Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Lâm Thư và Tống Sơ Minh đều là người chậm chạp, tiếp xúc thật lâu mới bắt đầu chính thức hẹn hò, mà
sau khi hẹn hò vẫn sống ở hai nơi.
Có đôi khi là bác sĩ Tống đến Xuân Thành tìm Lâm Thư, cũng có
đôi khi là Lâm Thư đến Cảnh Thị tìm bác sĩ Tống, Từ Vọng và Từ Nhất.
Tuy khoảng cách không xa,
nhưng về lâu về dài cứ tiếp tục thế này thì không được, yêu xa rất dễ gặp vấn đề.
Vì thế Từ Vọng rất gấp gáp.
Lục Bá An nói: “Là em buồn chán nên muốn cô ấy đến chơi với em mà thôi.”
Từ Vọng tức giận nhìn anh: “Anh nói bậy.”
Đúng là cô muốn Lâm Thư nhanh chóng gả đến đây, như vậy cô mới có thể thoải mái chơi với cô ấy như
trước đây, nhưng điều kiện tiên quyết chính là Lâm Thư và bác sĩ Tống có tình cảm với nhau.
Hôm nay, đúng lúc Lâm Thư từ Xuân Thành đến, Từ Vọng bèn rủ mọi người đến nhà ăn một bữa.
Đương
nhiên, cô không quên rủ thêm vợ chồng Thường Phong, cô vốn còn định rủ Ngô Trầm, nhưng có mặt Ngô
Trầm, thì chắc chắn Lục Bá An sẽ không vui.
Hai cục cưng được yêu thích nhất nhà, Từ Nhất và Gâu Gâu ra sân đón khách.
Bé chậm rãi dẫn chú chó
con đi quanh sân cỏ, thỉnh thoảng đi không
vững nên ngã xuống, nhưng lại lúc lắc đứng lên mà không cần ai đỡ.
Từ Vọng đang làm đồ ăn nhẹ trong bếp, thân là nữ chủ nhà, cô nghĩ mình phải tự làm vài món để bày
tỏ thành ý.
Cô chu đáo như thế là để cứu vãn danh tiếng không tốt của Lục Bá An.
Sau khi đặt bánh
quy vào lò nướng, cô mang một đôi găng tay siêu lớn, đứng chống nạnh trước Lục Bá An: “Mọi người
sắp đến rồi, anh ra cửa đón họ đi.”
Anh đang đọc sách, đáp lại mà không buồn ngước mắt lên: “Đây không phải là lần đầu tiên họ đến đây,
cần gì đón với chả tiếp.”
Cô càu nhàu: “May mà Nhất Nhất không giống anh.”
Thật may Từ Nhất là một cục cưng dễ thương, không phải là một mặt than nhỏ.
Từ Vọng gọi anh không được, bèn quay lại nhà bếp.
Một lúc sau, chủ nhà nhỏ Từ Nhất nắm tay Lâm Thư
đi vào với đôi chân ngắn của mình, khuôn mặt mũm mĩm của bé mang nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nói với
cha mẹ mình: “Xư Xư đến.”
“Lâm Thư Thư, cậu tới rồi, vào đây xem tớ làm bánh quy này.” Từ Vọng ló người ra khỏi bếp, trên
khuôn mặt chỉ thiếu điều viết: ‘Tớ rất giỏi, khen tớ đi.”
Lâm Thư dẫn Từ Nhất vào, Tống Sơ Minh đi phía sau giơ hộp quà trên tay lên, bước đến phía Lục Bá An
và ngồi xuống.
Lục Bá An bâng quơ nhìn anh ấy: “Khách sáo vậy.”
Mấy năm qua, chẳng khi nào anh ấy đến nhà anh mà mang những thứ này.
Tống Sơ Minh mỉm cười: “Lâm
Thư mua.” Giọng điệu rất bất lực, nhưng nghe kĩ hơn lại có một chút cưng chiều.
Trong bếp thỉnh thoảng truyền ra giọng nói của hai người phụ nữ.
