Tiếp tân trông có vẻ xa lạ và cảnh giác với cô, khiến Đỗ Nhược cảm thấy khó giải thích được: "Mạnh Hề, cô không nhận ra tôi sao?" Nói đến "Nhận ra", Đỗ Nhược mới chợt nghĩ đến, có lẽ tiếp tân thực sự không "Nhận ra" cô nên cô vội vàng lấy thẻ vào cửa đưa cho cô ấy xem: "Tôi là Đỗ Nhược nè."
Tập đoàn đầu tư Nam Hưng chiếm hai tầng trong tòa văn phòng này, khi đi thang máy phải quẹt thẻ mới có thể vào được, hiếm khi có người một mình trà trộn vào cho nên lễ tân mới nghi ngờ và cảnh giác.
"Cô nói cô là Đỗ Nhược sao?" Vẻ mặt của tiếp tân Mạnh Hề tỏ ra không thể tin nổi, đợi đến khi đối phương lấy thẻ vào cửa, phía trên thực sự là có ảnh và tên của Đỗ Nhược nhưng cô ấy vẫn không dám tin tưởng hoàn toàn: "Đây không phải là thẻ do cô nhặt được đấy chứ?"
Mạnh Hề vừa nghi ngờ vừa so sánh người thật với ảnh, khi đối chiếu cẩn thận thì đúng là nhìn ra được có rất nhiều điểm giống nhau. Đây là lý do tại sao trước đây khi nhìn thấy cô gái này, cô lại cảm thấy quen mắt đến vậy. Đỗ Nhược khi trang điểm và lúc để mặt mộc đúng là khác nhau cả vạn dặm.
"Thực sự là cô." Mặc dù lý trí nói với cô rằng cô gái dễ thương trước mặt mình chính là thư ký Đỗ xinh đẹp trong ấn tượng nhưng Mạnh Hề vẫn cảm thấy khó tin: "Cô vào đây ký tên trước đi." Cô luôn luôn làm việc cẩn thận, Đỗ Nhược không phải người ngoài mà là thư ký của tổng giám đốc, nếu như tùy tiện để một người có ngoại hình giống như cô ấy đi vào, nhân cơ hội đánh cắp bất kỳ tài liệu hoặc bí mật nào của công ty thì cô sẽ phải gánh trách nhiệm rất lớn. Mặc dù công ty của bọn họ có lẽ cũng không có bí mật nào đáng để người ta quan tâm.
Đỗ Nhược đành phải đi theo Mạnh Hề đến quầy lễ tân và ấn ngón trỏ vào máy bấm vân tay.
Việc nhân viên trong công ty quẹt thẻ thay cho nhau là rất nghiêm trọng, để thực hiện nghiêm kỷ luật chấm công, bộ phận hành chính đã đặc biệt mua máy chấm công bằng vân tay. Việc thống kê chấm công hàng tháng cũng chủ yếu dựa trên máy chấm công bằng vân tay này là chính.
Khi tên của Đỗ Nhược hiển thị trên máy, Mạnh Hề mới không còn nghi ngờ nữa: "Xin lỗi Đỗ Nhược, tôi chỉ là có thói quen cẩn thận thôi."
"Không sao đâu, đấy là việc của cô mà." Đỗ Nhược không để ý cười cười, xoay người định đi đến cửa, quẹo trái, vào phòng vệ sinh thay quần áo thì Mạnh Hề lại gọi cô lại một lần nữa: "Đỗ Nhược, cô đi đâu vậy? Chị Giai Vũ bảo tôi nếu như nhìn thấy cô thì nhắn cô nhanh đi lên, tổng giám đốc đến rồi."
Đỗ Nhược dừng lại: "Tổng giám đốc đến sớm như vậy sao?"
"Ừm, không biết vì sao hôm nay ông ấy lại đến sớm hơn một giờ so với bình thường. Ôi trời? Bây giờ, rốt cuộc cô đang mặc cái gì vậy?" Tiếp tân không khỏi nhìn chằm chằm vào quần áo của Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược lúng túng cười một cái, ngượng ngùng kéo kéo vạt áo: "Ha ha, không có gì, cảm ơn, vậy tôi đi vào trước nhé."
