Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 22-2: Vì sao lần nào đụng phải cô, tôi cũng xui xẻo như vậy?



Đối với lời trách mắng của Cố Uyên, tất nhiên là Đỗ Nhược không phục, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Tôi đâu có lừa gạt đồ ăn của con nít."

"Là đang chia sẻ ạ." Giọng nói non nớt của cô bé chen vào.

Đỗ Nhược lập tức nở nụ cười: "Có nghe không, là chia sẻ đó."

"Nhờ một đứa con nít ba tuổi nói giúp, cô thật là có tiền đồ." Cố Uyên cười nhạo một tiếng rồi đưa mắt nhìn sang cô bé: "Đưa kẹo cho tôi nào, không cho phép ăn." Cố Uyên đưa bàn tay thon dài trắng nõn hướng về phía cô bé.

Cô bé lập tức giấu kẹo ra sau lưng, vừa liếm sợi đường trên môi vừa lắc đầu, chậm rãi lùi về phía sau. Làm sao bây giờ, cô bé hối hận vì vừa rồi đã nói đỡ cho chị gái kia. Nếu không thì mình sẽ còn được ăn kẹo đường thêm một chút nữa rồi.

"Tình huống gì thế này?" Lúc này, Đỗ Nhược mới phát hiện ra rằng cô bé và Cố Uyên lại có nhiều nét giống nhau như vậy.

"Đây là con gái của anh sao?" Đỗ Nhược không chút nghĩ ngợi hỏi.

Cố Uyên cố gắng nén cơn tức giận xuống, quay đầu lại trừng cô. Anh có con gái hay không chẳng phải cô là người hiểu rõ nhất sao. Lúc trước, cô đã điều tra rõ ràng về nhân thân và lịch sử tình cảm của anh kia mà. Giờ hỏi như vậy là có ý gì?

"Cậu ơi! Cậu không được lấy cây kẹo bông gòn này đâu." Cách gọi của cô bé đã giải đáp được câu hỏi trong lòng Đỗ Nhược.

"Vì sao?" Cố Uyên kiềm chế được tính khí của mình, nghiêm túc hỏi.

"Bởi vì cây kẹo này không phải của cháu." Đôi mắt to của Candy nhìn về phía Đỗ Nhược: "Là chị gái mua cho cháu, cho nên cậu không thể lấy đi." Candy tìm được lý do nên tự tin tranh giành quyền sở hữu cây kẹo bông gòn.

"Ồ! Thật không?" Cố Uyên quay đầu: "Là cô mua cho à?"

Đỗ Nhược không hiểu biểu cảm trên nét mặt của Cố Uyên, nhẹ nhàng gật đầu.

Cố Uyên lấy điện thoại đang cầm trên tay ra, nhíu mày hỏi: "Địa chỉ Wechat của cô có phải là số điện thoại di động mà cô đang sử dụng không?"

"Hả?" Đỗ Nhược sửng sốt.

Cố Uyên không kiên nhẫn nói: "Trên người tôi không có tiền lẻ, tôi sẽ dùng Wechat để chuyển cho cô."

Tất nhiên là Đỗ Nhược không nghĩ rằng Cố Uyên định trả tiền lại nên ngượng ngùng cười cười: "Haha. Không, không cần đâu, cũng không có bao nhiêu tiền cả."

"Nhanh lên. Tôi không quen thiếu nợ người khác." Giọng nói của Cố Uyên có chút lạnh lùng, anh nói thẳng: "Hôm nay, tôi thiếu nợ, không biết ngày mai sẽ bị đòi cái gì?"

Đỗ Nhược nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của Cố Uyên. Anh ta đang chế giễu lòng tham không đáy của nguyên chủ. Trong lòng Đỗ Nhược có chút khó chịu. Mặc dù cô không phải nguyên chủ nhưng bây giờ cô lại ở trong thân thể của cô ấy nên chế nhạo nguyên chủ cũng chính là đang chế nhạo cô.