Sau một lúc, Lục Bá An thấy Từ
Nhất đi ra, anh gọi con lại: “Từ Nhất, đến đây với cha.”
Từ Nhất chắp tay sau lưng đi tới, nhìn cha mình bằng ánh mắt ngây thơ trong sáng.
Lục Bá An thấy
đôi mắt đen láy của con trai đảo tới đảo lui, bèn trầm giọng nói: “Đưa tay ra đây.”
Từ Nhất nghiêng đầu, đưa một bàn tay mũm mĩm ra, non nớt nói: “Bàn tay này không có kẹo.”
“Tay kia.”
Bé cau mày, không tình nguyện đưa tay kia ra, ngoan ngoãn thú nhận: “Bàn tay này có kẹo.”
Bàn tay mũm mĩm của bé đang cầm một cây kẹo mút, không biết lấy từ đâu.
Lục Bá An lấy cây kẹo mút
từ tay con trai, giọng dịu lại, chậm rãi hỏi: “Ai cho con kẹo thế?”
Từ Nhất mím môi lắc đầu, có chút nghĩa khí: “Không thể nói được.”
“Được, cha biết rồi, nhưng hôm nay con không thể ăn kẹo nữa.” Anh không hỏi tiếp, chỉnh quần áo cho
con trai.
Cậu nhóc không biết đã ngã bao nhiêu lần, mà quần áo dính đầy cỏ.
Anh gọi bảo mẫu đến bảo
dì ấy thay quần áo cho bé.
Từ Nhất giật mình, ôm chân cha mình, bắt đầu giải thích: “Không phải ma ma cho, Nhất Nhất không có
xin ma ma.”
Trong mắt Tống Sơ Minh tràn ngập ý cười, còn chưa hỏi gì, mà nhóc con này đã khai hết.
Anh ấy kéo
Từ Nhất đến nhẹ nhàng dỗ dành: “Cha cháu sẽ không trách mẹ cháu đâu, nhưng cháu còn nhỏ, không thể
ăn quá nhiều kẹo.
Nếu cháu ăn quá nhiều thì sẽ bị sâu răng, răng của cháu sẽ đau đấy.”
Từ Nhất nhanh chóng che miệng lại, giọng nói bị bí trong tay: “Không xích (thích) đau.”
Từ Vọng trong bếp đang rình trộm bên ngoài vừa tức vừa buồn cười: “Nhóc con ngốc này, thật không
nên cho nó kẹo mà.”
Lâm Thư lặng lẽ nhìn Tống Sơ Minh ôm Từ Nhất dỗ dành mà ánh mắt chứa chan tình cảm.
Sau khi Từ Vọng
cười nhạo Từ Nhất là nhóc con ngốc nghếch, ngước lên thấy dáng vẻ này của Lâm Thư thì bĩu môi cười
trộm.
Hai người họ không ai giỏi thể hiện, vậy thì cô sẽ tiếp lửa cho họ.
Thường Phong khoan thai đến trễ, Ngô Diệu có thai, anh ấy lo lắng với mọi thứ, Đỡ cô ấy vào phòng
ngồi xuống, sau đó kéo Từ Nhất thao thao bất tuyệt: “Từ Nhất, trong bụng thím có một em bé, cháu
phải cẩn thận nhé, đừng va vào thím, biết không? Còn nữa, đừng chạy lung tung gần thím ấy, và phải
trông chừng Gâu Gâu của cháu nữa, đừng để nó đến gần làm thím ấy sợ nhé.”
Từ Nhất không hiểu lắm, nhưng Thường Phong nắm tay bé không cho bé đi.
Mãi đến khi mẹ bé ra gọi mọi
người vào ăn bé mới được giải cứu.
Từ Vọng nhìn thấy Ngô Diệu đang có thai, liên tục hứa với Thường Phong: “Yên tâm đi, sẽ không đụng
trúng bảo bối của cậu đâu.
Mấy con chó không được vào nhà, Nhất Nhất nhà tôi cũng chưa bao giờ chạy
lung tung.”
