Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 2



"Khụ!" Cố Uyên giơ tay lên nắm thành nắm đấm, khẽ chạm vào môi, che kín khóe miệng không nhịn được nở nụ cười sâu xa. Chẳng qua là nghĩ đến lòng dạ tham lam rõ ràng như ban ngày của Đỗ Nhược, nụ cười lại thoáng chốc nhạt đi. Có điều là hôm nay dường như trên người Đỗ Nhược có nhiều thứ anh không nhìn rõ được, nghĩ đến đây, anh không khỏi đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng hơi có vẻ thực dụng kia một giây, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ khó hiểu.

"Đỗ Nhược, mắt cô bị sao vậy?" Sau khi nhận ra được Cố Uyên đang thất thần chú ý đến thư kí Đỗ Nhược, nhất thời Thẩm Phú Tư theo ánh mắt của Cố Uyên nhìn qua.

Thẩm Phú Tư cũng không biết thư kí mới của mình từng là bạn gái cũ của Cố Uyên. Thực ra mà nói, có rất ít người biết mối quan hệ giữa Đỗ Nhược và Cố Uyên, bởi vì thời gian hai người quen nhau quá ngắn ngủi. Nhưng theo sự hiểu biết của Thẩm Phú Tư đối với Cố Uyên, anh hiếm khi chú ý quá mức đối với phụ nữ, chứ đừng nhắc tới năm lần bảy lượt bị hấp dẫn bởi cùng một người phụ nữ. Ông có cảm giác hai người hiện giờ không chỉ đơn giản là người xa lạ như vậy. Thẩm Phú Tư thầm suy tính, nếu có thể thông qua Đỗ Nhược để kéo gần mối quan hệ với Cố Uyên, có lẽ có thể thuận lợi thành công trong việc hợp tác giữa hai công ty.

Đỗ Nhược sợ tới mức hai mắt nhanh chóng trở về vị trí cũ, cô đang gặp phải chuyện quái quỷ gì vậy! Tùy tiện liếc một cái, chính chủ không nhìn thấy, ngược lại bị nam chính và ông chủ, người có khả năng định đoạt vận mệnh, tương lai và chất lượng cuộc sống của mình phát hiện, thân là một nữ phụ vai ác, phải chăng cô đã quá thiếu cảnh giác không? Trước mắt, cô đang ở mười chương đầu cốt truyện, liên quan đến việc cô "Muốn đi con đường nào", là trở thành pháo hôi với cái kết thê thảm giống như nguyên chủ, hay là đảo ngược cốt truyện biến thành một người qua đường bình thường, mọi chuyện cô làm bây giờ đều vô cùng quan trọng!

Làm sao bây giờ?

Cái khó ló cái khôn, Đỗ Nhược lại giương mắt lên, giả vờ dáng vẻ như đang suy nghĩ, "Tổng giám đốc Thẩm, vừa rồi chỉ là tôi đột nhiên cảm thấy trần nhà của công ty có chút khác lạ so với thường ngày."

"Ồ? Không giống chỗ nào?" Thẩm Phú Tư nhận định giữa Đỗ Nhược và Cố Uyên không đơn giản, tự nhiên đồng ý hợp tác, nghe theo lời nói của Đỗ Nhược. Nếu bình thường có người dám cư xử thất thố như vậy còn nói đông nói tây, hắn nhất định đã sớm sa thải.

Đỗ Nhược vừa nở nụ cười tươi như hoa, vừa cẩn thận quan sát biểu hiện của Cố Uyên và Thẩm Phú Tư, cân nhắc từng câu từng chữ nói: "Hôm nay, ngài không cảm thấy trần nhà vô cùng tươi sáng sao? Tôi nghĩ đây có thể là do có tổng giám đốc Cố Uyên đi qua."

Tất cả mọi người giống như đều có chung một biểu tượng cảm xúc, vẻ mặt một lời khó nói hết. Âm thanh tâng bốc thật xấu hổ, vang dội lại không có chút nào báo trước, thực sự có ổn không chứ?

Vẻ mặt Thẩm Phú Tư cứng đờ, ngay sau đó dùng tiếng cười không được tự nhiên giảng hòa: "Ha ha, Tổng giám đốc Cố, cậu xem, người trẻ tuổi bọn họ khá hài hước, có phải không? Cậu vừa tới một cái, nơi này của chúng tôi đúng là tràn đầy vinh quang!"