Đỗ Nhược im lặng lấy điện thoại di động ra, thêm Wechat cùng với Cố Uyên, rồi nhấp nhận tiền. Vừa nhận tiền, cô vừa chửi thầm. Trước đây, lúc còn là vợ chồng chưa cưới, Cố Uyên nói lấy lệ với nguyên chủ rằng trước giờ mình không sử dụng Wechat. Wechat chỉ là vật trang trí. Thế mà bây giờ chỉ vì thanh toán số tiền lẻ cho cô mà anh đã phủ nhận tất cả những điều đã nói trước kia. Nếu chỉ là vật trang trí thì cũng đừng bỏ tiền vào làm gì.

Sau khi trả lại tiền, Cố Uyên lại ngồi xổm trước mặt Candy, giọng điệu có chút nghiêm khắc: "Candy, không phải cậu đã dặn là không được ăn những thứ mà người lạ cho hay sao."

"Chị gái rất tốt, ánh mắt của chị ấy lấp lánh như mặt trời." Candy nghiêm túc nói.

"Gì chứ?" Cố Uyên nghi ngờ không phải là tai của mình có vấn đề chứ, hay là mắt có vấn đề? Mặt trời à? Đôi mắt kia của Đỗ Nhược bôi toàn là chì kẻ mắt chứ làm gì có cái thứ gọi là mặt trời chứ?

Đỗ Nhược nghe vậy, vui như mở cờ trong bụng. Candy rõ ràng là có mắt nhìn hơn cậu của mình, cô không khỏi cúi người sờ vào cái đầu nhỏ nhắn của Candy: "Candy thật ngoan, thật thông minh! Lần sau, chị sẽ mua đồ ăn ngon cho em nhé."

Cố Uyên làm lơ, nói: "Mẹ cháu đã nói không được ăn vặt, nhất là những đồ ăn vặt có nhiều đường. Cậu đã trả tiền cho dì rồi nên cây kẹo này đã là của cậu. Bây giờ cậu muốn đem vứt nó đi."

Candy mím cái miệng nhỏ xíu lại, lắc đầu không ngừng, rồi nhìn chằm chằm vào cây kẹo bông gòn xinh đẹp và ngọt ngào. Mình còn chưa ăn được mấy miếng đâu, vứt đi thì thật đáng tiếc. Nghĩ vậy, cô bé lại không tự chủ được nhìn về phía Đỗ Nhược. "Cậu ơi! Cháu có thể đem kẹo đường cho chị gái ăn không? Chị gái thích ăn."

Cố Uyên nhíu mày suy nghĩ một chút: "Có thể."

"Chị ơi! Em cho chị này." Candy miễn cưỡng nâng cây kẹo lên cao, đưa về phía Đỗ Nhược.

"Được, chị sẽ thay em ăn kẹo. Chị cảm thấy ngọt thì cũng chính là Candy cảm thấy ngọt."

Đỗ Nhược duỗi tay nhận lấy kẹo đường, không biết có phải là Candy không muốn đưa qua hay không mà lại cầm que kẹo thật chắc. Nhất thời, Đỗ Nhược không dám dùng sức nên thả lỏng người, ai ngờ cây kẹo cũng được nới lỏng nên một đám bông kẹo màu xanh lá rơi thẳng xuống đầu Cố Uyên đang ngồi xổm ở bên dưới.

Thế giới dường như đứng yên trong một giây, một giây tiếp theo, vẻ mặt của Cố Uyên rất khó nhìn.

Ôi! Đỗ Nhược trợn mắt, há hốc mồm nhìn tơ đường màu xanh lá trên đầu của Cố Uyên, cô cố gắng nhịn cười. "Đây chính là mây xanh che đỉnh đầu trong truyền thuyết sao?"

Mặt Cố Uyên nặng như sao quả tạ. Vì sao lần nào đụng phải cô, tôi cũng xui xẻo như vậy? Anh kích động chửi thầm, đưa tay lên bắt lấy kẹo đường trên đầu, một mớ đồ vật sền sệt dính đầy tay. Anh dùng sức vẫy vẫy tay nhưng không thể giũ ra bất cứ thứ gì cả. Người bán hàng vừa cố gắng nhịn cười vừa tranh thủ đưa một cuộn giấy vệ sinh qua: "Thưa cô, cô giúp ngài ấy xử lý một chút đi."

Cố Uyên nhìn cuộn giấy vệ sinh rẻ tiền, trong lòng muốn từ chối nhưng cũng không thể chịu đựng được đám mây xanh che trên đỉnh đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.