Cố Uyên mang theo cháu gái Candy trở lại Vịnh Cảnh Lan. Năm ngoái, anh đã đặc biệt mua một căn phòng ở đây để có một nơi nghỉ ngơi thuận tiện và thoải mái khi công việc bận rộn.
Gần đây, Cố Ý, em gái của Cố Uyên và chồng của cô ấy xảy ra mâu thuẫn nên cô ấy nhất quyết mang theo con gái Candy ra ngoài ở. Vì cô ấy cố tình trốn tránh Phó An Thành nên cũng không về nhà mẹ đẻ mà đòi đến nơi này ở. Cố Uyên không còn cách nào khác nên đành phải tạm thời nhường ngôi nhà này cho hai mẹ con cô ấy.
Hôm nay, Cố Ý có cuộc phỏng vấn phải tham gia, vì vậy Cố Uyên đã dành thời gian để đến nhà trẻ đón Candy về nhà.
Sau khi có hai mẹ con Cố Ý đến ở, Cố Uyên đã sửa một trong số các căn phòng thành phòng đồ chơi. Candy vừa về đến nhà đã nhào vào chỗ đó và tiếp tục trò chơi xây nhà gỗ của cô bé.
Cố Uyên vui mừng vì không cần phải dỗ Candy, anh ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, không ngờ ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Khi mở mắt ra, anh thấy em gái của mình đã trở về, đang ở phòng ăn cùng với Candy, rõ ràng là đang chờ anh tỉnh lại để ăn cơm chung với nhau.
Cố Ý thấy Cố Uyên ở bên này đã có động tĩnh nên từ phòng ăn đi đến: "Anh hai, cuối cùng anh cũng chịu tỉnh, đến ăn cơm đi."
Cố Uyên nhíu mày lắc đầu, anh cầm điện thoại di động rồi đứng lên: "Mọi người ăn đi, tôi còn có việc ở công ty, khi nào giải quyết xong công việc, tôi sẽ trực tiếp trở về nhà bên kia luôn."
Cố Ý hơi cúi đầu xuống: "Anh trai, có phải vì em và Candy mà anh không muốn sống ở đây không?"
"Em suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi quen ở chỗ kia hơn. Tôi chỉ đến đây mỗi khi công việc quá bận rộn, không có thời gian về nhà. Cố Ý, tôi không biết giữa em và Phó An Thành rốt cuộc là có mâu thuẫn gì, đến nỗi khiến em nhất quyết đòi mang Candy ra ngoài ở, nhưng em có bao giờ tự hỏi cảm giác của Candy như thế nào chưa?"
"Candy vẫn còn nhỏ, con bé có thể biết gì chứ?" Cố Ý thờ ơ nói.
Cố Uyên nhìn Cố Ý với vẻ không đồng tình: "Đừng nghĩ rằng Candy còn nhỏ, dù có nhỏ đến đâu thì con bé cũng có mắt, có tai, có trái tim, con bé có thể cảm nhận được chuyện giữa em và Phó An Thành. Mấy hôm nay, Phó An Thành cứ gọi điện thoại cho tôi suốt.
Cố Ý chắp tay trước ngực năn nỉ:" Được rồi, anh trai, em sợ anh rồi. Chờ em tìm được việc làm rồi em sẽ dẫn Candy về nhà. "
Cố Uyên thấy Cố Ý cơ bản là không chịu nghe nên cũng không muốn nhiều lời, anh cầm chìa khóa xe và điện thoại đi xuống lầu.
Trước khi vào xe, anh đứng xa xa nhìn ánh đèn trên lầu của ngôi nhà thuộc về mình một chút, sau đó mới mở cửa xe bước vào.
Những gì Cố Uyên vừa nói là lời từ tận đáy lòng, khi anh còn nhỏ, cha mẹ anh cũng từng không ngừng cãi nhau. Có thể rất nhiều người không nhớ được những chuyện khi mình hai hoặc ba tuổi, hoặc có nhưng không chắc chắn. Thế nhưng anh lại nhớ rất rõ ràng những gì mình đã trải qua khi lên ba tuổi, bởi vì từ khi anh bắt đầu có ký ức thì cha mẹ anh đã cãi nhau.
Cuộc hôn nhân của cha mẹ Cố Uyên là sản phẩm của một cuộc hôn nhân thương mại. Trước khi kết hôn, cả hai đều đã có người yêu. Nếu như một người bình thường, có thể họ sẽ chấp nhận số phận của mình. Bởi vì trong cái vòng tròn này có quá nhiều người như thế, hai người không liên quan gì đến nhau nếu như không có tai tiếng gì khác thì vẫn có thể sống hòa thuận, đại khái là bình an vô sự. Thế nhưng cả hai đều luôn oán trời trách đất, luôn cảm thấy bi kịch của mình là do đối phương gây ra. Vì vậy, họ không ngừng đối đầu với nhau. Lúc đó, nhiều người nhìn anh với ánh mắt thương cảm, thế nhưng anh lại cảm thấy những ánh mắt đó chẳng khác nào những cây roi quất vào lòng mình, từng nhát từng nhát một, điều đó nhắc nhở anh rằng, anh có một gia đình không hạnh phúc. Thế là từ lúc còn rất nhỏ, anh đã học được cách ngụy trang, giả vờ không quan tâm, giả vờ cười và dần dần nụ cười trở thành mặt nạ của anh. Sau này, anh còn được mệnh danh là" Hổ cười."
Khi Cố Uyên hơn sáu tuổi, cha mẹ anh đòi ly hôn. Khi đó, anh đã không đòi hỏi tình yêu của họ, anh cảm thấy bọn họ không liên quan gì đến mình. Anh có thể sống tốt mà không cần ai, thậm chí anh còn đến một quán rượu sang trọng nhất ở Bắc Kinh để bày tiệc mừng họ ly hôn. Trong bữa tiệc, anh đã nói lời cay độc đâm thấu tim họ nhưng nụ cười lại rạng rỡ hơn bất cứ ai khiến cho mọi người đều phải run sợ. Khi đó, mọi người đều sợ đứa bé này càng ngày sẽ càng cố chấp, thế nhưng từ sau lúc đó trở đi, anh lại biểu hiện rất bình thường, ngoại trừ nụ cười trên mặt càng ngày càng khó hiểu.
Là một bé trai, lại là con của trưởng nam trong gia đình nên đương nhiên là Cố Uyên đi theo cha. Nửa năm sau, cha của Cố Uyên lại kết hôn một lần nữa. Đối tượng kết hôn lần này vẫn là do gia đình sắp đặt. Có thể cha của anh đã học được bài học trong cuộc hôn nhân trước nên ông ấy đã cư xử ôn hòa hơn với người vợ thứ hai. Cố Ý chính là kết quả của cha Cố Uyên với người vợ thứ hai. Cố Uyên không có ác cảm gì đối với mẹ kế, còn Cố Ý, mặc dù không được thân thiết lắm nhưng anh vẫn xem cô là người thuộc phe cánh của mình.