Nhìn vẻ mặt kỳ lạ của hai người sau khi trông thấy tình hình trong phòng, ánh mắt Cố Uyên lập tức trở nên sắc bén, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ra ngoài."
Đỗ Nhược quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và bối rối trên gương mặt thanh nhã của An Nhã, dùng đầu gối đi cũng biết mối quan hệ giữa cô và Cố Uyên đã bị họ hiểu lầm.
Trong kinh hoảng, Đỗ Nhược càng thêm dùng sức rút tay ra ngoài.
Không ngờ Cố Uyên chẳng những vẫn chụp lấy tay cô không thả mà thấy cô muốn nhân cơ hội thoát ra thì ngược lại, anh âm thầm gia tăng sức mạnh để trấn áp.
"Mau buông ra."
Vẻ mặt Đỗ Nhược bối rối, cô dùng ánh mắt im lặng để ra hiệu.
Ánh mắt Cố Uyên nhẹ nhàng lướt qua cô, anh không đáp lại, động tác trên tay cũng không thả lỏng một chút nào.
Hơi thở vờn quanh, khoảng cách giữa hai người vô cùng mập mờ.
Dưới tình thế cấp bách, gương mặt căng thẳng của Đỗ Nhược càng thêm nóng lên.
An Nhã đã nhìn thấy ánh mắt không tốt của Cố Uyên, thậm chí anh còn không để ý tới thể diện của người đứng phía sau cô, trực tiếp ra lệnh xua đuổi. Nhất thời, trên mặt cô lộ vẻ vừa xấu hổ lại vừa ngượng ngùng.
Thực sự không phải An Nhã cố ý, ai có thể ngờ rằng bình thường một người cuồng công việc như vậy mà lại cùng với một tiểu cô nương chơi trò mập mờ ở trong phòng làm việc. Huống chi vừa rồi, sở dĩ cô chỉ gõ cửa ba lần rồi trực tiếp đi vào cũng là do Cố Uyên cho phép kia mà.
Hôm nay, giám đốc một số bộ phận quan trọng sẽ đến nhậm chức hoặc ứng tuyển. An Nhã là giám đốc nhân sự nên cô sẽ đưa mọi người đến gặp Cố Uyên để trao đổi ý kiến với nhau. Cô cho rằng hôm nay người ra vào văn phòng sẽ thường xuyên. Cố Uyên liền thuận miệng dặn dò một câu rằng nếu có người đến gặp mặt thì không cần sự cho phép của anh, cô có thể trực tiếp đi vào sau khi gõ cửa nhắc nhở.
Bây giờ An Nhã chỉ muốn nhanh chóng lui ra ngoài nhưng phía sau cô còn có một Hà Úy Nhiên còn đứng đấy.
Hà Úy Nhiên có thân phận đặc biệt, không chỉ là cô gái có quan hệ thân thiết với gia đình nhà họ Cố mà còn là thiên kim của tập đoàn Hà Thị. Mẹ của Cố Uyên rất thích Hà Úy Nhiên. Bà hi vọng Cố Uyên, con trai của bà và Hà Úy Nhiên có thể đến với nhau. Bản thân Hà Úy Nhiên cũng rất ái mộ Cố Uyên. Năm nay, cô ta vừa nhận được tấm bằng thạc sĩ chuyên ngành Quản trị kinh doanh vô cùng giá trị ở nước ngoài nhưng cô thay vì vào công ty riêng của gia đình mình làm việc thì ngược lại cô chọn đến công ty con của tập đoàn Hằng Á để rèn luyện. Đây cũng chính là mục đích lâu dài, cô muốn có thêm cơ hội để vun đắp tình cảm với Cố Uyên.
Lúc này, An Nhã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đằng sau An Nhã, sắc mặt của Hà Úy Nhiên đã khôi phục lại bình thường, khóe môi cô ta vẫn duy trì một độ cong tao nhã khéo léo: "Anh Ba, anh có việc bận, vậy lát nữa em sẽ qua gặp anh sau." Giám đốc An, chúng ta đi ra ngoài trước.
Nói xong, cô liếc mắt nhìn Cố Uyên một cái thật sâu rồi xoay người rời khỏi. Về phần Đỗ Nhược đứng cạnh Cố Uyên, Hà Úy Nhiên dường như không nhìn thấy, thậm chí còn không để ý đến cô.
Rất nhanh, cánh cửa đã bị An Nhã không tiếng động đóng lại, để lại hai người trong phòng mà tay vẫn còn chồng lên nhau.
Cô xấu hổ và tức giận vì vừa rồi Cố Uyên cố ý không buông tay nhưng cũng bị hành động làm càn này của Cố Uyên khiến cho cô có chút bị động không biết phải làm sao.
Lúc nãy, An Nhã nhìn thấy hai má của Đỗ Nhược ửng hồng, thực sự là bởi vì dùng sức quá mức nên bị nghẹn đỏ. Còn lúc này, sắc mặt Đỗ Nhược thật sự đỏ như tôm luộc đồng thời cũng rất lúng túng, buồn bực vì bị người lãnh đạo của mình trực tiếp thấy mình trong văn phòng của tổng giám đốc lôi lôi kéo kéo với anh ấy. Vậy sau này, cô sẽ bị nghĩ như thế nào? Liệu An Nhã có thể cho rằng cô có đầu óc không trong sáng, không tập trung vào công việc mà chỉ nghĩ đến chuyện câu dẫn tổng giám đốc, mơ tưởng một bước lên mây không?
Giọng điệu Cố Uyên nhẹ nhàng, bình thản: "Cô bỏ bức tranh trong tay xuống, tôi sẽ buông ra."
"Anh ấn tay tôi thì làm sao tôi có thể buông bức tranh ra được chứ."
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Khóe miệng Cố Uyên tràn ra một tiếng cười khẽ: "Ồ!" Sau đó, lòng bàn tay anh thả lỏng lực, trong nháy mắt, tay của Đỗ Nhược lập tức lấy lại được chút tự do.
Tờ giấy vẽ vẫn được Đỗ Nhược cầm chặt trong lòng bàn tay, cô tiện thế muốn lấy đi. Đúng lúc này, Cố Uyên vươn tay nhanh chóng gỡ lấy bức tranh dưới tay của cô ra.
Nhìn thấy con vịt đã tới tay lại bị bay đi mất, Đỗ Nhược không cam lòng mà trừng to hai mắt.