nói mơ hồ, như thể truyền đến từ cõi xa xăm.


"Michael, ngươi thích tuyết không?"


Nàng không dùng kính ngữ với hắn, nhưng hắn lại không muốn trách tội.


"Thích." Hắn không cần nghĩ ngợi. "Trừ những tai hoạ thời tiết không tốt kia ra, tuyết có lợi cho sự sinh trưởng của vạn vật, tinh lọc không khí, vô cùng hữu ích với chúng ta."


Lâm Lang bị câu trả lời có nề nếp của hắn làm nghẹn họng.


Thần linh ở Thiên Quốc có thiên tính tôn trọng sự lãng mạn xinh đẹp, nàng cho rằng đối phương sẽ nói tuyết thuần khiết vô hại, có khí khái ngạo nhân, như thế nàng mới có thể tiếp tục suất diễn bi tình của mình, không nghĩ tới hắn không làm theo lẽ thường.


Thiên sứ đứng đắn như vậy, nàng cũng gặp lần đầu.


Nàng nhịn không được cười.


Lúc này đến phiên đối phương trợn tròn mắt.


Hắn… nói cái gì rất buồn cười sao?


"Michael, ngươi thật là đáng yêu mà." Lâm Lang nghiêng đầu nói, vết máu bên má nàng được nước tuyết rửa sạch, hiện lên bọt nước long lanh.


Đáng yêu? Nói hắn?


Michael tiếp tục dại ra.


"Có điều ta không thích tuyết."


Nàng nâng mắt nhìn lên không trung mênh mông, hàng mi thon dài dính một ít tuyết, "Nó giấu đi tất cả dơ bẩn, tô son trát phấn cho những thứ xấu xa. Tuyết mà chúng ta nhìn thấy, đều chỉ là mặt ngoài mà Thần muốn chúng ta nhìn."


"Cho nên, ta không thích."


Nàng khép mở lòng bàn tay, dập nát đoá hoa tuyết bên trong.


Dòng nước lạnh băng từ khe hở ngón tay chảy ra.


Michael không nói gì.


"Khụ, khụ khụ ——"


Nàng bỗng nhiên ho khan, nắm lấy vạt áo trước ngực, bước chân cũng bắt đầu loạng choạng.


Hắn nhíu mày, cuối cùng quyết định bước nhanh lên trước, cởi áo choàng trên người mình ra, khoác lên vai Lâm Lang.


Đối phương kinh ngạc quay đầu lại, đôi mắt tựa như hắc ngọc.


"Thân thể của ngài quá yếu rồi, vẫn nên để ta ôm ngài đến nơi. Nếu Thần trách tội, Michael sẽ tự mình lãnh phạt."


"Michael điện hạ, chuyện này không thuộc phạm vi chức trách của ngươi, ngươi không cần vì ta mà làm đến mức này ——"


Nhưng nàng vẫn bị mạnh mẽ ôm lên.


Dung mạo của Michael tinh xảo khác thường, tóc dài màu đỏ tươi, mã não mang theo trang sức hoàng kim tinh mỹ.


Khí độ nổi bật, quang huy loá mắt.


Đôi đồng tử trầm tĩnh màu vàng kim của hắn nghiêm túc nhìn Lâm Lang, nói, "Đoạn đường này, hãy coi như là tạ lễ của ta." Rốt cuộc bó hoa kia, thật sự rất đẹp.


Lâm Lang cũng không từ chối nữa, tựa vào lòng Đại Thiên sứ trưởng nhắm mắt dưỡng thần.


Nàng lúc này vẫn bị thương rất nặng.


Cũng có thể nói đây là lần đầu từ khi nàng tiến vào nhiệm vụ.


Không hy sinh hài tử, không thể bắt được sói.


Để chế tạo ảo cảnh có thể lừa được Thần Phụ, Lâm Lang cơ hồ đã hao tốn toàn bộ lực lượng của mình, chế tạo một cấm trận thuộc về thượng cổ.


Kế hoạch rất thành công, Thần thật sự cho rằng nàng đã đọa thiên, có được Thần lực không gì sánh được, nên dễ dàng xử lý được Thánh Tử.


Bởi vậy, hắn ra tay còn nặng hơn Lâm Lang tưởng tượng.


Nếu không phải trong cơ thể nàng còn có một loại huyết thống khác, chỉ sợ đã hồn bay phách tán dưới Thánh quang.


Elizabeth sinh ra từ Thiên Trì, nàng được hoá sinh từ xương sườn của Lucifer, vốn dĩ cũng là Thiên sứ tóc vàng mắt vàng. Nhưng trước kia Lâm Lang có làm nữ chủ của một nhiệm vụ, Hi Hoà viễn cổ của thành phương Đông. Theo lời của Thần Mặt Trời, đồng dạng chấp chưởng thời gian, cũng là Thần chí cao vô thượng.