Xem ra, Thẩm Phú Tư đang tìm gấp, Đỗ Nhược đành phải từ bỏ kế hoạch thay quần áo trước, che che giấu giấu bước một mạch đến phòng thư ký.
"Người vừa rồi là ai vậy?"
"Không biết, dường như chưa từng thấy qua, chắc là người mới."
"Cũng có thể, ngoại hình trông xinh thế nhưng quần áo mặc trên người lại chẳng hợp chút nào."
Khi Đỗ Nhược đi ngang qua khu vực làm việc, mọi người ở đây đang lén lút bàn tán xôn xao.
Sau khi Mạnh Hề thấy Đỗ Nhược đi khuất, cô lập tức ngồi vào trước máy tính bắt đầu nói chuyện phiếm với nhóm nhỏ của bọn họ trong bộ phận hành chính.
- Các người có biết tôi vừa nhìn thấy ai không?
- Ai vậy? Là soái ca hay là người đẹp?
- Là Đỗ Nhược!
- Cô nhìn thấy cô ta thì có cái gì mà kích động như vậy..
- Tôi nhìn thấy Đỗ Nhược không trang điểm, các người đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của Đỗ Nhược khi để mặt mộc chưa?
- Chưa.. Ngày nào mà cô ta không trang bị đầy đủ trước khi đi làm chứ, mỗi tiếng còn lại đi vào toilet dặm lại lớp trang điểm một lần nữa.
- Chẳng lẽ Đỗ Nhược không trang điểm không được đẹp sao? Khiến cô bị dọa à? Nghe nói, nhiều ngôi sao lớn có nhan sắc trên ảnh chụp và đời thực khác nhau một trời một vực, thì ra Đỗ Nhược cũng như vậy à? Ha ha.
- Không phải! Tôi nói cho các người biết, nhan sắc của Đỗ Nhược đúng là, đúng là..
- Đúng là đẹp đến nỗi người ta phải đứng hình à? Nhưng điều này cũng bình thường thôi. Dù sao cũng là người được tổng giám đốc chọn để làm bình hoa trang trí, nếu không có chút vốn liếng thì làm sao làm bình hoa được.
- Không phải! Thực là dễ thương đến chết mất, đôi mắt to tròn đáng yêu như một thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ truyện tranh vậy đó, hiểu không?
- Cô ngốc rồi hả! Đỗ Nhược kia mang dáng vẻ thật diêm dúa lòe loẹt lại đê tiện, dễ thương ở chỗ nào chứ?
- Nếu không tin thì các người tự đi xem đi, không biết hôm nay cô ấy bị cái gì lại không mặc trang phục công sở, mà trực tiếp mặc quần ống rộng và áo phông để đi làm.
- Vậy chúng ta mau tìm cơ hội đi xem một chút chứ?
- Tốt, tốt, tôi tò mò chết mất.
Sau đó, câu chuyện phiếm này đã truyền ra ngoài với tốc độ ánh sáng, chẳng mấy chốc, tất cả các phòng đều biết rằng: Hóa ra Đỗ Nhược là một cô gái rất đáng yêu.
"Thì ra cô bé vừa rồi mới đi ngang qua chính là thư ký Đỗ Nhược!"
"Cô cũng biết hả?"
"Thật là không thể tưởng tượng nổi!"
"Cô nghĩ thử xem, cô ấy không biết trang điểm hay là có vấn đề về thẩm mỹ, khiến cho gương mặt hoàn mỹ, thanh thoát như vậy trở thành phàm tục, bình thường như thế."
"Ai biết được."
Lúc Đỗ Nhược đến phòng thư ký, Bạch Giai Vũ đang bận rộn ở bàn làm việc. Sau khi thấy cô thì lập tức đứng dậy, đi tới ngăn cô lại: "Cô là ai?" Cô ấy nhíu mày, quan sát từ trên xuống dưới một lượt: "Thuộc bộ phận nào? Không biết nơi này không thể tùy tiện đi vào hay sao?"
Đỗ Nhược ão não không nói nên lời: "Giai Vũ, tôi là Đỗ Nhược, hôm nay tôi không trang điểm!"
"Đỗ Nhược sao?" Rõ ràng Bạch Giai Vũ cũng rất kinh ngạc.
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Bạch Giai Vũ nghi ngờ liếc nhìn cô một cái rồi chạy tới nghe điện thoại.