Từ Nhất cuối cùng cũng hiểu ra một chút, phối hợp gật đầu và nghiêm túc hứa: “Không chạy.”
Nhân lúc không ai chú ý, Từ Vọng ôm lấy Từ Nhất, thì thầm với Thường Phong: “Diễn hơi lố rồi.”
Hóa ra hai người họ đã bàn bạc với nhau trước, họ phải thể hiện hạnh phúc trước mặt Lâm Thư và bác
sĩ Tống, để hai người chưa kết hôn này thấy rằng việc kết hôn thật tốt biết bao, từ đó khơi gợi ý
định kết hôn trong họ, dụ dỗ họ sớm bước vào cánh cửa hôn nhân.
“Nhưng mà em không có diễn, bình thường bọn em luôn ân ái thế này.” Mặc dù Thường Phong rất nhiệt
tình, nhưng diễn không hay lắm.
Từ Vọng hơi ghét bỏ, chỉ là cô không thể tìm ai khác, nên đành để
anh ấy lên sàn.
Cô vỗ vai anh ấy, động viên: “Tém tém lại một chút đi, tốt nhất là khoe ân ái một cách kín đáo, để
mọi người tự nhìn ra điểm tốt đẹp, không cần nói nhiều, quan trọng là ánh mắt.” Cô nhấn mạnh lại:
“Ánh mắt, hiểu chứ?”
“Được, em biết rồi.” Thường Phong có hơi qua loa.
Anh ấy cảm thấy mình và Từ Vọng có cách diễn
không giống nhau, vì vậy quyết định làm theo cách của mình, bày tỏ cảm xúc thật của mình.
Vì cái gọi là ‘đại âm hi thanh, đại tượng vô hình’ và kỹ năng diễn xuất ở mức cao nhất là diễn mà
không diễn.
Chị dâu này còn kém anh ấy một bật.
(*đại âm hi thanh, đại tượng vô hình: âm thanh quá
lớn sẽ không nghe thấy, hình tượng quá lớn sẽ không trông thấy.)
Từ Nhất mờ mịt nhìn họ.
Bé không hiểu mẹ mình và chú Thường đang nói gì, chỉ thừa dịp mẹ không chú
ý, bỏ tay vào miệng ngậm.
Bữa ăn thế này không phải là lần đầu tiên, nên mọi người không hề gò bó.
Từ Vọng mỉm cười nhìn Lâm
Thư, Lâm Thư bị nhìn mà da đầu tê dại, mờ mịt không hiểu gì.
Từ Vọng cảm thấy thời cơ đã đến, nên bắt đầu diễn.
“Ông xã.” Cô đột nhiên gọi ông xã một cách ngọt
ngào.
Ánh mắt Lục Bá An quét qua, cô lập tức dịu dàng nói: “Em muốn ăn canh.” Ý tứ rất rõ ràng.
Lục Bá An nhìn sâu vào cô, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, múc canh cho cô.
Ban đầu Từ Vọng còn muốn tỏ vẻ vừa xấu hổ vừa hạnh phúc, nhưng khi thể hiện thì hơi giả tạo: “Cảm
ơn ông xã, anh thật tốt với em.”
Lâm Thư nhìn Từ Vọng với một biểu cảm khó nói.
Thường Phong thầm lắc đầu, không phải đã nói im lặng là cách diễn tốt nhất sao? Diễn xuất của chị
dâu thật đáng lo ngại, mình phải mang trách nhiệm nặng nề rồi.
Thường Phong lặng lẽ bóc vỏ tôm cho Ngô Diệu, rồi đặt vào bát cô ấy.
Không có nói to như Từ Vọng,
mà tự nhiên nói: “Em yêu, ăn nhiều một chút đi, bây giờ em không chỉ một người mà là hai người đó.”
Đoạn này có thể nói là không có vấn đề, nhưng sẽ tốt hơn nếu không có nửa câu sau.
Câu cuối có ý
khoe khoang quá phô trương và ám chỉ lộ liễu.
Tống Sơ Minh thản nhiên nhìn Thường Phong, đôi mắt
trở nên phức tạp.