Từ phương diện này mà nói, Lâm Lang có huyết thống của thủy tổ, hiển nhiên vượt qua huyết thống thiên sứ của Elizabeth bản thể, thế nên từ lúc chào đời, nàng có tóc đen mắt đen khác với những Thiên sứ khác.


Cũng may Hi Hoa là Thần nữ, hơi thở thuần tịnh, ngay cả Thần cũng không thể nhìn ra manh mối, Thiên Trì lại là nơi thần thánh nhất, tà ám không có cách nào đến gần, lúc này mới tin nàng.


Có đôi khi Lâm Lang cũng cảm thấy rất hố người, thuộc tính của bản thân nàng quá mức bá đạo, nên sẽ ảnh hưởng đến thân thể mà nàng tiến vào, xuất hiện một số dị biến không lường trước được. Cũng may kỹ thuật diễn và chỉ số thông minh của nàng vẫn còn đủ dùng, không bị trở thành dị loại, cột lên giá chữ thập thiêu chết.


"Điện hạ, ngươi đang cười?"


Michael lơ đãng cúi đầu, thấy khoé miệng của nàng dường như cong lên.


"Đúng vậy, tuyết, đã ngừng rồi."


Giọng điệu nàng ôn nhu, dịu dàng lướt qua bên tai như tơ liễu.


Không cần nàng lo lắng, quân cờ đã tự động chui vào kịch bản của nàng.


Bản thân nàng là kẻ độc thủ sau màn, cảm giác thành tựu tràn đầy, sao có thể không vui?


-


Lucifer vì một chuyện quan trọng nên xuống hạ giới, chờ đến khi hắn trở lại Thiên Quốc, đột nhiên phát hiện Elizabeth biến mất, vội vàng điên cuồng tìm kiếm.


Michael vừa từ Bắc Cảnh trở về chứng kiến việc này, trên quần áo của hắn ta còn có vết máu Lâm Lang để lại, là bị dính khi hắn ta ôm nàng.


Lucifer đỏ mắt nắm lấy cổ áo hắn ta, "Nói, ngươi đã làm gì nàng?"


Thanh niên cao hơn Michael nửa cái đầu, như thể một toà núi nhỏ áp tới, tràn ngập hơi thở giương cung bạt kiếm.


Michael trầm mặc.


Hắn rất ít khi nhìn thấy vị Điện hạ tôn quý này thất thố như vậy, khuôn mặt tuấn mỹ che kín sương lạnh, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.


"Việc này Thần rõ ràng hơn ta."


Lucifer không chút do dự quay đầu đi ngay, trực tiếp giết đến Quang Minh điện, nhưng kết giới lần này giống như thiết kế chỉ nhằm vào hắn, hoa văn phức tạp tối nghĩa lập loè quang mang, chiếu sáng lên mặt hắn.


Thần không muốn gặp hắn.


Cũng không muốn giải thích chuyện về Elizabeth.


Lucifer đứng ở ngoài điện một lúc lâu, thẳng đến kiên nhẫn cạn sạch.


Đôi cánh kim sắc to lớn đột ngột mở ra, xẹt qua biển mây Thiên Quốc, đến hạ giới.


Hắn muốn tìm chân tướng mọi chuyện.


Cuối cùng hắn nghe được từ một tín đồ của Thần.


"Ngươi nói là… Elizabeth bị Thần lưu đày tới Bắc Cảnh?"


Trái tim của thanh niên nháy mắt chìm vào vực sâu lạnh lẽo.


Hắn căn bản không thể tưởng tượng Elizabeth ở nơi đó sẽ chịu đãi ngộ ra sao, màn đêm buông xuống, hắn đi vòng quanh Thiên Quốc, lẻ loi một mình lẻn vào Bắc Cảnh.


Bắc Cảnh vào đêm cũng cực kì hoang vắng, màn trời tối tăm không có một tia sáng, dày đặc mà âm trầm. Không khí tràn ngập hơi thở tuyệt vọng và máu tanh, tựa như bước vào một gian phòng rỉ sét mốc meo, làm người ta không khoẻ.


Lucifer thu hồi đôi cánh kim sắc, từng vong hồn trắng xoá đi qua đi lại. Gió nơi này, lạnh đến thấu xương.


Nàng có phải đã bị đông lạnh rồi không?


Bên trong một khóm bụi gai, hắn nhìn thấy thê tử.


Tóc dài đen nhánh hỗn độn quấn quanh cánh tay, nàng cuộn lại cơ thể nhỏ nhắn, chôn mặt ở đầu gối.


Hắn vừa định đi đến, kết quả chạm vào một lá chắn vô hình.


Không có cách nào đến gần.


Lấy năng lực của hắn đương nhiên có thể phá giải, nhưng khẳng định sẽ gây ra tiếng động. Chẳng qua nơi này là Thiên Quốc Bắc Cảnh, là nơi giam giữ phạm nhân, hắn lại trộm lẻn vào, cũng không thể kinh động người khác.


"Elizabeth." Hắn đứng tại chỗ, nhẹ nhàng gọi một tiếng.


Tứ chi đối phương cứng đờ, nhưng không ngẩng đầu.