Cố Uyên đã ba mươi hai tuổi "Lớn tuổi", "Không phải người trẻ tuổi", sau khi hứng chịu quả bom tâng bốc và tinh thần bạo phát bất ngờ này, mặt không biến sắc cười một tiếng, "Ánh mắt của cấp dưới trẻ tuổi tổng giám đốc Thẩm không dùng được, ngược lại đầu óc cũng nhanh nhẹn, thế nhưng có chút nhảy loạn." Vừa nói anh vừa nhìn lướt về phía Đỗ Nhược, cái nhìn kia bao hàm ba phần tìm tòi nghiên cứu, sáu phần dò xét, còn có một phần chế giễu không thể bỏ qua.

"Ha ha ha.." Thẩm Phú Tư sang sảng cười lên, "Tổng giám đốc Cố nói phải! Đỗ Nhược, cô nghe rồi chứ? Có thể nhận được một lời nhận xét của Tổng giám đốc Cố cũng không dễ đâu." Trong bụng ông cũng đã có chút không nắm bắt được thái độ của Cố Uyên đối với Đỗ Nhược.

Hiểu được cái nhìn đầy ẩn ý của Cố Uyên, Đỗ Nhược chưa kịp suy nghĩ sâu xa đã vô cùng hoảng sợ, cô quẫn bách, ngượng ngùng gật đầu nói phải. Thẩm Phú Tư không đoán được tâm tư của Cố Uyên, cũng không muốn phí thời gian với Đỗ Nhược nên ông chuyển đề tài một cách tự nhiên, dẫn Cố Uyên đi đến phòng họp của công ty.

Thấy Cố Uyên và Thẩm Phú Tư cuối cùng cũng dời sự chú ý khỏi mình, Đỗ Nhược khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô còn nhớ rõ nội dung trong sách. Khi nguyên chủ vừa gặp lại Cố Uyên ở công ty, đã nghĩ đủ mọi cách để nắm bắt cơ hội khiến Cố Uyên quay về. Cố Uyên chẳng những không làm như nguyên chủ mong muốn, ngược lại còn vô cùng chán ghét với loại hành vi lì lợm dính chặt này. Đây chính là dấu hiệu báo trước cho kết cục cuối cùng của nguyên chủ.

Đỗ Nhược nơm nớp lo sợ đoán rằng, hành động vừa rồi của cô e rằng đã gây ra ác cảm đối với nam chính rồi, nếu như còn xuất hiện trước mặt anh ta, nói không chừng cô còn có thể trở thành pháo hôi trước một bước so với nguyên chủ. Từ giờ trở đi, cô không thể để cho Cố Uyên chú ý tới mình, càng không thể giống như nguyên chủ không ngừng chứng tỏ sự tồn tại của mình trước mặt anh, mà phải giảm thiểu sự hiện diện xuống mức thấp nhất, tốt nhất là để cho Cố Uyên quên đi còn có một người tồn tại như cô vậy.

Nghĩ đến đây, Đỗ Nhược bắt đầu lặng lẽ khẽ nhích từng bước nhỏ. Là thư kí của chủ tịch, bất cứ lúc nào cô cũng phải ở bên cạnh chủ tịch, không thể rút lui. Vì vậy cô mượn thân thể cường tráng của Thẩm Phú Tư để che giấu, rồi từ từ di chuyển tới chỗ góc chết khuất tầm nhìn của Cố Uyên.

Ngay lúc Đỗ Nhược tự cho là mình đã lẫn tránh không chút dấu vết, Cố Uyên một lần nữa liếc thấy động tác nhỏ của Đỗ Nhược, chân mày anh nhíu chặt không thể nhận ra. Cô ta định giở trò gì mới đây? Ngay sau đó lại thầm tự lắc đầu một cái, hôm nay lại chú ý đến cô nhiều một chút, thực sự không cần thiết, vì thế không bận tâm đến Đỗ Nhược nữa.