Từ Vọng không hài lòng lắm, lại bắt đầu màn trình diễn của mình.
Hết người này đến người kia, một người cứ gọi ông xã như thể mất khả năng ăn uống, chỉ thiếu điều
đòi được đút đồ ăn tận miệng, một người mở miệng ra là cục cưng cục cưng, nhưng lại gắp toàn mấy
món không tốt cho phụ nữ có thai.
Lâm Thư không biết nên cảm thấy thế nào, chỉ thấy bàn ăn hôm nay náo nhiệt không gì bằng.
Chỉ có Từ
Nhất im lặng ngoan ngoãn tự ăn bằng cái muỗng nhỏ của mình, ăn ngon lành mà còn không quên cười với
cô ấy.
Có lẽ Tống Sơ Minh cũng cảm thấy chỉ có Từ Nhất là bình thường, hai người nhìn bé, rồi lại
mỉm cười với nhau.
Từ nhà Lục Bá An ra, Lâm Thư nói với Tống Sơ Minh: “Hôn nhân thật sự kỳ diệu nhỉ.”
Câu tiếp theo của cô ấy lại là: “Ngay cả khi một người trở nên ngu ngốc, thì người còn lại vẫn sẵn
sàng hợp tác.”
Lục Bá An và Ngô Diệu cũng thật vất vả, nhất là Lục Bá An khi đã không đen mặt ngay lúc đó.
Sau khi mọi người ra về, Từ Vọng như vừa hoàn thành một chuyện lớn.
Buổi tối trước khi đi ngủ còn
hỏi Lục Bá An: “Lục Bá An, anh nói xem bác sĩ Tống bao giờ mới cầu hôn Lâm Thư nhỉ?”
Lục Bá An kéo cô qua, nhẹ ôm vào lòng, thù thỉ bên tai cô: “Bây giờ gọi ông xã đi.”
Từ Vọng hơi ngại, có cảm giác mình vừa lợi dụng người ta xong thì liền ném qua một bên, hành vi
thật không có đạo đức, bèn ngọt ngào gọi ‘ông xã’ để bày tỏ tâm ý của mình.
Thực tế chứng minh, trước khi đi ngủ không thể mù quáng gọi ông xã, đời sống vợ chồng rất dễ sinh
ra lạc thú mới.
Sau đợt này không quá lâu, Tống Sơ Minh cầu hôn Lâm Thư.
Từ Vọng vô cùng vui vẻ, đập tay ăn mừng với Thường Phong, người đã rất nhiệt tình đóng góp trong vở
diễn này, cũng thừa nhận cố gắng của anh ấy.
Nhưng sự thật là sau đêm đó, Tống Sơ Minh đã gặp riêng
Lục Bá An.
Hai người uống trà với nhau một lúc lâu, từ cửa sổ phòng trà nhìn ra bên ngoài, những hàng liễu
trên bờ phản chiếu trên mặt hồ lấp lánh.
Tống Sơ Minh cảm thán: “Nói thật, tôi thật sự chưa từng tưởng tượng có một ngày cậu sẽ kết hôn và
có con.”
Có người ít nói là do không rõ biểu đạt, còn anh là không muốn biểu đạt, cũng không quan tâm người
khác nghĩ sao về mình.
Ai nói anh lạnh lùng, kiêu ngạo, vô tình hay sao cũng được, anh vẫn một mình
sống trong thế giới lạnh lùng của mình.
Lục Bá An chỉ hơi cong môi, không nói gì.
Tống Sơ Minh lại nói: “Hôm đó khi thấy cậu sửa sang quần áo cho Nhất Nhất, tự dưng tôi cũng rất
muốn kết hôn.” Chỉ hình ảnh bình thường như thế, lại khiến anh ấy ngưỡng mộ không thôi.
Lục Bá An nói: “Kết hôn chỉ là hình thức.
Hôn nhân và tình yêu cũng chỉ là hai cách nói, quan trọng
là đối phương.”
Tống Sơ Minh nở nụ cười, trong lòng đã xác định được đáp án..