"Là ta, trượng phu của nàng tới." Lucifer ôn nhu dỗ dành, giống như vô số lần dỗ nàng đi vào giấc ngủ, "Thân ái, ta tới, nàng hãy nhìn ta, nhìn ta một cái thôi, được không?"


"Ngươi trở về đi, chỗ này không hợp với ngươi." Nàng nói.


"Không gì gọi là có hợp hay không, nếu nàng đã ở chỗ này, ta thân là trượng phu, hiển nhiên phải ở bên nàng."


Không nghĩ tới Lucifer vừa nói xong, thân thể của nàng đột nhiên run lên kịch liệt.


"Elizabeth, nàng, nàng làm sao vậy? Có phải đau ở đâu rồi không? Này, nàng nói gì đi, đừng làm ta lo mà." Thanh niên theo bản năng muốn nhào lên, kết quả bị bắn ngược về phía sau vài bước, hắn không khỏi mắng một tiếng.


Nàng từ từ ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt, làm hắn vô cùng đau lòng


"Tại sao ngươi… lại tốt với ta như vậy?" Nàng nghẹn ngào lên tiếng, "Ta không đáng để ngươi làm thế, ngươi biết người ta thích vẫn luôn là Thần."


"Phải, ta biết."


"Vẫn luôn biết."


Hắn sửng sốt một chút, nhưng thật ra rất thong dong, "Nhưng lại còn cách nào khác đâu, ta chính là thích nàng."


Thích đôi mắt đen kia của nàng.


Thích cánh môi như hoa hồng của nàng.


Thích thái độ không nóng không lạnh của nàng đối với ta.


Thích hành động trẻ con ngày thường của nàng.


Ngay cả hiện giờ nàng khóc lóc xấu đến như vậy, ta vẫn cảm thấy tim mình đập không thôi.


Nếu… nàng cũng có một chút xíu thích ta, thì tốt rồi.


Thế nhưng Lâm Lang khóc càng thêm lợi hại.


"Cái tên khốn nhà ngươi!"


Lucifer trợn tròn mắt.


Hắn phỏng chừng là thiên thần thảm nhất Thiên Quốc đi, thật vất vả lấy hết can đảm thổ lộ lòng mình, còn bị người trong lòng mắng đến máu chó phun đầu.


"Được rồi được rồi, ta chính là tên khốn, là rùa đen, là trứng thúi, nàng, nàng đừng có khóc nữa mà."


Trước giờ Lâm Lang không khóc trước mặt hắn, Điện hạ có chút tay chân luống cuống, không biết làm sao để dỗ nàng vui vẻ.


Nàng thút thít trong chốc lát, sau đó lung lay đứng dậy.


Con ngươi Lucifer chuyển động theo bóng người của nàng, thẳng đến khi nàng đi đến trước mắt mình.


Hắn mới càng thêm nhìn rõ cặp mặt đã khóc sưng đỏ của nàng.


Cùng với… máu tươi khắp người.


Trong mắt thanh niên hiện lên một tia lệ khí khiến người ta sợ hãi.


"Thật xin lỗi."


Hắn nghe thấy nàng nhẹ nhàng mà nói, giơ tay lên, dán vào lá chắn trong suốt kia, dường như muốn chạm vào mặt hắn.


Lucifer cao hứng hỏng rồi.


Đây là lần đầu tiên nàng muốn chủ động tiếp cận hắn.


Chẳng sợ cho dù không chạm đến.


"Không có gì đâu."


Hắn cũng giơ bàn tay của mình lên, trùng khớp dán vào tay của nàng.


"Nàng chỉ cần biết, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng là được."


Lâm Lang cười, lại trêu cợt hắn, "Nếu ta không biết, thì ngươi sẽ không ở nữa sao? Điện hạ, thì ra ngươi nói nhiều như vậy, đều chỉ để dỗ ta mà thôi, căn bản không dụng tâm gì cả."


Lucifer: "…"


Năng lực xuyên tạc của nàng sao vẫn cứ nghịch thiên thế này?? Hả!? Là bị hắn chiều hư rồi sao??


Thôi kệ đi, dù sao đều là người một nhà, hắn ăn mệt một chút cũng không tính là gì.


Nàng cười cười, trong mắt lại mơ hồ ngấn lệ, "Nếu… nếu không có Thần thì tốt quá, như vậy, có lẽ ta đã thích…"


Giọng nói nhỏ dần, tiếng gió gào thét lấp mất lời nói của nàng.


Nhưng Lucifer lại nghe rất rõ ràng.


Nếu ——


Nếu giữa bọn họ không có Thần.


Lucifer cúi đầu nhìn nơi bàn tay hai người chạm nhau, như thể có thể cảm nhận được sự tinh tế mềm mại không xương.


Nàng là của hắn.


Vốn nên là của hắn.


Dòng máu Thánh thần, lại vang lên tiếng cười dữ tợn của ma quỷ.


Mà hắn… lại không muốn ngăn cản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.