Trên đường đi, Đỗ Nhược phát hiện, rất nhiều lần cô không thể tự động nhớ được ký ức của nguyên chủ, phần lớn ký ức mà nguyên chủ để lại trong cơ thể cô đều dưới dạng bộc phát, tức là thấy hoặc nghe được cái gì thì mới có thể nhớ tới cái đó. Giống như bây giờ, cô đi vào phòng họp, khi nhìn thấy một chiếc ghế da đen đơn giản nằm nghiêng phía sau vị trí độc quyền của chủ tịch, cô biết rằng đó là chỗ ngồi cố định dành riêng cho cô, và chiếc ghế bên cạnh chủ tịch thuộc về một thư ký khác là Bạch Giai Vũ.

Quả nhiên, Bạch Giai Vũ bước đến chỗ ngồi bên cạnh bàn họp trước cô một bước, đầu tiên là kéo ghế ngồi ra giúp Thẩm Phú Tư, sau khi chờ Thẩm Phú Tư, Cố Uyên và đoàn nhân viên tùy tùng của anh ta lịch sự ngồi xuống thì cô ấy cũng đi theo ngồi bên cạnh Thẩm Phú Tư, đồng thời mở cuốn sổ đã đặt trên bàn từ trước, bắt đầu chuẩn bị cuộc họp. Trên chỗ ngồi của cô thì để một quyển sổ và một cây bút ghi chép. Đỗ Nhược ngầm thở dài, vị trí cô ngồi thực ra chính là một người giúp việc, thuận tiện cho việc bất cứ lúc nào cũng phải thêm trà rót nước cho chủ tọa và các vị lãnh đạo cuộc họp, hoặc phát tài liệu và làm các việc lặt vặt. Còn quyển sổ hay bút ghi chép, Đỗ Nhược đoán chắc là vật trang trí thôi. Quả thật, khi mở ra xem, mỗi trang đều chỉ viết le que vài con số, căn bản là không có tác dụng ghi chép, hoàn toàn chỉ là giả vờ làm bộ làm tịch.

Bởi vậy, một lần nữa Đỗ Nhược nhận ra được vai trò của mình bên cạnh Thẩm Phú Tư, giống như Bạch Giai Vũ và những người khác nhận định, cô chỉ có dáng vẻ bề ngoài nhìn cho đẹp mắt, dùng để trang trí cho vui để mọi việc đơn giản, thuận lợi một chút. Nếu mà so sánh, Bạch Giai Vũ chia sẻ về phần yêu cầu nội dung kỹ thuật, ghi lại những điểm chính của cuộc họp, lược và viết các tài liệu liên quan, xem xét các tài liệu trình chủ tịch ký, sắp xếp lịch làm việc hàng ngày của chủ tịch.. tất cả đều đúng Công việc mà thư ký văn phòng nên làm.

Nếu đã xuyên vào trong thân thể này, không cách nào thay đổi được tình cảnh khó khăn hiện tại thì trước hết đành phải chấp nhận mọi chuyện từ nguyên chủ, Đỗ Nhược cam chịu ngồi sau lưng Thẩm Phú Tư, an phận chờ đợi hội nghị bắt đầu.

Cuộc họp lần này liên quan đến đầu tư, Cố Uyên chính là nhà đầu tư mà Thẩm Phú Tư cố gắng hết sức để tranh giành.

Đừng xem thường tập đoàn đầu tư Nam Hưng dưới cái tên Thẩm Phú Tư, mặc dù có hai chữ "Đầu tư" nhưng thực sự Thẩm Phú Tư không làm gì liên quan đến ngân hàng đầu tư, đầu tư mạo hiểm, đầu tư tư nhân, sứ giả đầu tư.. các loại có liên quan. Cái gọi là đầu tư của Thẩm Phú Tư chính là đăng kí thành lập một loạt công ty trước, giữ vững nguyên tắc giăng lưới và đánh bắt nhiều cá. Những công ty này có thể nói là đã dựa vào lỗ hổng của mọi tầng lớp xã hội, từ truyền thông, văn hóa đến đào tạo, lễ kỷ niệm, từ bảo vệ môi trường, năng lượng đến giáo dục, bảo hiểm, từ phòng triển lãm gốm sứ đến khu công nghiệp. Tập đoàn đầu tư Nam Hưng đặc biệt hỗ trợ tài chính cho các công ty này, đồng thời cũng là cổ đông lớn nhất của các công ty này, nói trắng ra là Thẩm Phú Tư đang đầu tư cho chính mình. Muốn hỏi lợi nhuận của những công ty này sao? Những người trong tập đoàn công ty đều cười ha hả, sau đó ăn ý giữ kín miệng.

Gần đây, Thẩm Phú Tư đã chuyển tham vọng của mình sang các nền tảng truyền thông mới. Trên thực tế, ông đã mở một công ty internet được vài năm, các trang web giải trí của công ty hoạt động rất khó khăn. Trong những năm gần đây, Thẩm Phú Tư thấy các cửa hàng internet lần lượt xuất hiện, ông thực sự đứng ngồi không yên. Vì vậy ông đã bắt đầu lên kế hoạch dự án mới cho công ty này. Nhưng muốn làm internet thì nhất định phải tiêu tốn rất nhiều tiền bạc nên Thẩm Phú Tư "Dìu già dắt trẻ", bên cạnh lại có nhiều công ty "Gào khóc đòi ăn" như vậy, ông không thể đốt tiền một mình, nên muốn kéo người khác đến để đốt chung, Cố Uyên chính là một trong số "Kim chủ" mà ông ta chọn trúng.

Khi những thông tin này hiện ra trong đầu, Đỗ Nhược không nói nên lời. Người có tiền cho dù tùy hứng thì cũng tùy hứng khó hiểu như vậy. Thẩm Phú Tư dường như không theo đuổi lợi nhuận, mà giống như muốn trải nghiệm nhiều loại khả năng trong cuộc sống của mình. Có vẻ như, ông ấy và những nghệ sĩ trẻ tuổi có ước mơ "Lên thành phố đổi đời bằng công việc khác" cũng không có gì khác biệt, Đỗ Nhược nghĩ.

Trước khi Thẩm Phú Tư và đoàn người của Cố Uyên đi vào phòng họp, trong phòng đã có vài người người đang đợi. Đỗ Nhược nhìn qua và lập tức biết được thân phận của họ, tất cả bọn họ đều đến từ bộ phận quan trọng nhất của Thẩm Phú Tư – ban phát triển chiến lược, mà nữ chính Đông Thư Nhan chính là một thành viên trong bộ phận này. Cũng trong lần hội nghị này, nữ chính thành công để lại ấn tượng tốt đối với Cố Uyên. Đối với Thẩm Phú Tư mà nói, hội nghị lần này thất bại vì nó không thành công trong mục đích lấy được cơ hội đầu tư từ Cố Uyên. Nhưng đối với nam nữ chính mà nói, hội nghị lần này vô cùng quan trọng, bởi vì đây là chỗ họ gặp nhau lần đầu tiên.

Nghĩ đến mức này, Đỗ Nhược vội vàng tìm kiếm bóng dáng của nữ chính. Nguyên chủ và nữ chính chưa từng chính thức gặp mặt, cho nên Đỗ Nhược cũng không biết Đông Thư Nhan là ai, chỉ có thể từ nội dung trong sách phán đoán trước.

Ngay sau đó, ánh mắt Đỗ Nhược nhìn chằm chằm vào một cô gái trẻ, cô ước chừng khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, dáng người yểu điệu khuôn mặt xinh đẹp, phong thái yếu đuối lạnh lùng, tựa như đóa hoa trắng nhỏ bé đang đón sương tuyết vậy. Trong lòng Đỗ Nhược khen ngợi một tiếng, không hổ là nữ chính tiêu chuẩn của truyện ngọt sủng, đối với vẻ ngoài và khí chất này, cô cho đạt điểm tuyệt đối.

Sự tán thưởng không che giấu của Đỗ Nhược thu hút sự chú ý của đối phương. Ánh mắt Đông Thư Nhan nghi ngờ nhìn sang, Đỗ Nhược giật mình, nhanh chóng nhìn cô nhoẻn miệng cười thân thiện.

Đông Thư Nhan có chút không hiểu được, thường ngày cô thư kí bình hoa này luôn cao cao tại thượng, tại sao bây giờ cô lại có ảo giác là cô ta đang lấy lòng cô chứ?

* Bình hoa: Ý nói người chỉ có dáng vẻ bên ngoài xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.